Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

27 thg 11, 2012

ĐẢNG LÀ BÀ CỦA LUẬT PHÁP



Chúng ta thường xuyên nghe cụm từ “Đảng và Nhà nước”. Tại sao phải đưa từ Đảng vào cụm từ đó và đứng trên Nhà nước, làm nhà nước mất thiêng, vừa tốn kém giấy mực vừa gây nhầm lẫn cho quốc tế ? (vì đảng tiếng anh còn có nghĩa là bữa tiệc )

Phải dùng cụm từ đó là vì nhân dân Việt Nam đang “một cổ hai tròng”, có 2 bộ máy song trùng đè đầu cưỡi cổ. Cứ bên Chính phủ có một “Bộ” là bên Đảng có một “Ban”. “Ban” chỉ đạo còn “Bộ” thực hiện. Dân phải kiếm tiền nuôi hai người tự nhận là lãnh đạo cỡi trên lưng, thỉnh thoảng lại có một cái bóng nằm giữa cũng tự xưng là lãnh đạo.


Công khai lấy tiền của dân

Điều 46 điều lệ của Đảng cộng sản, có quy định là: “tài chính đảng gồm các nguồn thu từ: Đảng phí, hoạt động kinh tế của Đảng và ngân sách Nhà nước”. Đảng phí thì ít, hoạt động kinh tế thì lỗ, thậm chí phải bù thêm. Phần nhiều nhất, quan trọng nhất cho hoạt động của đảng là là đến từ ngân sách Nhà nước.

Khi cần tiền thì đảng sang Bộ tài chính lấy và hầu hết chi bằng tiền mặt. Hoạt động của Đảng có ghi ra thành mục, tương ứng với các dòng vốn chi cho các hoạt động đó nhưng một số cơ quan của trong ngành an ninh, nội chính còn lấy lý do bảo mật thậm chí không ghi hạng mục và hạn mức, tự “vẽ” dự án, chuyên án cho riêng mình để chi tiêu.

Cho đến nay dân chưa bao giờ được nhìn thấy báo cáo kiểm toán công khai xem cơ quan Đảng đã sử dụng bao nhiêu tiền của dân và chi tiêu về vấn đề gì ?. Người dân không ai biết được ngoại trừ bộ phận kinh tài của đảng, và các đơn vị đi thanh tra, kiểm tra với nhau. Kiểm toán Nhà nước thì cũng đưa thông tin nhỏ giọt và có mục đích riêng.   

Tại sao nhân dân lại phải đóng thuế nuôi đảng ? Có người đã hỏi điều này ở đại hội thì ông Đỗ Mười khi đó là tổng bí thư trả lời là: “Đảng lãnh đạo dân thì nhận lương của dân là hợp lý”. Nhưng dân có cần đảng lãnh đạo không khi họ đã có Nhà nước ?. Nghiêm trọng hơn là sau này nếu có một đảng nào đó lên lãnh đạo rồi học theo cách đảng Cộng sản cũng đòi tiền ngân sách thì sao ?

Tóm lại ta có thể hình dung Mẹ Việt Nam hằng ngày, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng lại phải cõng trên lưng 2 người rất béo, rất khỏe và ông nào cũng đòi lãnh đạo. Một ông thì lãnh đạo bằng Nghị quyết còn ông kia thì bằng Luật pháp, mẹ giống như con trâu đã bị xâu mũi kéo cày, hai bên 2 dây thừng, thỉnh thoảng ông lãnh đạo này lại giật sang bên trái, lúc thì ông khác ghì về bên phải.

Đảng là “bà” của luật

Một điều tréo cẳng ngỗng nữa là Quốc hội làm ra luật và Điều 4 Hiến pháp cũng quy định là đảng hoạt động “trong khuôn khổ Hiến Pháp và pháp luật”. Nhưng quốc hội lại phải dựa vào Nghị quyết để làm luật. Đảng nằm trong luật, luật nằm trong Nghị quyết nhưng Đảng lại “đẻ” ra Nghị quyết. Điều đó nghĩa là Đảng là “bà”, luật là “cháu” nhưng bà lại nằm trong bụng cháu.

Điều này dẫn đến sự thất bại thảm hại về thực tiễn. Lý do là thực tiễn rất sinh động và đời sống xã hội phải thay đổi luôn luôn. Như Tố Hữu đã nói cái “hòn máu đỏ” vô tổ quốc, vô gia đình (không quê hương sương gió tơi bời) đó cũng phải lớn lên, thay đổi, chạy theo để “rượt đuổi” thực tiễn phát triển xã hội và ban hành ra “Nghị Quyết” mới, từ Nghị quyết đó lại đi xây dựng Luật mới. Như vậy là bắt đầu lại khởi tạo một vòng tròn lập quy ngẫu hứng và nhiều khi mang tính phản động cao.

Đất nước đã có luật thì cứ theo luật mà làm, sao lại còn phải có Nghị Quyết. Chính việc ban hành các Nghị quyết đã thể hiện rõ tính chất lâm thời của đảng. Cứ tưởng có cả Nghị Quyết và cả Luật thì chắc ăn nhưng thực ra chính là nơi tạo ra khe hở. Sau đây là ví dụ thoát hiểm.

Đồng chí X thắng hai kiện tướng

Đồng chí X vừa là một vừa là uỷ viên BCT vừa là Thủ tướng, ngài tồn tại với 2 tư cách và chuyên môn khác nhau, thậm chí đôi khi trái ngược nhau. Với tư cách là ủy viên BCT, đồng chí X cùng 13 người khác ra một Nghị quyết. Sau đó đồng chí X dựa vào Nghị quyết để thực hiện với tư cách là Thủ tướng. Khi hậu quả xảy ra, lẽ ra đồng chí X, với tư cách là ủy viên BCT thì phải “chịu trách nhiệm chính trị theo nghị quyết” và với tư cách là Thủ tướng ông phải“chịu trách nhiệm pháp lý theo luật”

Thế nhưng ông đã thắng cả 2 cửa. Trong Đảng Đồng chí X bảo tôi làm theo “quy định của pháp luật” và chịu trách nhiệm pháp lý vì Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và Pháp Luật. Ông cũng không quên giải trình về sự liên quan của 13 vị khác trong một trách nhiệm pháp lý chung theo luật định. Nhưng khi ở diễn đàn quốc hội, nơi dân chúng quan tâm và bàn về Luật và trách nhiệm pháp lý thì Đồng chí X lại khẳng định là mình theo đảng, làm theo Nghị quyết của Đảng và “chịu trách nhiệm chính trị với đảng”.

Điều này làm cho chúng ta nhớ lại một câu chuyện là cậu bé đánh thắng cả 2 nhà quán quân. Một kiện tướng cờ và một kiện tướng bài Poker. Chính cậu bé thách đấu cả 2 và khi cậu bé chạy đi chạy lại giữa 2 toa tàu là lúc cậu dùng kiến thức của kiện tướng này để đánh với người kia và ngược lại.

Đồng chí X đã dùng kiến thức kinh tế, pháp lý của mình để nói rất đúng trong  nội bộ đảng về Luật, sau đó lại chạy sang Quốc hội để đáp lại quốc hội tại diễn đàn chung theo Nghị quyết.

Phải độc lập và chỉ tuân theo pháp luật

Hiến pháp và Pháp luật phải đại diện cho công lý, là nền tảng vững chắc cho đất nước và con người phát triển. Nó không phải là một ông kễnh với bộ não của một cậu bé vừa muốn nhận mình là khiêm tốn lại thích phán ra những điều kinh thiên động địa cho mai sau.

Và để không còn một cổ hai tròng, để đảng không còn lấy tiền dân chi tiêu cho riêng mình, không còn ai làm sai và thoát hiểm nữa thì Quốc hội phải độc lập làm ra luật, chính phủ thực thi luật và tòa án đứng ra canh giữ luật đó. Các cơ quan phải độc lập và đối trọng lẫn nhau thì mẹ Việt Nam mới đỡ bị một lúc 2 kẻ xâu mũi dắt đi lung tung theo chủ trương đầy ngẫu hứng như kẻ say rượu.

Nguon: LEQUOCQUAN

ĐÁNH GIÁ CAO, RỒI SAO NỮA?


Trong mấy ngay qua, sau khi bế mạc Kỳ họp thứ 4, Quốc hội Khóa XIII, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang lại làm chuyến hành hương, về T.p Hồ Chí Minh, nơi ông đã phấn đấu, trưởng thành, từ phong trào thanh niên, học sinh, lên giám đốc nông trường Phạm Văn Hai, giám đốc sở nông nghiệp, lên Chủ tịch rồi Bí thư Thành ủy. Đó cũng là bệ phóng để ông ra Hà Nội đảm nhiệm những chức vụ cao hơn ở Trung ương Đảng. Mà sao người ta thấy Trương Chủ tịch chỉ loanh quanh ở thành phố HCM, những địa phương khác, vùng sâu vùng xa đói nghèo lạc hậu có mấy khi thấy Trương Chủ tịch vi hành để hiểu dân tình, đo thế thái đâu?
               
Đây là lần thứ 4, kể từ đầu năm 2012, Trương Chủ tịch tiếp xúc với cử tri Tp HCM. Nhìn lại trong nhiều năm qua, chưa bao giờ ông dành nhiều thời gian cho cử tri thành phố như năm nay, sau khi Nghị quyết Trung ương 4 xung phong cuộc  "chỉnh đốn Đảng".

                Sự xuất hiện của ông với cử tri thành phố HCM nhiều như vậy, khiến bà con và dư luận chú ý, và người ta đã đánh giá rằng: Trương Chủ tịch rất bức xúc về việc triển khai Nghị quyết Trung ương 4. Ông còn nhiều băn khoăn, day dứt, trăn trở. Và ông muốn cử tri thành phố HCM hăng hái, dũng cảm, thẳng thắn, tích  cực, có dũng khí, không sợ trù úm, cùng với Đảng, Nhà nước, Quốc hội thực hiện cuộc chỉnh Đảng lần này phải thành công, thực sự thành công.
         
Những lần trước, ông đã để lại những ấn tượng về những phát biểu như: “Bà con làm ơn làm phước mạnh dạn, thẳng thắn chỉ ra kẻ tham nhũng, kẻ suy thoái, biến chất trong một bộ phận lớn có chức có quyền”. Lần sau, ông nói: “Không phải chỉ một con sâu, mà cả bầy sâu”. Lần sau nữa, ông lại nói: “Bà con cứ mạnh dạn nói thẳng, nói thật, công khai mà nói - tố cáo - người ta có thể trù úm một vài người, nhưng người ta không thể trù úm cả một dân tộc”…Tiếp xúc cử tri lần trước, ông Sang đã nhấn mạnh như vậy. Có lẽ ai đó có tính cách hơi bị cà chớn cà nhằng, chơi bài "gió lật lá" khen ông nói hay, lần này ông nhắc lại: Về trường hợp bị trù dập khi tố cáo tham nhũng... một người có thể bị trù úm, mươi người có thể bị trù úm, nhưng cả dân tộc chống tham nhũng thì không có gì phải sợ. Ông nói: "Tôi biết có anh em thân cô, thế cô bị trù úm. Tôi nói thật, cá nhân chúng tôi trong quá trình làm cách mạng cũng từng bị trù dập. Họ dùng công cụ là không cho mình lên chức, lên lương. Mình không cần những thứ đó thì người ta không còn công cụ nào để khống chế mình" (?!). Nói thế để làm gì? Cứ 'chấm' thử từ khi ông vào Bộ Chính trị 4-2006 đến nay, trong hơn 6 năm, qua hai khóa Đại hội Đảng, ông đã cứu nguy, giải oan cho được bao nhiêu người như ông nói là "Tôi biết có anh em thân cô, thế cô bị trù úm" ?

          
Chủ tịch nước quyền hành quyền bính trong tay, phụ trách pháp chế, biết có những người dân thân cô thế cô bị trù úm mà chẳng thể làm gì cho dân oan ghé nhờ thì còn nói mạnh được với ai? Trước các cử tri phần lớn đã 'huy động' đến cuộc gặp tiếp xúc những vị đã đầu bạc răng long  thì ông nói hăng thế, nhưng thần dân thiên hạ theo dõi hình như họp Bộ Chính trị, cả tại Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương ông cũng biết 'kiệm" lời lắm, hầu như ai nói gì thì nói, ông cứ là 'mặc cho con tạo xoay vần đến đâu'. Nhưng, thưa Trương Chủ tịch, cả dân tộc chống tham nhũng, nhưng chỉ có 129 vị "La hét chùa Thăng Long" không thích chống là tình hình gió đã xoay chiều rồi!

          
Đặc biệt, lần mới đây, tiếp xúc cử tri thành phố HCM ngay sau Hội nghị Trung ương 6, ông cũng kêu gọi bà con hãy mạnh dạn, dũng cảm, nói thẳng nói thật, đừng sợ gì cả. Nhưng chính Trương Chủ tịch cũng né tránh, ngập ngừng, không dám nói thẳng nói thật, còn bí mật đưa ẩn số là “đồng chí X”. Điều đó, khiến người ta nghĩ ngay rằng: Chính ông cũng không dám nói thẳng nói thật, sao lại đi hô hào ai nói thẳng nói thật? Ông biết rồi đấy, cả nghìn ý kiến, cả trăm thư góp ý chân thành nhưng liệu rằng có đi đến đâu, chỉ cần một câu trong kết luận của lãnh đạo cao nhất là coi như 'chuẩn' không ai được 'chỉnh'. 'Chỉnh' mà cũng nương tay thì làm sao dám 'đốn'? Cho nên ông đừng hô hào như vậy nữa, chỉ xúi dại dân đen mà thôi! Không may chẳng phải đầu cũng phải tai, gặp nạn do vạ miệng có mà chịu cứng, làm gì được với quyền uy thế lực?
         
Cán bộ cựu trào cách mạng, các đồng chí nguyên là Ủy viên Trung ương các khóa trước, các Cựu chiến binh, trí thức và những người dân đã nghe Bộ Chính trị, Tổng Bí thư và nhất là nhiều lần nghe Trương Chủ tịch kêu gọi đã có hàng mấy trăm thư, hàng nghìn ý kiến từ cơ sở, kể cả thư ngỏ, kiến nghị của giới trí thức góp ý chân tình, nói thẳng, nói thật, nhưng rồi nay những thư từ, ý kiến góp ý lặn đi đâu hết rồi, kết quả đến nay hầu như chẳng mang lại cái gì, chẳng nên cơm nên cháo gì cả! Thêm mất công, chờ đợi và hy vọng!

Tại buổi gặp gỡ cử tri quận 1 hôm qua (26-11), có nhiều ý kiến hỏi Trương Chủ tịch là cấp Trung ương, Bộ Chính trị, Ban bí thư kiểm điểm, từ phê bình và phê bình làm gương, nhưng tại sao làm “dĩ hòa vi quý”, cuối cùng chẳng lôi được con sâu nào trong bầy sâu ra, coi như “hòa cả làng”. Thế là sao? Chẳng nhẽ Trung ương nói mạnh mà làm thì nửa chừng nửa vời, làm quấy quá hay sao? Mà nói như phát biểu của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, phương châm, cách làm, phê cái gì thì phê vẫn phải quán triệt “trên tình đồng chí thương yêu lẫn nhau, giúp nhau cùng tiến bộ”. Mục đích chính là “cảnh báo, cảnh tỉnh, giáo dục, răn đe”… Trong khi đó, Nghị quyết số 12-NQ/TW - Nghị quyết Hội nghị lần thứ 4 Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa XI), ngày 16/1/2012 nêu rất quyết liẹt thành phương châm: "Nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự thật, khách quan, không nể nang, né tránh. Các giải pháp phải bảo đảm đồng bộ, có trọng tâm, trọng điểm, khả thi, kết hợp "chống và xây", "xây và chống", nói đi đôi với làm, tập trung giải quyết những vấn đề bức xúc, trì trệ nhất"... Vậy nên, đâu khác cai nếp xưa-nay, "nghị quyết thì sang sảng mà tồn tại trong Đảng thì Nguyễn Y Vân".           

Dư luận cả nước thấy rất rõ, có những cá nhân, những nhóm lợi ích vị phạm quá nặng, thậm chí gây hậu quả nghiêm trọng cho kinh tế đất nước, đời sống nhân dân, đồng tiền mất giá, vàng tăng vọt, nhưng Điều lệ Đảng và Pháp luật đều được an nhàn tự tại, chẳng có một điều luật, quy định nào phải bị lôi ra để kỷ luật, xử lý ai cả! Kể cả 19 điều đảng viên không được làm cũng chẳng có ai vi phạm, ai cũng coi như trong sạch, chất lượng đảng lãnh đạo quá “tuyệt vời”, có gì chỉ cần xin lỗi, rút kinh nghiệm. Thế là “thành công tốt đẹp”.  Cùng ngày, đi thăm tỉnh Đồng Tháp và tỉnh Vĩnh Long, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng nhắc lại như vậy: “Mục đích chính là cảnh báo, cảnh tỉnh, giáo dục, răn đe! Nghị quyết Trung ương 4 đâu phải chỉ có tự phê bình và phê bình, mà còn nhiều việc khác phải làm”…(?!). Nếu chỉ như thế thôi thì vốn dĩ là việc thường xuyên của Đảng, cần gì phải Hội nghị Trung ương 4, 5, 6 rùm beng cho cả thế giới biết, cho lòng dân mong ngóng một cuộc cách mạng ngay trong nội bộ Đảng cầm quyền?
                  
Vì thế, cử tri có nêu ý kiến thắc mắc tại sao cấp “làm gương” cao nhất là Bộ Chính trị, Ban chấp hành Trung ương, lại đến Quốc hội nữa, mà Nghị quyết Trung ương 4 nêu rất mạnh, rồi Hội nghị cán bộ toàn quôc triển khai đầy khí thế, rất hăng hái, nghe cứ thấy hừng hực, tiếp đến là Hội nghị Trung ương 5 tỏ ra quyết tâm rất cao, rất quyết liệt, nhân dân cả nước đặt nhiều kỳ vọng ở sự kiên quyết cao độ đó, tại sao lại làm vậy? Phần lớn các ý kiến cử tri đều yêu cầu nói rõ công tác phòng chống tham nhũng chí quyết từ đầu năm, nhưng đến nay gần hết năm rồi mà làm được những gì, liệu rằng sẽ đi đến đâu?... Nhưng Trương Chủ tịch không trả lời thẳng vào các thắc mắc, không lý giải được gì những điều trăn trở đó. Quyền uy của ngài Trương nay chỉ dưới một người trên cả gần trăm triệu người, đã làm được ra tấm ra miếng gì chưa?

                 
Theo thói quen chức năng thi đua-khen thưởng, ông chỉ nói là ông “đánh giá cao” những ý kiến phát biểu thẳng thắn của cử tri. Bà con cần ông nghe thấu và nhất là phải hành động, đâu cần ông "đánh giá cao" khen vuốt đuôi cử tri như vậy? Những câu phát biểu ấy của đại biểu QH - Chủ tịch nước vớ nội dung được “bộc bạch” trước  những cử tri nhiệt tình và còn chút tin tưởng nào đó, người ta nghe quen quá rồi. Bây giờ, bà con cử tri lại muốn hỏi Trương Chủ tịch: “Đáng giá cao, rồi sao nữa?”. Ông nghĩ gì khi Đảng và Nhà nước không giúp dân bắt được con sâu nào gọi là thực sự sâu hại, sâu nguy hiểm. Chẳng qua nhón que tăm gạt ra khỏi chùm lá được mấy con bọ xít, rầy nâu, rệp đỏ, nhện hôi để gọi là có làm, có sự nghiêm minh! 

            
Ông đừng để sau này, như lời hứa với cử tri, ông trả căn hộ 51m2 ở đường Thạch Thị Thanh về quê Long An, bà con lại nói: "Ông ấy tỏ ra tôn trọng cử tri, biết đến dân chủ, nhưng cử tri góp kiến xong thì mọi sự trôi tuột luôn, chẳng được tích sự gì!". Đồng đội tôi, vị đại tá vừa nghỉ hưu ở quận 3 nói: "Tôi được chi bộ 'huy động' đi gặp một lần, cũng hăng hài nói thẳng nói thật, rốt cuộc như nước đổ lá khoai, thấy bị phí phạm ngôn ngữ quá. Mấy lần sau, tôi không đi nữa. Đã nửa nhiệm kỳ rồi, mọi sự từ trước đến nay đã nặng hình thức như dzậy và chỉ có dzậy mà thôi! Ông ta muốn nói cái gì thì nói. Không hiểu sao nhiều người còn đi gặp ông Trương, còn phát biểu, chứ tôi thấy nói có ai thèm nghe đâu! Nói để làm gì, đi đến đâu? Tiếp xúc cử tri như vậy có  khác nào cho bà con ăn bánh vẽ rồi sau này đòi nợ tiền trượt giá do "nhóm lợi ích" bôi dầu nhớt vào bẹ chuối để...bẫy dân đen mà thôi!". 

B.V.B

25 thg 11, 2012

Đâu là cái gốc để “hoá giải” đường lưỡi bò?



Hoạ phúc hữu môi phi nhất nhật
(Hoạ phúc có nguồn, phải đâu một buổi)
Nguyễn Trãi
Mấy hôm nay cả báo “lề phải” lẫn “lề trái” xôn xao chuyện nhà cầm quyền Trung Quốc Cộng sản (Trung Cộng) đưa bản đồ có đường lưỡi bò vào hộ chiếu. Không ít người hiến kế cho Chính phủ ta giải pháp để “hoá giải” hành động thâm độc này.
Tôi thì nghĩ hơi khác. Tôi đặt ra giả thiết đây có thể chỉ là động tác của con mèo vờn con chuột mà thôi. Trước khi ăn thịt, con mèo thường vờn con chuột, động tác thật giả lẫn lộn. Biết đâu nó tung chưởng này chỉ để làm ta cuống lên (vì rõ ràng nếu để hộ chiếu in hình lưỡi bò của người Tàu ra vào Việt Nam thì cả 90 triệu người Việt Nam chỉ còn cách đeo mặt mo, chứ chưa nói đến sự nguy hiểm về chủ quyền), còn mục tiêu thực sự nó biết đâu lại nhằm vào việc khác? Chính phủ ta cuống lên, và thế là muốn Trung Cộng bỏ cái hình lưỡi bò này, biết đâu lại phải đánh đổi một cái gì đấy nguy hiểm hơn về sau? Cho nên muốn có giải pháp triệt để thì phải duyệt lại tất cả mối quan hệ với Trung Cộng từ khi “bình thường hoá” (1991), đặc biệt là từ 2009 đến nay, chứ không phải đối phó từng việc, để ngày càng lạc vào trận đồ bát quái, không biết đâu mà lần.
Bản đồ Trung Quốc có vẽ cái lưỡi bò trên Biển Đông do chính phủ Trung Hoa Dân quốc (của Tưởng Giới Thạch) công bố lần đầu năm 1947, trong suốt một thời  gian dài (1947 – 2009) không mấy ai biết. Nhưng ngày 7-5-2009, chính phủ Trung Quốc cộng sản (Trung Cộng) đã chính thức trình bản đồ này lên Liên hợp quốc để đòi chủ quyền. Theo đường lưỡi bò đó, khoảng  80% diện tích Biển Đông thuộc về Trung Quốc, 4 nước (Việt Nam, Malaysia, Indonesia, Brunei) chia nhau phần còn lại, trung bình mỗi nước được 5% Biển Đông! Đường lưỡi bò bao trùm quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam. Như vậy, để đòi chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa thì không thể tách rời việc đòi xoá bỏ đường lưỡi bò này. Và với Việt Nam, không chỉ là mất hai quần đảo, không chỉ là mất một vùng biển giàu tài nguyên mà còn bị bịt mất đường ra thế giới.
Sau khi Trung Cộng đệ trình, 4 nước liên quan, trong đó có Việt Nam, lên tiếng bác bỏ. Tuy nhiên trong suốt năm 2009 và 2010, dư luận Việt Nam vẫn không mấy quan tâm. Cuối tháng 10-2009, tôi có dịp đi Trung Quốc, ngồi trên máy bay của hãng hàng không Southern China, tôi thấy trước mỗi ghế đều có những cuốn tạp chí, tờ rơi quảng cáo, trong đó bao giờ cũng có vài ba bản đồ vẽ hình lưỡi bò. Nhìn mà căm phẫn, nhưng cả đoàn Việt Nam của tôi hơn hai chục người chả ai bận tâm hết. Tôi hỏi một đồng nghiệp ngành sử có chuyên môn sâu về biên giới, lãnh thổ, anh ấy bảo, đại ý: cái đường ấy không có giá trị gì, không ai công nhận cả. Lúc ấy tôi không tin hoàn toàn nhưng cũng có phần tin, phần vì báo “lề trái” lúc ấy chưa phát triển, chả có người nào phân tích cho mình thấy mối nguy hiểm của nó, còn báo “lề phải” thì giấu nhẹm tất cả các chuyện về Biển Đông liên quan đến Trung Quốc.
Cần nói thêm rằng năm 2009 có mấy sự kiện đáng nhớ:
1. Ngày 4-9, ông Đào Duy Quát, lúc ấy làm Tổng biên tập báo điện tử Đảng CSVN, không biết vô tình hay hữu ý, đăng tin Trung Quốc tập trận trên vùng biển Hoàng Sa, tin đó chép nguyên từ báo Hoàn Cầu của Trung Quốc nhưng không dẫn nguồn, cho nên bài báo nói đúng giọng Trung Quốc, tức là ca ngợi cuộc tập trận này. May mà dư luận kịp phát hiện và sau đó bài báo được gỡ xuống.
2. Báo Du lịch số Xuân Kỷ sửu đăng 2 bài về Hoàng Sa (bài thơ Hận Nam Quan của Hoàng Cầm viết từ trước 1945 và bài Tản mạn cho đảo xa của Trung Bảo, con trai Phó tổng biên tập Nguyễn Trung Dân), cả hai bài lúc đó bị coi là “nhạy cảm”, tác giả và lãnh đạo toà báo bị quy “sai phạm nghiêm trọng”. Phó tổng biên tập Nguyễn Trung Dân bị cách chức, bị thu thẻ nhà báo và toà báo bị đình bản 3 tháng (thực tế còn dài hơn nhiều).
3. Vụ bắt giữ và trấn lột ngư dân Việt Nam lớn chưa từng thấy: cuối tháng 9-2009, 17 tàu thuyền với hơn 200 ngư dân vào tránh bão tại Hoàng Sa bị Trung Quốc đánh đập, tịch thu phương tiện, tuy nhiên báo chí im lặng cho đến khi họ thoát chết trở về mới công bố và sự phản đối sau đó cũng chỉ ở cấp… Hội Nghề cá.
Nghĩa là năm 2009 thảm lắm.

Sang năm 2010, sự khủng bố trên Biển Đông của Trung Cộng tiếp tục gia tăng. Nhưng báo chí ta lúc này cũng được phép đưa tin về các vụ trấn lột, cướp bóc này. Tuy nhiên nhiều vụ đâm chìm tàu ngư dân thì thủ phạm chỉ được nói là “tàu lạ”, mặc dù dân ta ai cũng biết “tàu lạ” là ai. Vào khoảng giữa năm 2010, vào lúc Quốc hội đang họp, tình hình biển Đông khá căng thẳng, một số đại biểu Quốc hội đề nghị đưa vấn đề ra thảo luận nhưng ông Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Quốc hội lúc đó, gạt đi với lý do “tình hình Biển Đông không có gì mới”.
Nghĩa là năm 2010 thái độ Chính phủ ta có khá hơn 2009 nhưng vẫn lừng chừng, không cản được các hành động gây hấn của Trung Cộng. Từ 2011 đến nay, tình hình trở nên nghiêm trọng, điển hình là mùa hè năm 2011 Trung Cộng 2 lần  xông thẳng vào vùng biển của ta cắt cáp tàu thăm dò dầu khí và hè năm 2012 thì rao bán 9 lô dầu khí trên Biển Đông của Việt Nam và đưa sau đó hàng nghìn tàu đánh cá tràn ra Biển Đông, trong đó có vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa.
Không nỡ ngồi nhìn cảnh mất nước đã đến quá gần, và trước mắt là cả dân tộc với gần 90 triệu người bị xúc phạm danh dự, hàng nghìn người ở Hà Nội và Sài Gòn đã xuống đường biểu tình. Chính phủ có tiến bộ hơn hồi 12-2007 một chút là ban đầu chỉ tìm cách hạn chế, rồi đàn áp nhẹ, và cuối cùng mới đàn áp triệt để, bằng cả bắt bớ, bỏ tù, lẫn dùng truyền thông để xuyên tạc, vu cáo.
Nghĩa là 2011 và 2012 tinh thần chung của cả dân lẫn Chính phủ Việt Nam có khá hơn 2010, nhưng bàn tay của Trung Cộng cũng tàn bạo hơn, nguy hiểm hơn.
Điểm qua tình hình trên để thấy rằng:
1. Trong khoảng từ 2010 đến nay, để đối phó với Trung Cộng, thái độ của Chính phủ cũng có chuyển biến, nhưng các hành vi phản ứng ấy không tương xứng với sự gia tăng các hành động xâm lược của Trung Cộng, do đó không có tác dụng ngăn cản hoặc tác dụng không đáng kể. Cho nên phần được luôn thuộc về Trung Cộng. Có người đã nhận xét, Trung Cộng gặm dần nước ta theo kiểu “ba bước tiến, hai bước lùi”, cứ mỗi lần gây hấn họ lại tiến thêm được một bước trên bước đường thôn tính hoàn toàn nước ta.
2. Sự phản ứng của ta luôn luôn là muộn màng. Ví dụ, trên lĩnh vực truyền thông, bốn năm trước là cấm tuyệt đối, rồi dần dần được đưa tin dè dặt, và từ mấy tháng gần đây, các báo chính thống còn được thoải mái đăng bài nói về các chứng cứ lịch sử và pháp lý chủ quyền của ta đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Đây là việc đáng hoan nghênh nhưng đáng lẽ phải làm từ lâu, làm thường xuyên, công bố cho cả thế giới biết, chứ đến bây giờ mới làm và chỉ ta biết với ta là quá muộn và quá ít[1]. Tuy nhiên hành động biểu tình chống Trung Cộng xâm lược vẫn bị xiết chặt. Cứ theo đó có thể suy ra rằng: đến lúc nào đó, khi tình hình nguy ngập (như Trung Cộng mang quân sang đánh), dẫu Chính phủ không đàn áp thì biểu tình lúc đó không còn tác dụng nữa.
3. Những sự đối phó của Chính phủ với Trung Cộng thường tách rời ý chí của nhân dân. Ví dụ khi Chính phủ ra tuyên bố phản đối một hành động xâm phạm của Trung Cộng, nhưng ngay sau đó người dân biểu tình hay có bất cứ hành động nào để ủng hộ chủ trương đó của Chính phủ thì Chính phủ lại thẳng tay đàn áp! Như vậy hai sức mạnh tự triệt tiêu lẫn nhau. Sự quái gở đó khiến Trung Cộng chẳng những không sợ mà còn được cười thầm trong bụng, được đà lấn tới và khoét sâu thêm căn bệnh. Điều quan trọng hơn, qua cách hành xử này, nhân dân không thể không đặt vấn đề: Chính phủ có thật lòng chống xâm lược hay chỉ chống lấy lệ? Theo quan sát của tôi, Trung Cộng càng ngang ngược xâm phạm chủ quyền Việt Nam, thì Chính phủ với nhân dân càng xa nhau, điều này trái hẳn với truyền thống Việt Nam: mỗi khi có ngoại xâm thì sự cố kết nhân dân với nhà nước càng cao.
4. Mỗi khi có hành động gây hấn của Trung Cộng, Chính phủ ít nhất cũng có một động tác nào đó để phản đối nhưng kèm theo đó, vẫn thường nêu một lập trường mang tính kiên định là “tiếp tục quan hệ hợp tác, hữu nghị” với nhà nước Trung Cộng. Điều này có lẽ chỉ có quan hệ Việt – Trung (ngày nay) mới có kiểu quan hệ như thế. Như thế thì “một giây một buộc ai giằng cho ra”? Chỉ riêng việc để hàng Trung Quốc tràn ngập thị trường Việt Nam đã đủ giết chết nền sản xuất của Việt Nam. Chỉ riêng hàng hoá, thực phẩm đầy chất độc của Trung Quốc đã đủ đầu độc dân tộc Việt Nam, khiến dân tộc này tiêu vong dần. Chỉ riêng để Trung Cộng chiếm lĩnh những vị trí chiến lược, để người Trung Quốc tự do ra vào Việt Nam thì chính quyền Trung Cộng đã đủ xiết cổ Việt Nam, nếu Việt Nam trái ý. Cái gốc vấn đề này do đâu? Câu nói của ông Đinh Kim Phúc mới đây rất đáng để tất cả (chính phủ và nhân dân) suy nghĩ: “Một khi Trung Quốc xem Biển Đông là lợi ích cốt lõi, và một khi Việt Nam xem tình hữu nghị Việt – Trung là lợi ích cốt lõi thì Việt Nam sẽ mất tất cả”.
Bây giờ đã đến lúc phải xác định rõ: Trung Cộng là bạn hay là thù? Nếu là bạn thì bạn ở mức nào? Xưa nay chưa có cá nhân/ quốc gia nào cố chơi với một cá nhân/ quốc gia kia bằng mọi giá, dù bị “thằng bạn” chơi xấu bất cứ cách nào.
Giải quyết cái gốc của đường lưỡi bò cũng như mọi trò xỏ lá của Trung Cộng là xác định lại mối quan hệ với Trung Cộng. Và cùng với nó là thay đổi cách hành xử với nhân dân, vì chỉ khi có nhân dân làm hậu thuẫn thì Chính phủ mới đủ can đảm và đủ sức mạnh đương đầu với giặc ngoại xâm.
 Nguồn : Đào Tiến Thi

[1] Thực ra Chính phủ ta đã làm rất mạnh mẽ giai đoạn 1979 – 1988, tức là sau cuộc xâm lược biên giới của Trung Quốc cho đến khi chúng cướp chiếm đảo Gạc-ma thuộc quần đảo Trường Sa. Tuy nhiên sau đó lại bị khoá kín, cho đến năm 2009, ai nói ra vẫn bị tội, thành ra một bộ phận dân ta không hề biết. Đến nỗi mà năm ngoái, một sỹ quan công an khi thẩm vấn người biểu tình bị bắt còn hỏi “Gạc-ma là cái gì?

Xin đặt một số câu hỏi


Đọc một vài bài báo mới đây về quan hệ với Trung Quốc, người trung thực với chính mình tất nhiên phải xem lại quan điểm của mình và tự hỏi : tại sao những người có đầy đủ thông tin, trong đó có những người trung thực, có đầu óc khoa học, lại có thể nghĩ chúng ta « cực đoan » trong vấn đề Trung Quốc ? *
Phải chăng chúng ta chủ quan ? quá khích ? quốc gia cực đoan ? hiếu chiến ? bài Hoa vì nguyên tắc ? Chúng ta có chọn lựa xứng đáng, công dân và yêu nước, nào khác không hay chỉ có một chọn lựa, là kháng cự ?
Phải chăng là « cực đoan » khi chúng ta nghĩ và nói rằng đừng trông chờ một điều tốt đẹp gì ở nhà cầm quyền Trung Quốc ; rằng mối tình hữu nghị mà họ phô trương chỉ là một trò đạo đức giả luôn luôn bị thực tế vạch trần ; rằng bản chất bành trướng của họ được nuôi dưỡng bằng bạo lực, bất chấp pháp luật, bằng uy hiếp vũ trang, bằng bắt chẹt về kinh tế ; rằng kháng cự lại áp lực ghê gớm của họ là yêu nước, lòng yêu nước lành mạnh, chính đáng, không thể nào khác ; rằng những ai đàn áp thanh niên, sinh viên, nghệ sĩ, trí thức, nông dân đang kháng cự, những người đó cố ý hay vô tình đã phục vụ cho chính sách của Bắc Kinh và mở đường cho một cuộc xâm lược nghiêm trọng hơn ?
Khẳng định như vầy là « cực đoan » sao ? Xin hãy vui lòng xem xét những câu hỏi dưới đây, vui lòng trả lời chuỗi câu hỏi ấy với lương trị của mình. Đó là những câu hỏi mà tôi đặt ra cho mình để tự vấn niềm tin. Dưới đây chỉ là một danh sách không đầy đủ. Chúng ta còn phải đặt thêm nhiều câu hỏi về những loại hình xâm lược khác, tinh vi hơn, thâm sâu hơn, liên quan tới xã hội, văn hóa, chính trị, áp lực kinh tế, mua chuộc chính trị … Danh sách như vậy sẽ quá dài…
* Có hay không, việc quân đội Trung Quốc đã chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa năm 1974, cướp đi 54 mạng sống của quân nhân Việt Nam chiến đấu để bảo vệ không gian đảo này ?
* Cuộc xâm lược ấy có vi phạm pháp luật quốc tế thừa nhận chủ quyền của Việt Nam cộng hòa trên quần đảo này ?
* Cuộc xâm lược ấy được tiến hành dưới danh nghĩa gì ? Nhân danh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa hay Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam ? Nói cách khác, phải chăng đó là hành động nằm trong cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam Việt Nam, hay là một hành động xâm lược của Trung Quốc, phục vụ đơn thuần cho Trung Quốc ?
* Suốt gần bốn chục năm qua, ngư dân Việt Nam có bị cấm đoán đánh cá tại không gian biển đảo ở Hoàng Sa hay không ?
Những ngư dân bán mảng tới đó có bị tông tàu, đánh đắm tàu trong đêm tối, bắt bớ, hành hạ, giam cầm một cách vô nhân đạo, tống tiền, cướp đoạt công cụ đánh bắt và/hay tàu thuyền, dùng bạo lực bắt phải ký vào những tài liệu mà họ không hiểu nghĩa, trong đó viết là họ thừa nhận đã vi phạm không gian chủ quyền của Trung Quốc ?
* Có hay không những chứng nhân, những chứng từ viết về những sự việc hai năm rõ mười này ?
* Những hành động có phối hợp như thế, nhằm vĩnh viễn xua đuổi ngư dân Việt Nam ra khỏi vùng biển từ thời cha ông, nhằm chiếm đoạt toàn bộ vùng biển này, có phải là hành động có tính chất khủng bố Nhà nước hay không ?
Xét về mặt lịch sử, pháp luật quốc tế về quyền biển, các quyền con người và quyền của các dân tộc, chúng ta có thể khẳng định hay không rằng, với chính sách ấy, nhà cầm quyền Trung Quốc thực tế là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật của cộng đồng quốc tế ?
* Trên thế giới này, ngoài nước Trung Hoa của Bắc Kinh, có nước nào nhân danh tình hữu nghị, hòa bình và pháp luật, mà tiến hành những hành động bạo lực vũ trang chống lại một nước láng giềng và thường dân lao động của nước đó một cách trực tiếp, giữa ban ngày ban mặt, và có hệ thống như vậy không ?
* Trên thế giới này, có một nước độc lập nào có thể dung thứ cho một nước khác gây ra những tội ác như vật đối với hàng nghìn công dân lao động trên biển trong vùng biển mà nước ấy tuyên bố thuộc chủ quyền của mình ?
* Có đúng là năm 2002, tại Phnom Penh, Bắc Kinh đã ký Tuyên bố về nguyên tắc ứng xử trên biển Đông Nam Á với 8 nước ASEAN duyên hải ?
* Trong bản Tuyên bố ấy, Bắc Kinh có cam kết hành động theo đúng Hiến chương Liên Hợp Quốc, theo đúng luật về quyền biển, theo đúng pháp luật quốc tế về quan hệ giữa các nước, theo đúng nguyên tắc cùng chung sống hòa bình ?
* Họ có tôn trọng sự cam kết đó không ?
* Trong bản Tuyên bố ấy, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có cam kết tôn trọng quyền tự do giao thông trên vùng biển và vùng trời của biển Đông Nam Á không ?
* Họ có tôn trọng lời cam kết đó không ?
* Sự cố đe dọa đối với các con tàu của Hoa Kì USNS Impeccable, tàu Airabat của Ấn độ vân vân có phải là điển hình của sự tôn trọng ấy không ?
* Trong bản Tuyên bố ấy, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có cam kết giải quyết các bất đồng về chủ quyền trên không gian biển đảo bằng phương pháp hòa bình, không sử dụng lực lượng vũ trang không ?
* Họ có tôn trọng lời cam kết đó không ?
* Cuộc tấn công vào các tàu Bình Minh 2 và Viking 2 tại vùng kinh tế đặc quyền của Việt Nam phải chăng là điển hình của sự tôn trọng ?
* Trong bản Tuyên bố ấy, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có cam kết không làm cho tình hình thêm phức tạp bằng những công trình xây dựng mới, những cuộc định cư dân vào những vùng tranh chấp hay không ?
* Họ có tôn trọng lời cam kết đó không ?
* Việc củng cố vật chất và hành chính những căn cứ Trung Quốc ở Hoàng Sa, việc xây dựng những vị trí mới ở Trường Sa, việc mời các công ti nước ngoài đấu thầu những lô thăm dò dầu khí trong Vùng kinh tế đặc quyền của Việt Nam, việc triển khai vật chất và kĩ thuật một mạng lưới viễn thống và kiểm sát điện tử không gian biển đảo mà Trung Quốc chiếm đóng và gọi tên là « Tam Sa » phải chăng là những điển hình của sự tôn trọng ?
* Trái ngược với hành động nói trên, Bắc Kinh có nhiều lần khẳng định ý muốn đàm phán với ASEAN về một bộ Luật ứng xử (COC) có giá trị pháp lí đối với quan hệ và hành động của các quốc gia hữu quan trong khu vực không ?
* Đồng thời, có phải Bắc Kinh đã gây sức ép mạnh mẽ, bằng đô la, bằng cung cấp vũ khí, xây dựng miễn phí những cơ sở hạ tầng… với Cam Bốt để ngăn chận việc đưa vấn đề này vào chương trình nghị sự của hội nghị ASEAN tại Phnom Penh, và để áp đặt việc từ chối đàm phán công khai và đa phương ?
* Ai là nước duy nhất có lợi trong việc không « quốc tế hóa » tình hình Biển Đông Nam Á, và từ nhiều năm nay, đã ra sức thực hiện mục tiêu đó ?
* Các nhà lãnh đạo Trung Quốc có dùng sức mạnh kinh tế của mình như một vũ khí săng-ta nhằm hỗ trợ cho chính sách xâm lược của họ hay không ? Nếu vậy, họ có tôn trọng những lời cam kết thương mại mà họ đã ký hay không ? Họ là những đối tác đáng tin cậy hay là mối họa tiềm ẩn ?
Thái độ của Trung Quốc có bao giờ thay đổi không ?
Có bao giờ, dù chỉ một lần, các nhà lãnh đạo Trung Quốc ngỏ ý tiếc về cái chết của 54 quân nhân bị giết ở Hoàng Sa năm 1974, của 64 bộ đội bị giết ở Gạc Ma năm 1988, của hàng chục nghìn bộ đội Việt Nam đã hi sinh ở Campuchia để ngăn chận bàn tay tội ác của bọn tay sai Bắc Kinh, của hàng nghìn thường dân Việt Nam bị giết trong cuộc xâm lăng 1979, của hành chục ngư dân bị bắn chết hay mất tích ở khu vực Hoàng Sa vào những ngày trời yên biển lặng ?
Có bao giờ, dù chỉ một lần, họ đề nghị bồi thường về những tội ác ấy không ?
Hay là, ngược lại, họ vừa xâm lược vừa có những hành động khiêu khích, phỉ báng đối với các nạn nhân, đối với nhân dân Việt Nam ?
Mọi người đều biết cộng đồng người Hoa không làm gì mà không có đèn xanh của Bắc Kinh. Vậy thì, có đúng là ngày 19 tháng 1 năm 2004, tức là ngày kỉ niệm 30 năm ngày Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa, người Hoa ở Đà Nẵng đã khai trương lễ hội hoa đăng với 30 bó hoa sáng đèn ?
Có đúng là năm 2008, đông đảo người Hoa từ Chợ Lớn đã tụ tập chào đón ngọn đuốc Thế Vận Hội (sẽ tổ chức ở Bắc Kinh) trong khi công an cảnh sát cấm người Việt tụ tập ở lề đường ?
Ngày 17 tháng 2 năm 2009, tức là ngày kỉ niệm 30 năm cuộc xâm lược Việt Nam của Trung Quốc, không phải cộng đồng người Hoa ở Hà Nội đã tổ chức lễ hội hoa đăng đó sao ?
Không phải viên cựu đại sứ của Bắc Kinh ở Hà Nội, năm 2010, đã phát biểu hăm dọa trên đài VTV1, đài truyền hình quốc gia của Việt Nam, rằng « hợp tác (với Trung Quốc) thì thành công, chống lại thì thất bại » đó sao ?
Có báo đài nào ở Việt Nam đe dọa, phỉ báng nhân dân Trung Quốc và các nhà lãnh đạo Trung Quốc hay không ?
Và ngược lại, báo đài Trung Quốc thì sao ?
Nhưng chắc bạn sẽ nói, đó là chuyện đã qua. Vậy chúng ta hay khoan dung và cởi mở, chúng ta hãy nhìn vào hiện tại, hãy « cấp tín dụng » cho tương lai, và chúng ta hãy tự hỏi :
Ngày nay, trong thái độ của các nhà lãnh đạo Trung Quốc, có sự việc cụ thể nào, sự việc trên thực địa nào cho phép ta nghĩ rằng họ đã từ bỏ giấc mơ thiên triều về cái lưỡi bò chiếm hữu 80% diện tích Biển Đông Nam Á ?
Cuốn hộ chiếu mới của Trung Quốc với hình vẽ cương vực Trung Quốc bao gồm cả lưỡi bò, không tương đương với một lời khai chiến khiêu khích đối với chủ quyền của các nước ven biển, đối với quyền tự do giao thông quốc tế đó sao ?
Khẩu hiệu của Bắc Kinh « nước giàu, quân mạnh » phải chăng là để làm cho các nước láng giềng, và cả thế giới, an tâm về hòa bình và an ninh trong những năm tới đây ?
Các cuộc xung đột với Philippines và Hoa Kì ở bãi Scarborough, với Nhật Bản và Hoa Kì ở Quần đảo Senkaku dường như đã làm tạm ngưng các cuộc gây hấn đối với ngư dân Việt Nam ở vùng biển Hoàng Sa, dường như Bắc Kinh phải trang điểm cho hình ảnh Trung Quốc đối với dư luận quốc tế. Bạn có nghĩ rằng tình hình đó sẽ kéo dài không ? Sẽ không xảy ra cảnh tàu thuyền bỗng dưng đắm chìm đáy biển, ngư dân trời yên biển lặng mà bỗng mất tích ? Rằng những vụ bắt bớ, đánh đập tra hỏi, giam cầm, ăn cướp hay phá hỏng thiết bị, tàu thuyền sẽ chấm dứt ? Rằng lệnh cấm đánh cá của Trung Quốc hằng năm từ ngày 15.5 đến ngày 1.8 sang năm 2013 sẽ được bãi bỏ ?
Nếu tất cả những điều ấy xảy ra, thì tôi xin thú thật và xin lỗi : tôi quả là đã « cực đoan ». Mong sao sẽ được cung cấp những sự việc cụ thể để tôi hoài nghi những xác tín của mình, để tôi hoan nghênh những biểu hiện tốt đẹp đối với nhân dân Việt Nam của sự hợp tác Việt – Trung ! Còn nếu ngược lại, thì tôi xin kiên trì và tự hào với danh hiệu « cực đoan ».
Không một chút ác cảm nào với nhân dân Trung Quốc, nhưng với tất cả mối tình đoàn kết với nhân dân Việt Nam, tôi vẫn sẽ gọi con mèo là con mèo, tôi sẽ tiếp tục dẫn chứng một cách vững chãi rằng chính sách của lãnh đạo Bắc Kinh chưa hề thay đổi, rằng đó là mối hiểm họa cho nhân dân toàn khu vực, kể cả nhân dân Trung Quốc, và nhất là đối với nhân dân Việt Nam, phải giáp mặt với tham vọng của họ.
Tôi sẽ tiếp tục nói rằng Đảng cộng sản Việt Nam, một mình quyết định sinh mệnh của đất nước, không thể cứ ngăn cấm nhân dân mình biểu thị ý chí kháng cự lại những cuộc gây hấn của Bắc Kinh, cứ tiếp tục mối quan hệ gọi là hữu nghị, mà căn cứ vào bảng kê khai trên đây, phải gọi là lệ thuộc, với một đảng cộng sản Trung Quốc hoàn toàn không còn dính dáng gì với lí tưởng cộng sản, bởi vì nó hung bạo, thối nát, lừa lọc và nguy hại cho hòa bình khu vực, cho hòa bình thế giới.

Tác giả: André Menras Hồ Cương Quyết

20 thg 11, 2012

Thầy quan- quan thầy

.

            


Hết “quan thi đua”, lại đến lượt Phó Thủ tướng, các ngài Thứ trưởng và quan chức giành hết phần “nhà giáo nhân dân”, “nhà giáo ưu tú” của giáo viên.

              
Bộ Giáo dục- đào tạo vừa tổ chức trao tặng danh hiệu “nhà giáo nhân dân” và “nhà giáo ưu tú” cho trên 600 nhà giáo.
            
Điều đáng nói là trong danh sách được vinh danh lần này có cả tên Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân. Ông Nhân được phong danh hiệu “nhà giáo ưu tú”.
            
Ngoài ông Nhân, danh sách còn có cả Thứ trưởng Bộ Giáo dục- đào tạo Nguyễn Vinh Hiển cùng nhiều quan chức hàng Thứ trưởng và Cục, Vụ, Viện các loại khác. Thậm chí không ít quan chức cao cấp không dính dáng gì đến nghề giáo: Thứ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Viết Tiến, 3 vị Vụ trưởng và Vụ phó vụ khoa giáo văn xã văn phòng chính phủ: Lê Quang Trung, Trần Tiến Dũng và Vũ Đức Minh… (nguồn: vtc)
            
Trên cương vị Phó Thủ tướng như bây giờ, ông Nguyễn Thiện Nhân có cần phải ôm nhận thêm cái danh hiệu “ưu tú” nữa? Sau bao nhiêu những hậu họa, tì vết để lại cho ngành giáo dục, liệu ông Nhân có còn xứng đáng làm thầy, chứ đừng nói đến chữ “ưu tú” (xem lại bài Giáo dục thời bất Nhân).
            
Và rồi Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển, Thứ trưởng Nguyễn Viết Tiến, các ngài Vụ trưởng Vụ phó một cái vụ ở văn phòng chính phủ kia, có nên giành ôm những danh hiệu “nhà giáo nhân dân”, “nhà giáo ưu tú” của các thầy cô giáo? Những danh hiệu đó, sự tôn vinh đó, nên nhường cho các thầy cô giáo vùng sâu vùng xa, nơi biên cương hải đảo, những người thầy đúng nghĩa, đang vật lộn đúng nghĩa giữa cuộc sống và con chữ để dạy học trò.
           
Những thầy quan- quan thầy ấy ngồi ở đâu, ở vị trí nào trong sự nghiệp giáo dục? Có biết xấu hổ trước hàng triệu giáo viên cả nước? Giáo dục đâu phải là cái mâm để ăn trên ngồi trốc, giành hết phần của thầy cô.
            
Phản cảm, phản văn hóa và phản giáo dục. Vẫn còn thế này thì đừng mong chi cải sửa sự nghiệp trồng người, đừng mong chi giáo dục học trò.


Nguồn : TRUONGDUYNHAT

Ôi, đại biểu của dân!

Một năm nữa sắp trôi qua và bốn kỳ họp của Quốc hội khóa XIII sắp “kết thúc tốt đẹp”. Một ấn tượng khá rõ nét, là vị đại biểu có nước da nâu sậm, râu tóc trắng phơ tuổi tác Dương Trung Quốc, với nhân cách của một nhà sử học-dẫu có bị nhục hình như Tư Mã Thiên thời Hán vẫn nói và viết ra sự thật-thay mặt nhân dân chất vấn Thủ tướng Chính phủ những điều thiết thực.
Bên cạnh ông, một Đại biểu rất trẻ được ví như bông sen Vũ Thị Hương Sen, có những chất vấn khá sắc sảo, và đề nghị bổ sung vào luật những vấn đề cuộc sống đang đòi hỏi.
Trái chiều với ấn tượng trên, là những chất vấn, trả lời chất vấn, những đề nghị bổ sung luật, sửa đổi luật gây phảm cảm.
Đến hôm nay và có lẽ còn lâu, dư âm những lời tuyên bố hùng hồn của Bộ trưởng Đinh La Thăng về “Tướng ra trận toàn quyền quyết định”, về “đóng lệ phí là yêu nước”, về “Cấm xe máy và ô tô cá nhân”, về “ Cầm chơi golf”, về “Tiêu hủy xe máy tham gia đua xe”, về “ Tôi sẽ đi xe buýt” v.v …như còn văng vẳng bên tai, làm người ta dở khóc dở cười.
Vượt trội hơn Đinh bộ trưởng về sự hài hước, là Đại biểu Nguyễn Minh Hồng tại kỳ họp hồi đầu năm với đề nghị Quốc hội ban hành “Luật nhà thơ”.
Chấp cả hai ông về phản dân chủ là Đại biểu Hoàng Hữu Phước với “Tôi kính đề nghị Quốc hội lọai bỏ Luật biểu tình khỏi danh sách luật suốt nhiệm kỳ Quốc hội khóa 13 này”.
Nguyễn Minh Hồng đề nghị phải có luật nhà thơ, có lẽ do ông là thi sỹ, tâm hồn luôn “treo ngược trên cành cây”, nên cái tư duy nó luễnh loãng, chả biết sinh ra cái luật ấy để làm gì?
Ông Hoàng Hữu Phước, người đã từng hiến kế liên hoành cho nhà độc tài bị treo cổ Saddam Hussein, thì có chính kiến rõ ràng. Ông ta nói, dân trí nước ta còn thấp, chưa đội mũ bảo hiểm 100%, nên không thể cho ra đời luật biểu tình làm ách tắc giao thông, cản trở người đến bệnh viện sinh con!? Hoàng Hữu Phước chửi thẳng vào mặt dân rằng: “Tôi đã nghe mọi người chửi bới, thóa mạ những người đi biểu tình”. Và ông ta khẳng định “phần lớn người dân không đồng tình cho ra đời luật biểu tình”.
Đại biểu Hoàng Hữu Phước đã nhổ toẹt vào cái quyền cơ bản của công dân, một trong những quyền mang tính đặc trưng của thể chế dân chủ, đã được Hiến pháp thừa nhận là quyến tối thượng phải được triển khai trong đời sống, mà trước đó không lâu, cũng tại nghị trường Quốc hội, Thủ tướng chính phủ tuyên bố cần phải có Luật biểu tình.
Lời phát biểu ngạo mạn, khinh dân, phản hiến pháp, của Đại biểu Hoàng Hữu Phước dấy lên một làn sóng phẫn nộ của đồng bào cử tri trong và ngoài nước. Hàng chục bài báo đã lên tiếng phản đối, hàng trăm tin nhắn dồn dập gửi vào máy điện thoại di động của ông ta. Nhẽ ra Hoàng Hữu Phước phải nhẫn nhục chịu đựng và ngẫm nghĩ, xem mình có sai thì xin lỗi những người cầm lá phiếu bỏ cho mình, nhưng ông ta lại lấy cái quyền bất khả xâm phạm của Đại biểu Quốc hội, làm mình làm mẩy, ký giấy gửi khắp nơi, buộc Cơ quan an ninh điều tra Công an thành phố Hồ Chí Minh phải vào cuộc, ra quyết định khởi tố vụ án “khủng bố!”
Không biết có phải Bộ trưởng Đinh La Thăng chán vì không thành công khi đề ra những chính sách lãng nhách, hay ngán cái tính từ “ thiểu năng trí tuệ” mà mấy tháng nay im lặng.
Đại biểu Nguyễn Minh Hồng có lẽ dành thời gian bàn bạc với Chủ tịch hội nhà văn Hữu Thỉnh, để tư duy lại cái luật nhà thơ !?
Còn Đại biểu Hoàng Hữu Phước chắc đang phải bận tâm xem có bắt được kẻ nào khủng bố ông không?
Mỗi ông có một lý do riêng, nhưng có một cái chung, là hai kỳ họp liên tiếp không đăng đàn phát biểu trước Quốc hội.
Các ông không đăng đàn, thì có người khác đang đàn, Quốc hội nước ta 493 Đại biểu, mới chỉ bị miễn nhiệm một người, còn những 492 Đại biểu cơ mà! Và đâu phải chỉ ông Hồng, ông Phước có tài hùng biện? Trong cái rừng đỉnh cao trí tuệ ấy, nhiều vị còn hùng biện sắc bén hơn các ông!
Thời buổi kinh tế khó khăn, một người cười đã khó, nhiểu người cười càng khó. Vậy mà có đại biểu làm cho cả nghị trường cười nghiêng ngả, thì chả xứng đáng làm cha Azit Nêxin sao? Trong nội dung trả lời chất vấn, ông Trịnh Đình Dũng, Bộ trưởng Bộ xây dựng, nói rất tỉnh bơ về cái lối "luật rừng".
Khi trả lời chất vấn về những sai phạm của Tập đoàn Sông Đà và các tập đoàn, tổng công ty của bộ xây dựng, ông Dũng nói hồn nhiên và ngây ngô hơn một đứa trẻ học vỡ lòng, rằng: “Câu hỏi của đại biểu thì chúng tôi đã có đầy đủ, nhưng đang để ở nhà!?”. Rồi khi nói về số tiền thất thoát 10.676 tỷ đồng của cái Tập đoàn vừa bị hạ cấp xuống tổng công ty, mà Thanh tra chính phủ kết luận từ tháng 2, Thủ tướng chỉ đạo xử lý trách nhiệm từ tháng 3, ông Dũng thản nhiên tuyên bố sai phạm đó chưa đến mức phải xử lý kỷ luật!
Không hiểu ông Ủy viên Trung ương đảng Trịnh Đình Dũng có biết, chỉ có hơn một tỷ đồng bị coi là “ lập quỹ trái phép”, mà Anh hùng lao động, giám đốc Nông trường Sông Hậu, một người phụ nữ chôn vùi gần cả đời giữa đồng chua nước mặn, kế tục sự nghiệp người cha, một sỹ quan quân đội, và cũng là một Anh hùng lao động, để lo cuộc sống cho mấy ngàn con người; bà Ba Sương đã phải bầm dập, đau đớn đến hoảng loạn khi bị lôi ra trước vành móng ngựa mấy lần hay không?
Vậy mà 10.676 tỷ đồng lại chưa tới mức xử lý kỷ luật? Phải chăng bây giờ cứ lấy Vinashin, Vinaline, ra mà so sánh, đề cho rằng mười tỷ, vài chục tỷ chả thấm tháp vào đâu mà kỷ luật, kỷ luật hết lấy ai làm việc?
Còn nhà hùng biện liến thoắng Nguyễn Văn Bình, với cương vị Thống đốc Ngân hàng Nhà nưóc, không gây cười như Đại biểu Trịnh Đình Dũng, mà làm mọi người ngạc nhiên, vì sao lại có người trâng tráo, lố bịch đến thế?
Trả lời chất vấn của đại biểu Trần Du Lịch về sự điều hành kém cỏi của ngành ngân hàng trong mục tiêu kiềm chế lạm phát, duy trì tăng trưởng, ổn định tỷ giá và câu chuyện quản lý vàng, ông Bình cao ngạo dẫn giải lý thuyết bộ ba bất khả thi, khi bản thân ông không hiểu đến đầu đến đũa, rồi cười cợt nói mà rằng chỉ xin nhận một nửa giải Nobel!? Ông còn tự chấm điểm 8 cho mình khi Tạp chí Globai Finance đã công khai đưa tin ông là một trong mười thống đốc ngân hàng tồi tệ nhất thế giới.
Tưởng như những lố bịch, ngang phè như vậy là quá rồi, ngờ đâu lại xuất hiện bà Nguyễn Thị Kim Tiến, Bộ trưởng Bộ Y tế luôn cam đoan rằng giá thuốc ở Việt Nam thấp hơn ở Singapore, Thái Lan, mà không chịu hiểu thu nhập đầu người ở Singapore 45 lần Việt Nam, khiêm tốn như Thái Lan cũng gấp 14 lần. Hơn nữa, nếu thuốc ở Việt Nam rẻ hơn, sao người ta không buôn lậu mang sang Thái Lan, Singapore bán mà ngược lại?
Về câu chuyện y đức trong ngành y, Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến cho rằng cái phong trào “nói không với phong bì” là của công đoàn ngành phát động nhân lúc bà vắng nhà, nhưng rồi lại bảo “ai phát hiện bác sỹ, y tá nào nhận phong bì cứ chụp ảnh đưa tôi”. Nghe phó giáo sư, tiến sĩ Bộ trưởng đăng đàn trước Quốc hội, một người dân như tôi hiểu ý tứ bà ra sao? Và tôi nghĩ, bà Tiến cũng không hiểu bà muốn nói gì! Trước màn hình nhỏ theo dõi họp Quốc hội, nghe bà Tiến nói cái kiểu nhặng xì ngầu như vậy, nhiều người đã lắc đầu nhăn mặt bấm chuyển kênh khác.
Nhưng phải nói ấn tượng nhất trong kỳ họp thứ 4 vừa qua là câu chuyện Thủ tướng trả lời chất vấn của đại biểu Dương Trung Quốc, tôi đã viết bài rồi. Bên cạnh đó là chuyện Phó thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân khuyên các đại biểu Quốc hội gương mẫu không nên ăn thịt gà nhập lậu để bảo vệ sức khỏe và ngăn chặn cuộc xâm nhập gà mang mầm dịch từ Trung Quốc làm cho mọi người phì cười. Nhưng tôi nghĩ, ông Nguyễn Thiện Nhân chả có gì để phải quan tâm nữa.
Bao nhiêu cặp mắt háo hức nhìn ông từ Thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội nhận công tác ngày nào, đã chưng hửng từ cái chiến dịch “Hai không”, rồi "Bốn không" do ông phát động khi làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục - Đào tạo. Ông hô hoán lắm "không" như vậy rồi leo lên Phó Thủ tướng, nay đúng là không thấy được tích sự gì.
Đâu rồi cái thời ông Nguyễn Văn An điều khiển những phiên chất vấn mà những người được chất vấn vã mồ hôi? Đâu rồi những Nguyễn Minh Thuyết dám đề nghị bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng? Những hình ảnh ấy mới đây thôi mà tưởng như đã xa mờ! Tôi cứ thấy tồi tội khi nhìn cái đầu bạc trắng và gương mặt suy tư của Đại biểu Dương Trung Quốc lẻ loi giữa một đám người béo tốt, rất…vô tư!
 
 Nguồn : MINHDIEN

19 thg 11, 2012

Nhật ký tấn trò đời

ĐỀ NGHỊ KHÔNG CHO CSGT TIÊU 70% TIỀN PHẠT
Hôm ni CSGT thổi còi, mình dừng xe bước xuống nhưng vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.
Đồng chí CS đưa tay lên chào rồi cố kiềm chế, nhưng giọng vẫn gắt: Vì sao CS dừng xe mà anh vẫn nhìn điện thoại. Mình không nói, cười rinh rích. Tò mò, đồng chí mới hỏi:

Anh cười cái chi? Mình nói, anh đọc đi, QH đề nghị không chi 70% tiền nộp phạt vi phạm giao thông cho CSGT xài nữa?
Đồng chí này không thể nhịn được, văng luôn: Mịe, ngu thế còn cười. Bọn tao nhờ éo gì mấy đồng nộp vào ngân sách?

Muốn nộp 700 hay 200 (nghìn)?
Mình hiểu liền, bèn giả lã, ít vẫn hơn mà đồng chí, vả lại khỏi lập biên bản tốn thời gian. Tôi cười là cười mấy ông đại biểu đề xuất việc này thôi.
Đồng chí CSGT phá lên cười, đoạn bảo: Thôi đi nhanh cho con nhờ bố!
XE CHÍNH CHỦ
Ngày 10.11, ngày Nghị định 71/2012 có hiệu lực, dân tình ồn ào bàn tán, từ đó gọi nghị định này là Nghị định xe chính chủ, và trên mạng xã hội, bộ La bị ném đá tới tấp
Ở quê, khi giận nhau, bà con xách quần đứng ở hàng rào, hướng về nhà hàng xóm mà chửi. Theo quan niệm dân gian thì chửi nhiều làm cho mả ông bà tổ tiên nhà hàng xóm phải động, gọi là động mả.
Quan niệm này, mả nhà ông La đã động từ hai năm nay rồi. Nhưng ông ta đã gặp hên,vì bà con toàn chửi trên mạng, mà mạng méo thì tổ tiên nhà ổng ở nơi khuất núi không đọc được.
Nghĩ mà thương vợ con lão La, ra đường cũng phải giấu nhân thân của mình, không thì sợ thiên hạ chửi. Không khéo lão trở thành người chồng, người cha vô thừa nhận mất. Tội cho lão!
Mấy cha rảnh rỗi hóa nông nỗi, giải thích rất lằng nhằng (Chỉ phạt xe chưa sang tên đổi chủ, không phạt xe đi mượn). Vấn đề người ta hỏi anh, làm sao để phân biệt xe chính chủ và xe đi mượn? Pháp luật có quy định tài sản đang sử dụng có nhất thiết phải chính chủ không?
Một ngày nào đó rỗi quá, các ông đuổi hết sinh viên ra đường vì không ở nhà chính chủ, tụi nó còn lo học hành, đâu rảnh mà cãi với các ông?
*
Cái gì không chính chủ cũng sẽ bị phạt, chỉ có Hoàng Sa không chính chủ là không bị phạt!
 
NGHÈO MÀ...SANG
Mấy hôm tày bà con nháo nhác vì chuyện nước ta bỏ ra 150 triệu đô để đăng cai ASIAD, sáng ni đọc báo thấy Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh nói rất nhẹ nhàng và...đơn giản: Không đến 1 tỷ đô đâu! He he. Đồ ẻ, đáng chi với nước ta đâu mà ồn nào?
Theo đà dân tộc tự cường, Thống đốc Nguyễn Văn Bình nói đại ý (do Babel phiên dịch ra khẩu ngữ bình dân): Vàng thế giới thấp kệ mịe nó, vàng ta cao vậy đó, không cần liên thông liên thiếc làm gì sất. Thế giới làm sao có vàng SJC như VN mà dám so? Ho ho...
*
Mình biết một thằng được gọi là đại gia Đà Nẵng. Khi làm ăn trúng, hắn lặn không sủi tăm, khi nghe hắn điện thoại mời mọc, tiệc tùng búa xua, ấy là khi hắn làm ăn bể mánh. Hồi đầu mọi người không biết, tưởng hắn mời mọc thế là làm ăn hoành tráng lắm, nay thì hiểu, nghe gọi điện thoại biết liền thằng này tiệc tùng để làm le với thiên hạ, chứ bể tè le rồi. Có lần mình hỏi, làm ăn đã bể còn tiệc tùng chi mi. Nó bảo, em nợ trăm tỉ rồi, nợ thêm vài tỉ đáng chi anh.
Nước mình bỏ ra 1 tỷ USD đăng cai ADIAD 18, thấy giống thăng này ghê.

ĐÃ THEO, ÔNG THEO ĐẾN CÙNG
Anh nói cho vợ biết, anh theo facebook đã hai năm trời. Facebook sinh ra tường cho anh viết, sinh ra album cho anh up ảnh, sinh ra bình luận cho anh comment, sinh ra thích cho anh like...Anh chưa bao giờ từ chối những tính năng được cả thế giới chia sẻ.
Facebook chưa đóng các tính năng lại là còn tin tưởng anh. Facebook còn là anh còn. Em đừng bắt anh từ bỏ facebook. Anh nói lại lần nữa: Đừng hòng bắt anh từ bỏ facebook, không bao giờ!
Phẩm chất này anh học được từ tiền bối của anh. Nói không với từ bỏ. He he...
*
Mình đã được khai sáng. Từ nay sếp mình có phê bình, mình sẽ nói: Em theo báo ta đã 15 năm thừa 4 tháng. Em chưa bao giờ xin sếp chức vụ này, chức vụ nọ, các sếp giao thì em không thoái thác bất kỳ chức vụ nào (kể cả việc thay vị trí của sếp, nếu sếp giao thì em nhận liền). Ha ha...
ĐẠI BIỂU NHẦM TO!
Người ta ca ngợi ông Dương Trung Quốc về câu chất vấn Thủ tướng. Mình lại thấy bác Quốc (và các đại biểu Quốc hội) không hiểu được nguyên tắc Đảng. Đảng lãnh đạo thông qua công tác tổ chức cán bộ, cán bộ là do Đảng phân công…Trong hội nghị TƯ, BCH đã quyết định không kỷ luật tập thể BCT và “một cá nhân”. Đã không kỷ luật tức là vẫn để làm, vậy thì sao lại đặt vấn đề từ chức ở đây? Đã thế lại ngồi bàn bỏ phiếu tín nhiệm. Đảng phân công thì làm, QH quyền chi mà bỏ phiếu người của Đảng? Vô lý! Mấy ông theo Đảng mà chẳng hiểu Đảng gì cả. Mình thì quán triệt sâu sắc.

MẠT VẬN
Ngày TQ có tổng bí thư mới là ngày sông Tranh 2 động đất mạnh nhất từ trước đến nay, dân tình hoảng loạn; cũng là ngày mả nhà hai thằng động: Một thằng tên Dũng, đề nghị chấm dứt hoạt động facebook VN, một thằng tên Đăng đề nghị giờ cao điểm không được đi xe máy một người.
Tuy đề xuất của Dũng tàng về chặn facebook VN bị chôn vì đống đá quá to, nhưng để tiện cho nhà chức trách quản lý, nên đề xuất tiếp, chúng ta nên ban hành nghị định quy định nick trên facebook phải được đăng ký chính chủ, phù hợp với CMTND hoặc giấy khai sinh (nếu chưa đủ tuổi làm CMT). Trong gia đình có nhiều người cũng chỉ được đăng ký một tài khoản để tránh tình trạng kẹt mạng như tắc đường hiện nay.
Sao mấy giờ sinh ra lắm thứ hủ bại thế nhỉ, mạt vận đến nới rồi.

Nguồn : THINH BABET

Tám theo đại biểu của dân


Giá vàng VN luôn luôn cao hơn giá vàng thế giới. Ở trong nước thì giá vàng SJC luôn luôn cao hơn giá các loại vàng còn lại. Không có đất nước nào mà vàng lại không tính theo tuổi lại tính theo….SJC như Việt Nam . Cũng không có đất nước nào muốn tăng giá trị vàng chỉ cần bỏ ra  5.000 đ cho SJC gia công chuyển đổi “thương hiệu” là xong. 

ĐB Nguyễn Văn Hiến (Bà Rịa-Vũng Tàu): Đại diện NHNN cho biết SJC chỉ nhận gia công và nhận 5.000 đồng phí: Vậy SJC gia công cho ai? Tại sao giá chênh lệch như vậy và chênh lệch vào túi ai?  Chúng ta đang ngồi đây và ngoài kia hàng đoàn người đang xếp hàng để chuyển đổi, để kiểm định, để có bao bì mới của SJC và chúng ta cứ thản nhiên là người dân phải tự bảo vệ mình.
Xin nói với bác Hiến hai điều, một là vào túi ai chứ nhất định không vào túi bác và tôi (chắc chắn rồi!); thứ hai, người dân tự bảo vệ mình vốn là truyền thống của dân tộc ta!

ĐB Nguyễn Bá Thanh (Đà Nẵng): Thông thường khi vay mà không trả được nợ thì NH sẽ siết nhà, siết đất nhưng NH vẫn không siết nợ (các tập đoàn, tổng công ty nhà nước) là vì sao?.
Bác Thanh, không gì sướng bằng làm chủ các tập đoàn, công ty Nhà nước đó bác à, vì lấy tài sản Nhà nước thế chấp để vay của Nhà nước, Nhà nước chẳng lẽ siết nhà của…Nhà nước!

ĐB Nguyễn Văn Phúc (Hà Tĩnh): Phí cho Quỹ bảo trì đường bộ dự định thu từ 1.1.2013, cần hết sức cân nhắc tính toán, nhằm góp phần đảm bảo an dân, thu phí nhưng người sử dụng không được cung cấp dịch vụ là không phù hợp bản chất phí, đây giống như một loại thuế.
Bác này, giống cái gì nữa, nó là "thuế mà không nói thuế", mà không thế thì làm sao có chuyện học đi học lại bài  “lấy dân làm gốc”?

ĐB, Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải: Theo số liệu tính kiểm tra ổn định thì cho đến hiện nay đập sông Tranh 2 vẫn an toàn.
Rất chính xác, đến nay mà đập đã vỡ thì bác đâu còn đứng giữa hội trường để nói đến nay nó vẫn an toàn?  Mà em nói với bác nè: Trước bão, tháp truyền hình Nam Định vẫn an toàn. Trước khi bị chiếm, Hoàng Sa vẫn an toàn!

ĐB, Bộ trưởng Bộ Tài chính Vương Đình Huệ: Từ 1.7.2013, sẽ tăng mức tiền lương tối thiểu chung 100.000/người/tháng.
Đất nước đang khó khăn thế này mà bác “ra tay chèo chống” được như thế là đúng là thương hiệu Vương Đình Huệ Việt Nam rồi. Nhưng bác là người vốn nói trước quên sau (kiểu như giá xăng dầu). Xin nhắc để bác nhớ: Bây giờ 100 nghìn đồng mua được 1 kg thịt heo, đến tháng 7.2013, chừng đó tiền có thể mua được đến…3 lạng thịt heo đó chứ không phải ít đâu bác, bác đừng làm mất 3 lạng thịt heo của tui nghe!

Nguồn : THINHBABET