Chúng ta có thể thường thỏa
mãn mọi đòi hỏi về công lý khi ngồi im và không làm gì cả. Adam Smith
(We may often fulfill all the rules of justice by sitting still and
doing nothing).
Năm 1976, New York ngập chìm trong công
nợ vì chánh phủ thành phố liên tục tiêu xài cho những chương trình gọi
là “xã hội” và cho “phe nhóm”. Ngân sách gia tăng cùng hệ thống quan
chức và sưu cao thuế nặng khiến các doanh gia bỏ chạy khỏi New York. Đối
diện với thảm họa phá sản, thành phố kêu gọi chánh phủ liên bang cứu
trợ khẩn cấp. Tổng thống Ford trả lời với một câu nói đi vào lịch sử,
“Drop Dead” (Hãy chết đi). Hơn 90% dân Mỹ hoan nghênh quyết định sáng
suốt này.
Các giải pháp cho kinh tế Việt
Chưa
bao giờ tôi thấy các chuyên gia Việt Nam hăng hái và bận rộn như lúc
này. Ngày nào cũng có vài ba giải pháp trên các báo cho đủ mọi vấn đề
kinh tế. Và chưa bao giờ các thành phần kinh tế lại khóc than ỉ ôi như
thế này. Ai cũng xin chánh phủ cứu giúp với OPM (tiền người khác) và tốt
nhất là “cho luôn” thì khỏi phải hạch toán lôi thôi.
Về nợ xấu ngân hàng, nhà nước đề nghị một công ty mua bán nợ xấu 100 ngàn tỷ, nhưng vài ông viện nghiên cứu nói 30 tỷ là đủ rồi. Một chuyên gia có giấy phép thì cho rằng 200 ngàn tỷ là tối thiểu ; trong khi vài ông không có giấy phép thì đòi 600 ngàn tỷ. Suy ngẫm lại, không ai biết nợ xấu nó tròn méo thế nào, số tiền thực sự là bao nhiêu, nợ xấu của doanh nghiệp nhà nước chiếm tỷ lệ bao nhiêu, các thanh tra có kiểm soát được con số này từ những ngân hàng quốc doanh, bao nhiêu phần trăm nợ xấu là cho các công ty con hay cháu của các chủ ngân hàng vay mượn ? Còn chuyện mua nợ xấu để bán cho ai, với giá nào, thu tiền ra sao, ai được ưu tiên…thì cũng có vài chục giải pháp đề nghị.
Qua đến việc giải cứu các doanh nghiệp,
nhất là trong lãnh vực bất động sản và vật liệu xây dựng, các chuyên gia
còn năng động hơn vì chuyện nhà cửa thì ngay cả các bác xe ôm cũng là
“sư tổ”.
Dễ hiểu nhất là lấy tiền chánh phủ (OPM) mua nhà tặng cho người nghèo (phải có phong bì và xe Lexus); rồi gay cấn hơn là hạ lãi suất xuống còn 5% hay 8% hay 10%? Gói kích cầu 29 ngàn tỷ coi như “cuốn theo chiều gió” vì xứ này người có thu nhập thật sự chẳng ai đóng thuế cả. Còn chuyện giãn hay khoanh nợ theo nghị quyết thì các ngân hàng đã âm thầm làm cả chục năm nay, không ai thắc mắc. Rồi chuyện mua “hàng tồn kho”? Người tình tôi đang đòi một bộ áo lót “Victoria’s Secret” cho mùa hè. Liệu chánh phủ có mua đủ hàng? Tình trạng hiện tại đã chứng minh cho các giải pháp này..
Các bác lãnh đạo kinh tế còn dọa tung ra
giải pháp là gia tăng tiêu xài và đầu tư công. Ngân sách của chánh phủ
Việt Nam (34% của GDP) đã cao hơn hẳn Thái Lan (18%) và Singapore (19%)
tạo một gánh nặng khủng cho các doanh nghiệp tư nhân. Công thêm với đầu
tư, chi tiêu và lỗ lã của những doanh nghiệp nhà nước, nền kinh tế bắt
buộc phải èo uột vì thân hình chỉ nặng có 34 kg mà lại phải vác một ba
lô nặng 66 kg. Chả trách ngày nào dân cũng đi uống bia để phục hồi sinh
lực, mai còn vác tiếp. Một xã có 2 ngàn hộ dân mà phải nuôi 500 quan
chức; bây giờ nuôi thêm 100 ông thì chắc cạp đất mà ăn? Xây thêm vài
chục ngàn cây số đường cao tốc thì GDP sẽ tăng trưởng ngay, nhưng chất
lượng chỉ tốt cho các cỗ xe bò thì coi như vất tiền cho các ngân hàng
ngoại quốc.
Tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng
Tuần vừa rồi, tôi ghé nhà một người bạn
ăn tối. Vợ chồng hắn có 2 đứa song sinh 2 tuổi và 1 đứa 4 tuổi. Khi vừa
nhập tiệc thì 3 đứa tranh nhau đồ chơi và đồ ăn, cãi nhau ỏm tỏi và la
khóc lớn hơn cả các diễn viên trong một phim tình bi đát của Việt Nam.
Hai vợ chồng thử mọi giải pháp, từ các gói cứu trợ đến các dọa dẫm trừng
phạt. Sau 20 phút, bọn hắn thua cuộc và không ai ăn uống gì được. Tôi
đề nghị một giải pháp đơn giản: 5 người lớn sẽ ra tiệm ăn và để lại căn
nhà cho 3 đứa bé và 2 bà ô sin. 15 phút sau, từ quán ăn, ông chồng gọi
điện thoại về, bà ô sin xác nhận là lũ trẻ đã vui vẻ chơi đùa và ăn uống
trong hòa thuận.
Thực ra, các thành phần kinh tế của mọi
quốc gia cũng giống như lũ trẻ. Họ thích tạo những quấy phá ôn ào để
nhận những ban phát “miễn phí” từ các nguồn lực tài chánh hay hành
chánh. Khi họ biết chắc chắn rằng những ân huệ này sẽ không đến, họ sẽ
phải chịu đựng và tìm giải pháp khác, sáng tạo từ trí óc, con tim và ý
chí.
Trở lại câu chuyện New York, mọi thành
phần có lợi ích nơi đây cũng kêu la và nguyền rủa chánh phủ liên bang
vài tháng sau quyết định của Ford. Nhưng họ đã làm những gì phải làm:
cân bằng ngân sách, cởi bỏ thủ tục rườm rà, năng động trong việc khuyến
khích các doanh nhân, kêu gọi đầu tư… Năm năm sau, tình thế ổn định. Với
một tư duy quản trị sáng tạo mới mẻ, chánh phủ và người dân đã đạt
những thành tích ấn tượng đem New York về lại vị trí hàng đầu của Mỹ.
Giải pháp của Alan
Cho nên, nếu các bác hỏi tôi về nợ xấu,
tôi sẽ nói “Hãy Để Chúng Chết Đi”. Ngân hàng nhà nước chỉ cần bảo đảm
khoảng 100 triệu đồng tối đa cho mỗi người gởi tiền, và chúng ta có thể
chấp nhận sự sụp đổ của vài chục ngân hàng không hề hấn gì.
Hỏi về các doanh nghiệp bất động sản,
tôi sẽ nói “Hãy Để Chúng Chết Đi”. Các căn hộ và các lô đất sẽ bị hạ giá
rẻ mạt, tạo một cơ hội tuyệt vời cho nhũng người dân có thu nhập trung
bình.
Hỏi về các doanh nghiệp nhà nước, tôi sẽ
nói “Hãy Để Chúng Chết Đi”. Dòng tiền OPM đã cạn kiệt. Các anh chị nào
có lãi thì cứ tiếp tục. Còn lỗ lã thì tôi bán ngay cho các nhà đầu tư,
nội hay ngoại. Trên hết, mọi đặc lợi đặc quyền sẽ chấm dứt. Chỉ khi đối
diện thực sự với cạnh tranh thị trường, chúng ta mới biết ban quản trị
nào có trí tuệ và đởm lực để sinh tồn.
Hòi về các đơn vị hành chánh cần thêm
tiền để đốt, tôi sẽ nói ““Hãy Để Chúng Chết Đi”. Thay vì ăn nhậu sáng
trưa chiều tối bằng OPM, chúng tôi sẽ dậy các bạn một kỹ năng quan trọng
mà các bạn không hề biết. Đó là làm việc và phục vụ.
Sự hủy diệt trong sáng tạo
Nhiều thân hữu sẽ hỏi tôi là ông không
lo ngại gì về những xáo trộn xã hội và nạn thất nghiệp khi các công ty
thi nhau lăn ra chết? Tôi xin thưa rằng KHÔNG. Bởi vì 2 lý do. Thứ nhất
là số tài sản nhàn rỗi trong dân được ước tính là khoảng 50 tỷ đô la bởi
các nguồn dữ liệu đáng tin cậy. Số vàng và đô la này đang bị rút giấu
vì dân không tin tưởng vào tương lai kinh tế OPM với lối điều hành dựa
trên “quan hệ và xin cho”. Khi họ nhận ra là chánh phủ không can thiệp
vô ích vào cách kiếm tiền của một thị trường tự do, dòng tiền này sẽ
chảy vào nền kinh tế tạo một cú hích ngoạn mục. Các Việt kiều và các nhà
đầu tư nước ngoài cũng sè có khả năng bơm thêm 20 tỷ đô la, dư đủ để
kích thích nền kinh tế xứ này.
Lý do thứ hai là tôi tin vào tài năng và
sự bền bỉ của doanh nhân Việt. Chỉ trong vòng 5 năm khi đến Mỹ, phần
lớn những người dân thất học và không vốn đã gây dựng cho mình và con
cái những tài sản đáng kể. Hiện nay, 3 triệu Việt Kiều tại Mỹ tạo ra một
GDP ngang hàng với 90 triệu dân Việt Nam trong nước, dù họ không có dầu
khí, khoáng sản hay đất đai để bán. Một triệu Việt Kiều khác ở Âu Châu,
Úc và toàn thế giới củng đã có những thành công tương tự.
Một giải pháp thật đơn giản mà tôi đề
nghị lên các bác lãnh đạo kinh tế là “đừng làm gì cả”. Hãy tin dân và
giao quyền lại cho các doanh nghiệp tư nhân tự ứng xử. Trong sáng tạo và
hồi sinh sẽ có mồ hôi và nước mắt. Trong quá trình trưởng thành, các em
thường phải chịu nhiều gian truân đau đớn. Vài em sẽ không qua khỏi.
Nhưng đây là định luật của thiên nhiên.
Cùng nhau đi nghỉ hè
Nắng mùa hè vẫn đang rực rỡ, cùng trò
chơi Olympic đang tưng bừng bên Luân Đôn. Tại sao các bác không nhân cơ
hội này mà đem vợ con du ngoạn nhỉ? Bác nào không thích thể thao thì qua
Hawaii tắm ở Black Sand Beach (cát đen tuyền và mịn). Bác nào ghét Mỹ
thì có thành phố San Á hay Macau của Trung Quốc. Các bác sẽ vui vẻ thỏai
mái và khi về lại quê hương sau kỳ nghỉ, các bác sẽ thấy bọn trẻ không
còn mè nheo la ó nữa. Đời chẳng đẹp lắm sao?
T/S Alan Phan
T/S Alan Phan là một doanh nhân bôn
ba làm ăn trên 43 năm qua tại Mỹ và Trung Quốc. Ông cũng là tác giả của 8
cuốn sách Anh và Việt ngữ về kinh tế tài chánh của các nền kinh tế mới
nổi. Ông tốt nghiệp tại các đại học Penn State, American
Intercontinental (Mỹ), Sussex (UK) và Southern Cross (Úc). Web site cá
nhân là www.gocnhinalan.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét