Chủ nghĩa xã hội là hình thái kinh tế chính trị lâu nay nghe nói - chỉ
nghe nói chứ chưa ai thấy - là ưu việt nhất trong mọi hình thái chính
trị xã hội loài người mà ông Karl Marx đã tưởng tượng ra trên lý luận
phi khoa học như tôi đã viết trong bài: Cần hiểu đúng một cách khoa học về chủ nghĩa Marx Lenin.
Chính vì phi khoa học và cảm tính của ông Marx, và vì danh vọng và
quyền lực của ông Lenin, nên họ đã vẽ ra lý thuyết và thực tiễn một hình
thái nhiều bi kịch với khẩu hiệu: làm theo năng lực, hưởng theo nhu
cầu. Vì trong lý thuyết của Marx và cả lý luận thực tiễn của Lenin thiếu
yếu tố con người, và đi ngược với duy vật biện chứng mà chính chủ
thuyết của Marx Engels đã đưa ra.
Con người là yếu tố quyết định của chính trị và xã hội, thiếu yếu tố con
người xem như mọi việc trở thành cái để phục vụ cho các chính khách
tham tàn. Trong bài viết này, trên cơ sở con người tôi xin luận bàn
những bi kịch của chủ nghĩa xã hội để hiểu tại làm sao mà ông Tổng bí
thư đảng cộng sản ở Việt Nam tuyên bố rằng, Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa!
Bi kịch đầu tiên của chủ nghĩa xã hội là quốc hữu hóa tư liệu sản xuất,
mà gạt bỏ yếu tố con người. Nó đã làm cho năng suất lao động của xã hội
giảm sụt, vì không ai phải bỏ công sức làm cho cái chung, trong khi cái
riêng của chính mình không được quan tâm. Lý thuyết và thực tế của chủ
nghĩa xã hội về quốc hữu hóa tư liệu sản xuất đã đi ngược lại với cái
logic của phạm trù chung - riêng của triết học: Trong cái chung phải có
lợi ích cho cái riêng của cá nhân, và trong cái riêng phải vì cái chung
của cộng đồng mà phục vụ. Kết quả phi triết học này của chủa nghĩa xã
hội là, sự thất bại của khái niệm này ngay từ khi nó đẻ ra, nhưng giai
cấp cầm quyền lại dựa vào nó để tham nhũng, làm giàu cho bản thân hòng
giữ quyền lực muôn đời, vì không ai kiểm tra được tài sản quốc hữu hóa
của quốc gia dân tộc.
Bi kịch thứ hai của chủ nghĩa xã hội là, cũng chính vì bỏ qua yếu tố con
người, mà Lenin đã xây dựng một nhà nước độc tài chuyên chế. Ở nhà nước
độc tài chuyên chế các quy luật mâu thuẩn và thống nhất các mặt đối lập
không có đất sống. Kết quả là, một xã hội ao tù nước đọng, không sáng
kiến, không cạnh tranh. Nó giống như giống chó kiểng, chỉ lai tạo trong
một dòng thuần chủng, nên sức khỏe yếu và đi đến chỗ diệt vong. Ở các
quốc gia đi theo con đường chủ nghĩa xã hội do Marx và Lenin vẽ ra không
có giới trí thức, mà chỉ có giới có học. Người có học ở đất nước theo
chủ nghĩa xã hội, họ như một đàn ngựa bị nhà cầm quyền che 2 miếng che
mắt ở 2 bên, còn chính khách là tay nài ngựa ra roi để ngựa đi theo con
đường của chính khách đã soạn sẵn. Họ không có sáng tạo, họ sợ có chính
kiến và nói lên điều mình nghĩ, vì chuyên chính vô sản đã làm khí tiết
họ bị triệt tiêu - họ hèn. Trong khi đó, trí thức là hồn, là khí của
quốc gia thì họ lại không thể có. Nên ở các quốc gia đi theo chủ nghĩa
xã hội chính khách nghĩ dùm, làm dùm, nhưng toàn nghĩ và làm điều xằng
bậy để thu vén cho bản thân họ cà quyền và lợi.
Từ bi kịch thứ nhất và hai nó kéo theo bi kịch thứ ba là, không có sân
chơi công bằng trong hiến định và luật định giữa nền kinh tế quốc doanh
và nền kinh tế tư doanh, cũng như giữa quan triều đình và dân chúng. Các
quốc gia tuân thủ theo hệ thống triết học duy vật biện chứng sẽ làm nên
một hình thái kinh tế chính trị công bằng, minh bạch, đa nguyên, tản quyền.
Lúc đó, lãnh đạo quốc gia chỉ là người làm hợp đồng công việc với tổ
quốc và nhân dân. Hiến pháp là khế ước, hợp đồng giao kèo của chính
quyền với tổ quốc và dân tộc. Còn đối với chủ nghĩa xã hội thì lãnh đạo
là vua chúa cầm quyền, dân là nô lệ, hiến pháp và luật pháp là để quan
lại hà hiếp dân chúng và bán rẻ tổ quốc khi cần. Vì người dân không có
bất cứ quyền đòi hỏi nào cho tổ quốc và dân tộc.
Vì thiếu nhân bản nên chủ nghĩa xã hội là hình thái chính trị xã hội vô đạo, nhưng đầy mê tín. Nó sẽ tạo ra những tầng lớp cướp bóc và tham tàng. Một trong những tội lỗi lớn nhất của lũ cướp vô đạo là chúng phá nát luân thường đạo lý và nền tảng đạo giáo của dân tộc. Với nước Việt, hậu quả này sẽ dẫn đến đổ máu tàn khốc trong tương lai khi nước Việt có một cuộc cách mạng xã hội để thay da đổi thịt. Nước Việt không thể có những cuộc cách mạng Nhung như Đông Âu, và càng không thể có sự thay đổi nhẹ nhàng như Miến Điện.
Vì thiếu nhân bản nên chủ nghĩa xã hội là hình thái chính trị xã hội vô đạo, nhưng đầy mê tín. Nó sẽ tạo ra những tầng lớp cướp bóc và tham tàng. Một trong những tội lỗi lớn nhất của lũ cướp vô đạo là chúng phá nát luân thường đạo lý và nền tảng đạo giáo của dân tộc. Với nước Việt, hậu quả này sẽ dẫn đến đổ máu tàn khốc trong tương lai khi nước Việt có một cuộc cách mạng xã hội để thay da đổi thịt. Nước Việt không thể có những cuộc cách mạng Nhung như Đông Âu, và càng không thể có sự thay đổi nhẹ nhàng như Miến Điện.
Tất cả những bi kịch trên đã thúc đẩy một bi kịch cuối cùng là, mọi con
người trong chế độ chính trị chủ nghĩa xã hội từ quan lại triều đình đến
dân chúng đều có sự khao khát và mong muốn làm giàu nhanh chóng, nhưng
không ai muốn lao động. Bi kịch này đẩy tất cả các mặt xã hội đi đến chỗ
khủng hoảng và suy đồi: kinh tế, văn hóa, giáo dục, tài nguyên môi
trường, v.v... được bán sạch với giá rẻ rúng, kể cả đất nước nếu cần.
Chúng ta dễ dàng tìm thấy những bị kịch này ở 4 quốc gia đi theo con
đường chủ nghĩa xã hội: Trung Hoa, Việt Nam, Bắc Hàn và Cu Ba, để minh
chứng cho điều ông Tổng bí thư của đảng cộng sản ở Việt Nam đã khẳng
định.
Chủ nghĩa xã hội là bi kịch của nhân loại cùng khổ vì cái nền tảng lý
thuyết thiếu tính nhân bản, phi khoa học của ông Marx đặt ra, và ông
Lenin hiện thực hóa, mặc dù nền tảng để ông Marx viết ra lý thuyết là
duy vật biện chứng rất khoa học, nhưng ông Marx lại duy tình, duy tâm và
tưởng tượng ra nó rất phi khoa học, vì cả 2 ông đã đi ngược với tất cả
duy vật biện chứng mà 2 ông đã tụng ca.
Nguồn : BASIHOHAI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét