Nghĩ về chiến dịch Mậu Thân 1968, nhà thơ Chế Lan Viên hỏi: “Ai
chịu trách nhiệm về cái chết 2000 người?” Và ông tự trả lời: “Tôi!
Tôi/người viết những câu thơ cổ võ/
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong”.
Vâng, nhà thơ vĩ đại ơi, lỗi tại chúng tôi, những nhà thơ, nhà văn đã
hùa theo ông tụng ca cái chết mà không biết mình đã góp trí tuệ làm cho
cái chết trên đất nước này nhiều thêm ! Hu hu…
*
Nhà thơ Phùng Quán kể chuyện bọn tham nhũng, dối trá đang lúc nhúc nẩy
nòi , rồi nhà thơ cạn chén ngậm ngùi :” Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Tôi đã
không có những áng văn chương thật xúc động để bọn tham những, độc ác,
bọn dối trá, lẹo lươn, đọc là khóc , là quyết tâm “làm lại cuộc đời”…
Vâng, xin giơ tay đồng tình với Phùng Quán : Lỗi tại chúng tôi, những
nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm làm cho bọn bất
lương rơi nước mắt, cho chúng biết “đi với nhân dân” như nhà thơ “Lời
mẹ dặn”…
*
Nhà thơ Tuân Nguyễn đạp xe đạp đi bỏ báo cho người bán báo buổi sáng.
Bỗng một chiếc xe ô tô con rẽ ngang không còi, không thèm quan sát, đâm
vào làm anh ngã gục bên đường. Trước khi chết , anh thều thào :” Lỗi
tại tôi. Lỗi tại tôi. Đừng bắt anh lái xe đó…”
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có
những tác phẩm làm cho bọn lái xe độc ác đọc là rơi nước mắt, để chúng
biết thương người đi đường. Chứ như bây giờ tim chúng đã thành sắt .
*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có
những tác phẩm thật hay, làm cho các quan chức Hải Phòng, Tiên Lãng đọc
là phải khóc , phải thương những người nông dân như anh Đoàn Văn Vươn
suốt tháng năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời để có được mấy héc-ta
đầm nuôi thủy sản kiếm sống, để không có việc cưỡng chế bất công, bất
minh, bất nghĩa….
*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có
những tác phẩm thật vĩ đại về nông dân , làm cho lãnh đạo tỉnh Hưng Yên,
huyện Văn Giang, ngàn chiến sĩ công an nhân dân đọc phải khóc, phải
thương người nông dân như bố mẹ ông bà tiên tổ mình, để ném dùi cui, roi
điện, súng bắn hơi cay xuống sông, không xông vào cuộc cưỡng chế bạo
tàn , vung cả dùi cui, hơi cay, roi điện vào mặt nông dân , nhà báo,
coi họ như cầm thú, bởi đồng tiền đã làm họ hóa đá dây thần kinh nhân
tính.
*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có
những tác phẩm thật hay, thật xúc động làm cho quan lại quận Cái Răng,
Cần Thơ và doanh nhân Công ty Cổ phần Xây dựng số 8 (CIC 8) thuộc Bộ
Xây dựng đọc phải mủi lòng, khóc trước trang văn, để đến khi họ nhìn mẹ
con bà Phạm Thị Lài cởi trường giữ đất , họ phải biết xót thương ,
không sai vệ sĩ lôi hai mẹ con khỏa thân xềnh xệch như lôi hai con vật
…Ôi, văn hóa Việt đang trở về thời hồng hoang rừng rú ? . Vâng, lỗi tại
chúng tôi…
*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có
những tác phẩm thật hay, thật xúc động làm cho những cha nội như Tổng
Giám đốc Vinashin Pham Thanh Bình, Vinaline Dương Chí Dũng cùng đồng
bọn và quan thầy đã rót vốn vô tư để chúng vơ vét, làm giàu, cho chúng
biết thương nước đang nghèo, thương dân còng lưng đóng thuế… Để cho cơn
lũ tham lam đã cuốn rỗng hồn người . Ôi lỗi của chúng tôi. Lỗi của chúng
tôi…
*
Tổ Quốc Việt Nam ơi, ngàn lần tha tội cho chúng tôi , những nhà văn, nhà
thơ của nhân dân , ăn cơm uống nước nhân dân, từng no đới rét lạnh với
nhân dân, từng cầm súng chiến đấu cùng nhân dân, nhưng cả đời chỉ biết
viết loại văn chương “phải đạo”, làm cho thầy Hoàng Ngọc Hiến bực mình,
nên không có những tác phẩm chân thật, xúc động để làm cho bọn tham
những, bọn “lợi ích nhóm” chuyên ăn cướp đất của dân, đọc phải khóc,
phải biết thương nước thương dân, bỏ bút không ký, bỏ tiền không tham …
Ôi …
Lỗi tại chúng tôi
Lỗi tại chúng tôi
Lỗi tại chúng tôi
Nguồn : NGÔ MINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét