Táo: Chào anh, mới hăm hai âm mà tiễn tôi sớm thế?
Phot_Phet: Đỡ tắc đường, ông ạ. Mà năm nay ông đi cá chép hay nhờ ngựa ông Gióng như năm ngoái?
Táo: Đi xe buýt với anh Thăng, lục lộ bộ trưởng.
Phot_Phet: Thế thì bao giờ mới đến được thiên đình?
Táo: Iên tâm, đúng ngày chầu. Anh nên nhớ, ở ta, cái gì cũng vậy, muốn nhanh là phải...từ từ.
Phot_Phet: Ông nhắng nhỉ? Tấu sớ năm nay thế nào ạ?
Táo: Dài đấy. Toàn việc trọng. Không biết Ngọc Hoàng có đủ thì gian để nghe trình. Nhưng tôi sợ nhất bọn Nam Tào, Bắc Đẩu găm hộc bàn. Từ ngày chúng biến thái thành đồng cô, bóng cậu, quan liêu hẳn.
Phot_Phet: Ông lo việc bếp núc mà chuyện thế sự phán như thần. Như năm ngoái chả hạn, không sai một li.
Táo: Thì tôi cứ nhìn vào cái sự khởi nguyên đầu năm mà phán thôi. Như năm ngoái đấy, ai lại đầu năm mà lại vác cày đi sau đít trâu. Thối và vất là đương nhiên.
Phot_Phet: Năm nay thì sao ạ?
Táo: Đầu năm hạ giới phát động chỉnh đốn đảng. Khi nhàn việc và khó khăn người ta hay...đánh nhau. Năm nay chả sáng hơn đâu, vài con tốt sẽ chết và miếng bánh sẽ chia lại.
Phot_Phet: Sẽ khá hơn chứ ạ?
Táo: Ở đâu tôi không biết, nhưng xứ này lại tồi đi. Bánh không tự dưng sinh ra và mất đi mà chuyển từ miệng thằng này sang mồm đứa khác. Thế mới đểu.
Phot_Phet: Chán nhỉ? Ông có lời khuyên gì không?
Táo: Tôi muốn chúng đánh chén nhanh cho tan đi. Cờ bí không nên dí tốt mà nên xóa đi đánh ván mới.
Phot_Phet: Ối giời. Ông cực đoan và bi quan quá.
Táo: Không tốt à? Mà năm nay anh sao, khá không?
Phot_Phet: Làng nhàng lắm. Cá mập, cá voi vật vờ chờ chết thì bọn liu điu, đòng đong như tôi có bám mang cũng chỉ ăn bọt. Ông cứ nhìn mâm cơm cúng tiễn thì biết.
Táo: Nào tôi có trách cứ gì. Gia chủ cho ăn gì thì biết nấy. Ở cái xó bếp nhà anh cũng dễ chịu. Nhưng anh nên mua ít thuốc mà đánh chuột đi, nhiều lắm. Chúng quấy tôi không iên.
Phot_Phet: Chúng cũng đói. No đã cút ổ làm tình, sinh sản.
Táo: Anh có nhắn gửi gì không để tôi tấu cho phần gia chủ?
Phot_Phet: Chả cần đâu. Đông trù tư mệnh Táo quân như ông trình việc thiên hạ còn chửa động thiên đình, nữa là thảo dân như tôi. Nhưng nếu được cứ cho tôi nhắn một câu.
Táo: ???
Phot_Phet: Dẹp cái Táo Quân trên truyền hình đi. Nhạt và thối lắm.
Táo: Tôi cũng bực cái món đó. Chúng nhân bản tôi chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Cơ mà thiên hạ họ lại thích, cuối năm mua một trận cười mê tơi.
Phot_Phet: Cười cái nỗi gì. Vớ vẩn, nhảm nhí, cù nách khỉ.
Táo: Thôi được, tôi sẽ bẩm hộ. Năm nay anh đón tôi về sớm nhé?
Phot_Phet: Thì cứ đúng ngày thôi.
Táo: Về sớm đi. Tôi cũng chán thiên đình. Xong tấu sớ cứ vật vờ ở trển, chả biết làm gì. Cờ vặt với bọn Nam Tào, Bắc Đẩu mãi cũng chán.
Phot_Phet: Thì độ dăm tỉ đánh cho vui?
Táo: Anh có đốt tiền vàng cho tôi đâu mà đánh.
Phot_Phet: Nó lãng phí, lại rác nhà. Như năm ngoái tí cháy ổ, ông không nhớ à?
Táo: Nhớ chứ. Đâm tôi sợ, nên năm nay đi buýt với Thăng bộ trưởng đấy. Hắn rủ tôi đi ô tô con nhưng lại bảo nếu cháy, ráng chịu. Đời tôi chết cháy một lần rồi, nên khiếp.
Phot_Phet: Đấy, ông nói mới nhớ. Năm nay xe cộ cháy nhiều, chả hiểu do đâu?
Táo: Người bảo xăng ôi, kẻ bảo chuột cắn, chả biết đâu mà lần. Nhưng theo tôi là do thằng Không Ai Sất đốt.
Phot_Phet: Là thằng nào ạ?
Táo: Nó là con đẻ của thằng Thể Chế và con mụ Bất Lương. Nhà ở khu Tam Đình í.
Phot_Phet: Chết! Sao không bắt nó tống tù?
Táo: Bố mẹ nó làm to lắm, bắt đâu dễ. Nghe đâu đang giáo dục, chỉnh đốn lại tư tưởng.
Phot_Phet: Nó không nghe và hoàn lương thì sao?
Táo: Tôi e nó còn đốt cả tôi í chứ, cả nước này í chứ.
Phot_Phet: Ông lại cực đoan, bi quan rồi.
Táo: Khổ thế đấy. Không hiểu sao tôi cứ thấy bất an là. Ở xó bếp thôi mà cứ mơn nớp. Mà anh điện cho Thăng bộ trưởng đến đi cái. Giờ đẹp rồi.
Phot_Phet: Vâng! A lô, anh Thăng ạ. Anh đến đâu rồi, Táo nhà em đang đợi.
Thăng Bộ trưởng: Bảo ông ấy chờ tí. Anh đang ở cổng phủ chờ kí cái đề nghị thu phí phương tiện giao thông.
Phot_Phet: Để làm gì hả anh?
Thăng Bộ trưởng: Chống kẹt xe, ùn tắc.
Phot_Phet: Ơ, sao hôm nọ trực tuyến chát chít, anh bẩu để làm đường tuần tra biên giới. Anh kiêm cả mảng quốc phòng ạ?
Thăng Bộ trưởng: Bí thư đoàn chèo, chủ tịch đào – nạo - hút anh còn làm được nữa là cái quốc phòng.
Phot_Phet: Vâng, vâng. Xong anh đến nhanh nhé.
Thăng Bộ trưởng: Rồi, rồi, nếu có chậm tí vì tắc đường thì cứ bảo Táo nhà em đi trước đi, nhá.
Phot_Phet: Anh đi xe hơi còi hụ mà cũng bị tắc đường ạ?
Thăng Bộ trưởng: Anh đi bằng xe buýt. Mà thôi, cứ bảo Táo nhà em đi trước đi. Đi với lão í lâu la, lắm chuyện lắm.
Phot_Phet: Vâng, vâng. Anh Thăng bảo ông đi trước đi, đừng có chờ ảnh.
Táo: Mẹ cái thằng hứa lèo, nói phét. Hẹn hò như đúng rồi mà lại còn đéo đến. Ấy đấy, anh khất lỗi, ở với anh hay nói bậy đéo chịu.
Phot_Phet: Thế ông đi bằng gì để còn chuẩn bị?
Táo: Gọi cho ông Gióng đi. Đi nhờ ngựa của ông í như năm ngoái vậy.
Phot_Phet: Vâng, vâng. Ông Gióng ạ, Táo nhà cháu bảo ông năm nay có thăng Thiên đình không để cho ổng đi nhờ với.
Ông Gióng: Năm nay không lên được đâu. Tôi đang bị bệnh tim, đau nặng lắm. Năm ngoái họ iểm tim cho tôi kiểu gì mà xong đau gần chết. Nhờ anh liên hệ tôi cái chương trình “ trái tim cho em” xem xét tài trợ rồi phẫu thuật tôi nhé.
Phot_Phet: Vâng, vâng, chào ông. Ông Gióng đau tim nên năm nay không lên Thiên đình.
Táo: Thế anh mua cá chép cho tôi. Không có mua cá vàng cũng được. Nếu mà đắt quá thì bắt tôi con cá diếc.
Phot_Phet: Vâng, vâng. Ông chuẩn bị tấu sớ đi. Tôi xuống đầm Tiên Lãng bắt cho một đôi.
Táo: Cẩn thận không bị bắn đấy nhé. Anh mà có mệnh hệ gì thì tôi đi...bằng đít.
Phot_Phet: Gở cái mồm. Tôi đi đây.
Táo: Nhanh nhá.
Phot_Phet: Ông không phải giục. Muốn nhanh là phải...từ từ.
Nguồn : PHOT PHẸT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét