Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

27 thg 12, 2012

Top ten trí tuệ của ĐẢNG năm 2012

     1. Tiết chế lòng tham: Cuộc vận động tiết chế lòng tham của đại biểu quốc hội Đỗ Văn Đương.
          2. Quốc hội và chính phủ cùng hứa không tham nhũng: Đại biểu quốc hội Võ Thị Dung đề xuất toàn bộ thành viên chính phủ và tất cả đại biểu quốc hội đứng lên tuyên hứa trước quốc dân đồng bào rằng bắt đầu từ nay sẽ không tham nhũng nữa. Những ai đã lỡ tham nhũng thì xin nhân dân, quốc hội, chính phủ tha thứ xem xét để không hồi tố.

          3. Quốc hội không ăn gà lậu: Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân kêu gọi tất cả đại biểu quốc hội nên gương mẫu không ăn gà nhập lậu để bảo vệ sức khỏe của mình và ngăn chặn cuộc xâm lăng của gà lậu Trung Quốc.
          4. Kiểm điểm sâu: “Sâu cả bầy ăn hết phần của dân” nhưng không phun thuốc diệt trừ mà lại mang sâu ra kiểm điểm. “Kiểm điểm sâu”- sáng kiến của Thành ủy Hà Nội qua một tít bài trên báo Tiền Phong.
          5. Biến nhà vệ sinh thành nhà văn hóa: Sáng kiến độc đáo có một không ai tại Hà Nội về việc đập bỏ hoặc cải biến một số nhà xí công cộng thành… nhà văn hóa!
            6. Cỗ cưới 30 mâm: Qui định cán bộ, đảng viên, công chức không được tổ chức cỗ dưới quá 30 mâm của Thành ủy Hà Nội (ban đầu qui định không quá 500 người tức 50 mâm, nhưng sau đó hạ “định suất” xuống còn 300 người tức 30 mâm)
            7. Mở tiệc cưới phải trình giấy kết hôn: Qui định của chính quyền TP Hồ Chí Minh yêu cầu tất cả các nhà hàng tiệc cưới chỉ được phép mở tiệc khi có giấy kết hôn và yêu cầu khách đặt tiệc phải trình giấy đăng ký kết hôn.
            8. Chó mèo “chính chủ”: Quyết định của Bộ Nông nghiệp- phát triển nông thôn yêu cầu tất cả các địa phương trong toàn quốc phải lập sổ theo dõi và cấp số chứng nhận “chính chủ” cho chó mèo.
           9. Đóng hụi chết để thu phạt: Đó là sáng kiến của Bộ trưởng Đinh La Thăng khi ông kiến nghị bắt mọi người dân phải có một khoản ký quỹ khi tham gia giao thông, tức phải mở một khoản “hụi” chết tại ngân hàng để  lỡ ai đó vi phạm giao thông thì thu phạt qua tài khoản “hụi” chết mày cho dễ.
            10. Vay vốn ODA xây trụ sở: Đề án trên 12.000 tỷ đồng xây trụ sở làm việc mới của Bộ Giao thông- vận tải, trong đó sử dụng cả nguồn vốn vay ODA. Một chủ trương khùng điên đến mức chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan phải phản ứng ‘Tiền xây dựng của Bộ không thể nói là tự huy động từ ODA hay là vay mượn ở đâu được vì ODA suy cho cùng cũng là đất nước mình đứng ra vay đất nước khác rồi gánh nặng trả sẽ đè nặng lên vai các thế hệ sau này nếu không phải trả sớm ngay bây giờ. ODA không phải là tiền cho không. Không có chuyện Bộ nọ Bộ kia đứng ra huy động ODA cho mình để xây dựng trụ sở được. Tôi nghĩ là các nước cung cấp ODA cho mình cũng không ai cung cấp cho việc xây dựng trụ sở cơ quan. Họ cũng phải chịu sự giám sát của người dân đã đóng tiền cho chính phủ nước khác đã cung cấp ODA cho mình”.


ĐỌC GIẢ THÊM :

Phuong Nam bổ sung:
1. Sáng kiến của bộ Công an: Ghi tên cha, mẹ vào CMT.
2. Sáng kiến của bộ Xây dựng: Xây viện bảo tàng trị giá 11.000.000.000.000 VNĐ.
3. Sáng kiến của tỉnh Phú Thọ: Xây nhà tưởng niệm CT HCM trong khu di tích đền Hùng.
4. Sáng kiến của ông Đỗ Hữu Ca: Đưa vụ cưỡng chế đầm tôm của anh Đoàn Văn Vươn vào sách “Nghệ thuật quân sự VN”.
5. Sáng kiến của thống đốc Bình: Cho phép Cty SJC độc quyền kinh doanh vàng miếng.

Lùng Xảo Trá  bổ xung sáng kiến chết yểu như;
- Xe máy, ô tô chính chủ; NĐ 71 CP
- Bán thịt gia súc trong 8 tiếng; Bộ NN & PTNT
- Lắp camera phòng thi chống mua công chức; GĐ Sáng
- Ai bắt được bác sĩ nhận phong bì thì báo bộ trưởng; Bộ trưởng Y tế
- Giao độc quyền cho SJC để hòa nhập giá vàng thế giới; Thống đốc Bình
- Nghị quyết 4 mang tính nhân văn.
- Ghi tên cha mẹ vào giấy CMT; Bộ CA
- Khai thác cho thuê bừa bãi khu thể thao quốc gia Mỹ Đình để tự lo;
- Nếu thế chỉ còn cách in thêm tiền; Bộ trưởng Vương Đình Huệ
- Nộp thuế giao thông là yêu nước; Bộ trưởng Đinh La Thăng
 "Gái Góa" đề xuất
 1. Sáng kiến: nói lái “đồng chí X” khi công bố kết quả kiểm điểm NQTW 4.(…)
2. Sáng kiến: giẻ rách chống rò rỉ thủy điện Sông tranh2
3. Sáng kiến: Nhóm lò của bác Y
4. Sáng kiến: Hôn sư để cảm ơn của mr Đàm…

...............................


Nguồn : TRUONGDUYNHAT

Thời trang giữ đất





















Nguon : TRUONG DUY NHAT

Nguyễn Chí Vịnh, Trần Đăng Thanh – Phải chăng các anh sợ CHẾT?

Bản chất của quân đội sinh ra là để bảo vệ tổ quốc. Đứng trước mối hiểm nguy có kẻ thù rình rập và đe dọa hòng xâm phạm bờ cõi, quân đội ta phải luôn sẵn sàng như tên lửa trên bệ phóng, mỗi quân nhân từ cấp tướng cho tới người binh nhì phải hun đúc cho mình nhiệt huyết của cuộc đấu tranh một mất một còn với kẻ thù, sẵn sàng quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.


Song hành với khẩu súng của người lính, việc đấu tranh ngoại giao, kinh tế…với kẻ thù, việc giáo dục, động viên toàn dân đoàn kết, tin tưởng vào lãnh đạo trong tình thế khó khăn của đất nước như hôm nay, đó là nhiệm vụ trọng yếu của các cấp lãnh đạo Đảng và chính quyền, từ trung ương tới cơ sở, hiện có hàng mấy triệu người, ăn lương bổng từ đồng thuế người dân đóng góp để duy trì sự tồn tại của nó.
Đó là lẽ đương nhiên, không cần phải bàn cãi làm gì.
Vậy mà nay chúng ta đang chứng kiến một sự trái ngược về chức năng đến kinh ngạc, bắt đầu từ quân đội. Thay vì chỉ làm nhiệm vụ tuyên giáo trong phần việc mà mình được phân công là người lính, thay vì phải nhắc nhở nhau nhìn rõ kẻ thù trước mắt để sẵn sàng đối đầu thắng lợi, thì các ông tướng, các vị tá đủ loại, đang đi rao giảng khắp nơi về cái gọi là: “Giữ vững môi trường hòa bình”; rằng: Kẻ đang thò cái lưỡi bò chiếm trọn biển đông, đang chặn bắt đồng bào của ta ngoài khơi kia…không phải là kẻ thù, mà là “đồng chí 16 chữ vàng, 4 tốt” vv…!?
Tại sao người đang cổ vũ cho việc giữ gìn hòa bình, lại không phải là ông Đinh Thế Huynh, ông Tô Huy Rứa…, hay hàng trăm tiến sĩ, giáo sư đủ loại trong hệ thống tuyên giáo của Đảng và nhà nước, mà lại phải dùng các tướng tá?
Chẳng lẽ ngoài ngài Đại tá Trần Đăng Thanh, ngoài vị Thứ trưởng quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh…, không còn ai có đủ trình độ và uy tin để răn dạy các thầy giáo trong hệ thống các trường đại học và cao đẳng của Hà Nội và cả nước?


Các vị tướng, tá của quân đội đang phạm phải một điều cấm kỵ hết sức nghiêm trọng, là ru ngủ nhân dân bịt tai bịt mắt an hưởng thái bình, chỉ nhằm mục đích là để các tầng lớp dân chúng, trong đó chú trọng đến thanh niên, không còn bức xúc với các hoạt động gây hấn của Trung Quốc, rằng “đã có đảng và nhà nước lo”. Nhưng người nghe những lời hay ý đẹp ấy, đâu phải chỉ là dân chúng, mà có cả những người lính đang trực tiếp cầm súng bảo vệ tổ quốc.

Ý chí tiến công của họ sẽ ra sao khi đất nước có biến bất ngờ?
Làm người lính nói chung, là sĩ quan trong lực lượng vũ trang, dù ở cấp hàm nào cũng nên kiệm lời, đừng thích huyênh hoang khẳng định mình một cách thái quá. Không bao giờ được tự ru ngủ mình, ru ngủ người khác bằng những mỹ từ về hòa bình. Giống như cây cung đã bật sẵn, người lính như một múi tên sẵn sàng lao vào kẻ thù của tổ quốc, không cần biết chúng từ đâu tới.
Đã chọn nghề binh, đừng đi rao giảng về hòa bình. Trong điệu nhạc ru ngủ êm dịu ấy, sẽ làm tê liệt sức kháng cự của cả dân tộc. Phải chăng các anh đang sợ CHẾT?

Nguồn :  NGUYỄN QUỐC SƠN,
CCB-Nguyên là sĩ quan, giáo viên trong quân độ

TƯỚNG NGUYỄN CHÍ VỊNH ĐANG LÀM CÁI LOA CỦA BẮC KINH?



Lời bàn góp của Phúc Lộc Thọ:
Đọc bài viết của Tướng Nguyễn Chí Vịnh dưới đây được đăng trên báo Quân đội nhân dân số ra thứ 3 ngày 24/12/2012, một bài viết được viết theo phong cách " đầu Ngô, mình Sở,,,", ba hoa, huyên thuyên đủ thứ để cuối cùng nhằm nghi trang cho cái ý đồ thâm độc, tuyên truyền cho quan điểm thân Trung Quốc của cá nhân ông Vịnh: Trung Quốc cơ bản là tốt; Chuyện tranh chấp trên Biển Đông thì tự 2 nước giải quyết với nhau, không cho ai xía vào. Điều này được ông Nguyễn Chí Vịnh thể hiện trong mấy dòng sau đây:” Với Trung Quốc, bên cạnh mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện đang phát triển tốt đẹp, vẫn còn nổi cộm vấn đề về chủ quyền lãnh thổ trên biển. Chúng ta cần trực tiếp giải quyết với Trung Quốc những tồn tại giữa hai nước trên Biển Đông, không để ai can thiệp vào vấn đề giữa Việt Nam và Trung Quốc…”

Ý kiến trên của ông Vịnh hoàn toàn trùng khớp với những lời phát ngôn của người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc nhiều lần tuyên bố chủ trương chia để trị, không quốc tế hóa vấn đề tranh chấp Biển Đông? Tướng Vịnh đã ngang nhiên tuyên bố để người đọc hiểu: không có chuyện Việt Nam bàn với Philippines, Indonezia, Ấn Độ, Brunei để tìm cách đối phó, ngăn chặn cái tham vọng "lưỡi bò" của Trung Quốc; Việt Nam "không để ai can thiệp " chuyện Biển Đông ?


Như vậy ý kiến Tướng Nguyễn Chí Vịnh đã đi ngược với chủ trương, đường lối đấu tranh của Bộ Ngoại giao Việt Nam; Mặc dù ngang nhiên tuyên bố rập khuôn theo Trung Quốc nhưng Tướng Vịnh lại ma lanh, đánh lận con đen, ngụy trang cái luận điểm nguy hiểm thân Trung Quốc bằng cách chèn, thòng một đoạn mào đầu và đoạn kết để nghi trang cái luận điểm thân Bắc Kinh của mình; Nếu người đọc không tinh sẽ không thấy được hình hài cái thằng "lính sơn cước" ẩn đằng sau những chùm lá ngụy trang xum xuê, bô trang phục rằng ri và bộ mặt "bôi gio trát trấu"…

Trước khi viết ra ý kiến nguy hiểm kể trên, Tướng Vịnh đã viết:” Đảng, Nhà nước, Quân đội ta có đường lối đối ngoại độc lập tự chủ, đa phương hóa, đa dạng hóa, đặc biệt coi trọng quan hệ với các nước láng giềng

Và Ông Vịnh đã khóa duôi cái luận điểm phản động trên bằng đoạn sau đây:

”tuân thủ luật pháp quốc tế và những điều ước khu vực, theo tinh thần Thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký với lãnh đạo Trung Quốc cuối năm 2011. Bên cạnh đó, chúng ta chủ trương công khai, minh bạch trước cộng đồng thế giới và lắng nghe ý kiến của các nước có liên quan lợi ích trên Biển Đông. Chính do cách tiếp cận như vậy nên khi đề cập đến vấn đề Biển Đông trên các diễn đàn quốc tế, Việt Nam luôn nhận được nhiều tiếng nói ủng hộ.”

Thưa Tướng Nguyễn Chí Vịnh, cái tiểu xảo trong viết lách nhằm nghi trang,  lập lờ “ đánh lận con đen” trong bài viết của ông không đáng lừa được ai đâu ?!


Basam: Đôi lời: Đã có một dấu hỏi rất lớn sau bài diễn thuyết đình đám chưa từng thấy của Đại tá Trần Đăng Thanh, rằng đó là quan điểm “tự phát” hay chính nó như một thứ mệnh lệnh được “phát” ra từ cấp trên rất cao, qua một cái “loa”, thì nay có thể tìm ngay trong bài viết  quan trọng này. 

Trước hết, đập ngay vào mắt là cái tựa đề đã cho ta gờn gợn những bóng đen lẩn lút đâu đó phía sau Trần Đăng Thanh, với tuyên bố phải “giữ được môi trường hòa bình”  “ưu tiên tối thượng” để ngụy biện cho một âm mưu thâm hiểm. Nhưng vẫn phải toát mồ hôi moi bới trong cả đống chữ nghĩa rối rắm, với lối lượn lờ, lươn lẹo, lắt léo … không dễ giải mã, cố tìm đôi ba chữ như điểm nhấn, thì cũng đã phát hiện được.

Đó là, “với Trung Quốc, bên cạnh mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện đang phát triển tốt đẹp” (hai chữ chết người, nói lên tất cả!), là “cần trực tiếp giải quyết với Trung Quốc những tồn tại giữa hai nước trên Biển Đông, không để ai can thiệp vào …“, là phải “theo tinh thần Thỏa thuận” của TBT Nguyễn Phú Trọng “đã ký với lãnh đạo Trung Quốc cuối năm 2011″.

Đó là, không được quên khẩu hiệu láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt và đối tác tốt. Và đương nhiên, dẫu có chuyện gì xảy ra, vẫn phải thuộc nằm lòng mấy chữ “các bạn Trung Quốc“, vì ta luôn “khâm phục và ngưỡng mộ” họ, bởi vì họ vẫn đang tỏ ra “hòa bình, hợp tác hữu nghị với  các quốc gia trên thế giới“, đương nhiên, với ta, là “bạn” chí cốt nhất trên thế giới này (theo quan điểm của lãnh đạo ĐCSVN), thì phải hơn hẳn rồi!

Xin tạm vài phát hiện ban đầu. Mong độc giả, các chuyên gia, trên tất cả những thông tin đã có gần đây để “giải mã” bài viết của NCV. Ngay cả sự xuất hiện của nó vào thời điểm quan trọng này cũng đủ khiến ta cảnh giác, khi mà kẻ vẫn cứ được ra rả tuyên bố là “bạn vàng” đó đã, đang, sẽ tiếp tục ngang nhiên xâm lấn trên Biển Đông, với dấu mốc ngày 1-1-2013 đang tới quá gần.

Nguồn : PHẠMVIETĐAO

25 thg 12, 2012

XẤU HỔ QUÁ ĐI THÔI

Mở ti vi

 mặt quan tham lại hiện

 xấu hổ quá đi thôi, mình Âu Cơ dòng giống

 lại ngồi nghe lũ đểu dạy “trung thực”, “ chân thành”

 tắt ti vi cho khuất mắt ông

 

Mở ti vi

 mặt chàm dơ  kia  lại tí toe rao giảng

mặt đầy thịt và nhưng nhức mỡ

chúng  ăn Vinashin

chúng ăn Vinalines

chúng ăn đất Văn Giang, ăn biển, ăn rừng...

mặc dân tình cơ hàn đói khổ

rồi nói cười nhơn nhơn, loe mồm dạy dỗ

xấu hổ quá đi thôi Nguyễn Trãi, Nguyễn Du ơi

 

Tắt ti vi !

Tưởng chúng biến đi rồi

tưởng Trời cao không còn người bẩn

hóa ra không, vẫn ba bè bảy nhóm

xấu hổ quá đi thôi, người sạch mô rồi

mà Thiên Đình nhung nhúc tanh hôi

 

Xấu hổ quá đi thôi

anh ơi, mẹ ơi, em ơi, tôi ơi,

đất nước thời mạt vận

“kiểm điểm”, “tự phê”...chúng không thèm xấu hổ

tắt ti vi đi cho khuất mắt người

 

Chúng đã mất dây thần kinh xấu hổ

mình ơi mình xấu hổ mà chi

tắt ti vi đi

uống rượu đọc thơ chơi....

 

Nguồn : Ngô Minh

21 thg 12, 2012

Dốt nát như thế, giảng bài không xấu hổ sao?

Đại tá Trần Đăng Thanh
Đại tá Trần Đăng Thanh

Cái sự dốt ngút ngàn, trùng điệp của quan chức ta lâu nay giống như mùa rươi, nhiều đến nỗi chán đến mức không thể đếm và không muốn bàn thêm nữa… Thế nhưng, đọc bài giảng của ông TĐT (https://anhbasam.wordpress.com/2012/12/19/1481-dai-ta-tran-dang-thanh-giang-ve-bien-dong-cho-lanh-dao-cac-truong-dai-hoc/#more-86178) thì quả là quá sức chịu đựng – thần kinh căng thẳng gần như sắp bị đột quỵ vì không thể nào tưởng tượng nổi một người kém cỏi và u mê đến thế vẫn có thể giảng bài cho những “siêu nhân” của nghệ thuật giảng bài? Mọi giới hạn của lòng tự trọng và tính khiêm tốn, sự đúng mực của hiểu biết đều bị biến thành trò hề chính trị thích bỡn cợt với nỗi đau của 90 triệu con người…

Như đã nói ở trên, những cái sai của TĐT là nhiều như rươi – “Con rươi ‘nở’ giữa bầy rươi/loằng ngoằng kiếm chác trêu ngươi cuộc đời”, nên không thể kể cho hết, chỉ xin nêu ra mấy loại sai không thể dung thứ sau đây.
  1. 1.     Kiến thức đa phần sai bét sai be 
Ông TĐT cho rằng GDP của Mỹ năm 2011 là 14.700 tỷ USD, gấp ta khoảng 150 lần (?) Nói như thế có khác gì ông TĐT cho rằng các số liệu mà Đảng và Nhà nước ta công bố là nói khống, bởi theo thông tin chính thức, GDP VN năm 2011 là 122 (126?) tỷ USD; còn theo ông TĐT chỉ là… 98 tỷ USD (!). Chẳng lẽ ông TĐT nghĩ và tin rằng 30 tỷ USD dư ra đó là sự dối lừa chăng?
Ông TĐT nói rằng Biển Đông lớn thứ hai thế giới “sau Địa Trung Hải”. Chẳng lẽ ông không hề xấu hổ một chút nào khi cái kiến thức sơ đẳng về biển, trẻ lớp 3 nó bấm ‘clốc’ là ra liền: Biển Philippines có diện tích 5,177 triệu km2, Biển Coral 4,791 triệu km2, Biển Ả rập 3,862 triệu km2, Biển Đông 3,537 triệu km2 – còn Địa Trung Hải mà TĐT nói lớn nhất thế giới chỉ có… 2,510 triệu km2 (!) Ông còn nhầm tệ hại khi ghép Vịnh Thái Lan thuộc Biển Đông!
Mang danh là Đại tá mà kiến thức quân sự của ông TĐT chưa bằng một học sinh phổ thông. Căn cứ vào đâu để ông nói rằng 90% tiếp tế hậu cần – kỹ thuật của Hạm đội 7 của Hoa Kỳ là “qua Biển Đông”? Chẳng lẽ Mỹ lấy đồ tiếp tế từ các nước Đông Nam Á hay Ấn Độ chắc, hay là nó cho tàu bè chở ngược từ Đại Tây Dương để qua châu Âu, vòng qua châu Phi, qua Ấn Độ Dương để băng qua Biển Đông rồi mới đến Guam? Lệnh “cấm” đánh bắt cá quái gở của TQ năm nào cũng từ 16.5 đến 1.8 mà ông không biết sao? Nếu biết sao ông lại nói từ 1.6?
Muốn nịnh TQ bá quyền nhưng ông TĐT toàn sai, ông quên mất rằng khen ai đó mà khen không đúng là mặc nhiên trở thành kẻ thù của người ta đó, thưa ông. Hoàng đế Phổ Nghi thoái vị ngày 12.2.1912, chứ không phải năm 1911; và, cái thời Thương – Ân chẳng có đủ chữ (vì nó còn sơ khai lắm với các văn bản khắc trên xương quạt trâu bò hay mai rùa) nên không thể có cuốn sách nào của Khương Tử Nha viết năm 1776 tr.CN. Thực ra, có một Khương Tử Nha thật, tức Tề Thái Công, nhưng ông ta sống vào vào thế kỷ XI tr.CN (khoảng 1045 – 1015 tr.CN). Như vậy, ông TĐT đã nhầm lẫn rất, rất chi là chân thành (vì nói đi nói lại chắc như đinh) có hơn… 600 năm chơ mấy(!) Hay ông TĐT nghĩ ‘Khương’ với ‘Thương’ là một?… v.v. và v.v…
  1. 2.     Ấu trĩ đến mức thảm hại 
Nói chuyện Tàu từ xưa đến nay mà ông chẳng hiểu dẫu chỉ là một chút về cái thâm hiểm, nguy hiểm khôn cùng của chủ nghĩa Đại Hán. Ông cho rằng Tàu nó vừa bắt tay ta vừa đá lung tung ư? Xin thưa với ông, chỉ có ông mới đá, mới múa may lung tung như một kẻ khùng chứ Tàu nó đã đá thì đá cú nào chắc chắn trúng chỗ hiểm cú đó. 
Ông nghĩ một nước cờ, nó tính đủ 30 nước mà ông sẽ đi; nó gài bẫy tinh vi, ác độc đến mức muốn giãy không thể nào giãy nổi bởi những sai lầm của ông hôm nay là bắt buộc tiếp tục sai từ cái sai những 20 năm, 30 năm trước ông ạ.
Ông coi thường “nguyên khí quốc gia” (như ông nói) một cách đáng phẫn nộ: Nói chuyện với tinh hoa trí tuệ của Thủ đô Hà Nội mà ông “dọn món” cơm thiu ôi với các hình ảnh lấy từ năm 2009 (!) Đó là chưa nói chuyện ông khinh khi quá quắt khi oang oang hợm hĩnh rằng “báo cáo các đồng chí nước Mỹ đến năm 2011 tên của họ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ. Rồi dân số nước Mỹ hiện nay đến năm 2011 là 301 triệu người dân…”. Nói như thế chẳng khác gì nói “báo cáo các đồng chí tình hình tên gọi không có gì thay đổi, bé trai có chim và bé gái thì có bướm”. Xin thưa với ông là CHÚNG chứ không phải ‘chủng’ và dân số Mỹ đến 31.12.2010 là 308,6 triệu người. Số liệu công bố đầy dẫy mà ông không biết chứng tỏ ông có đọc bao giờ đâu!

Ông đã chứng tỏ cái dốt tệ dốt hại của ông về kiến thức trong mọi điều ông nói nhưng có lẽ điển hình nhất là việc ông nói Mỹ thực hiện công thức 10-30-30 (!). Từ thuở biết đọc đến giờ tôi chưa hề biết có cái nước nào trên thế giới chuẩn bị chiến tranh trong vòng… 10 ngày (!)? Đó là cách chuẩn bị của của “tinh hoa quân sự” là ông chăng? Dù là “chiến tranh” để chiếm đất của nhà hàng xóm cũng phải nhiều hơn 10 ngày chuẩn bị, thưa ông Đại tá, 
PGS.TS.NGƯT rất chi là… Căn cứ vào đâu để ông khẳng định Mỹ đóng quân ở Nhật Bản, Hàn Quốc thì hai nước đó phải nuôi từ A đến Z? Ông cứ nói xằng nói bậy như thế mà dám thay mặt QĐND VN anh hùng để giáo huấn cho tinh hoa trí thức nước nhà ư?
Căn cứ vào đâu để ông nói Yeltsin công bố sắc lệnh không trả lương hưu cho những người đã tham gia chính quyền cũ? Vậy là hàng chục triệu người Nga đã chết đói cả rồi sao? Chính xác là bao nhiêu người chết, chết như thế nào – bởi chắc chắn là họ không có điều kiện tham nhũng như ở ta và cũng không đi ăn cướp của dân đâu ông. V.v và v.v…
  1. 3.     Lú lẫn về ân nghĩa – bạn – thù 
Ông TĐT cho rằng chúng ta không được quên “ƠN” TQ đã “giúp” VN trong chiến tranh, sao ông không hỏi lại TQ mang ơn nhân dân VN những gì? Ví dụ, trong Chiến tranh thế giới Hai, Mỹ viện trợ cho Liên Xô 11 tỷ USD để chống lại phát xít Đức (được cụ thể hóa bằng hàng trăm ngàn máy bay, xe tăng, đại bác, xe vận tải…) không có nghĩa là LX phải mang ơn mà chính ra là ngược lại: Người Nga hy sinh 27 triệu người trong khi Mỹ chỉ mất có 343.000 người (!). Mặt khác, ông TĐT đã lú lẫn tuyệt đối khi không hề đánh giá tội ác của quân xâm lược TQ gây ra với VN năm 1974, 1979, 1988…, mà lại đánh giá tội ác của Mỹ là “trời không dung đất không tha”? Đã là tội ác thì trời không bao giờ dung, đất chẳng bao giờ tha mà chỉ có con người có thể xóa bỏ hận thù hay không mà thôi. 
Xin hỏi ông TĐT rằng “tiêu chí” để đánh giá tội ác là căn cứ vào mốc thời gian (gần – xa) hay số lượng, hay hành vi, cách thức gây ác? Về thời gian, tội của quân xâm lược TQ gây ra với VN gần hơn Mỹ. Về số lượng thì chỉ riêng tội ác làm chết 57,5 triệu người dân TQ (theo số liệu của chính ông TĐT trong bài giảng này) đã gần bằng toàn bộ số người chết trong cuộc Chiến tranh thế giới Hai rồi – đó là chưa nói chuyện ngưởi TQ giết người TQ. Ông TĐT cho rằng đó là tội của Mao (?) Thưa ông, đó là tội ác của ĐCS TQ chứ một mình Mao sao có thể giết nhiều người thế? Ông cố tình đổi trắng thay đen khi nói về tội ác ấy bằng cách đổ sai cho một người (Mao) nhằm biện minh cho giả thiết “lòng tốt” của “anh bạn vàng” ư? Về hành vi, trên đời này có bao giờ có anh bạn của chúng ta (từ của TĐT) nào nhân khi bạn mình mới thương hàn ốm dậy (sau 30.4.1975) lại tìm đến đánh vùi, đánh lấp cho tàn hại thêm không? Trên thế giới, cách hành xử tàn nhẫn đến tận cùng như thế, chỉ có thiên đường XHCN TQ mới đối xử với CNXH VN kiểu đó thôi, thưa ông. Và, cũng nhấn mạnh thêm rằng, chẳng có chính quyền nào dùng xe tăng để chà lên sinh viên như TQ, năm 1979. Con em họ mà họ còn dã man, táng tận lương tâm đến thế, chẳng lẽ ông và không ít người nữa còn hy vọng vào “lòng tốt”  của anh bạn hay “đá lung tung” ư?
  1. 4.     Ông TĐT chống lại Đảng và Nhà nước 
Cả lịch sử dân tộc VN hào hùng, vĩ đại như thế mà ông viết có 39 TRANG thì chẳng khác gì ông sổ toẹt tất cả những cuốn lịch sử khác – chỉ tính riêng lịch sử Đảng CSVN đã dày hàng trăm trang rồi. Ông còn tự hào, huênh hoang là nhiều người đòi ông in thành sách, và ông dám kêu gọi các thầy cô giáo ngồi nghe ông nói, đem 39 trang A4 đó về photo phát cho sinh viên, đừng mất công học những sách sử dài dòng làm gì, chẳng phải là đang chống lại Đảng sao?
Trong khi hàng vạn con ông cháu cha đang theo học ở các trường đại học của Mỹ mà ông nói là Mỹ đang phá hoại chúng ta về giáo dục, chẳng khác gì ông vả vào mặt nhiều lãnh đạo của Đảng đang có con học ở Mỹ, ở thế giới giãy chết. Chẳng hạn, ‘thực dân Anh’ (như ông nói) đã góp phần đào tạo nên Ủy viên Ban Chấp hành TƯ Đoàn TNCS HCM đó thôi. Không thể phủ nhận tài năng, hiệu quả của nền giáo dục “thực dân Anh” khi nó đào tạo một đứa trẻ 14 tuổi, sau 7 năm, thành ra cán bộ đoàn cao cấp của CNXH. Vậy, sao lại còn rủa sả thành công ấy; hay là, ông giương đông kích tây, muốn gài thế cán bộ đó?

Ông cố tình phá hoại khối đoàn kết VN – Cămpuchia khi ông nói rằng “Vùng Tây Nam Bộ thì xin thưa với các đồng chí đây là vùng Tây Nam Bộ, nó rất phức tạp. Báo cáo các đồng chí nó liên quan đến đảo Cổ Tru, đảo Phú Quốc v.v… Đây cái đảo Phú Quốc của chúng ta. Đây là vùng nước lịch sử mà Việt Nam ký với Campuchia năm 1982. Tại sao chúng ta ký được? Sau năm 1978 chúng ta cứu dân tộc Campuchia thoát khỏi ách diệt chủng cho nên vùng nước lịch sử là như vậy. Thưa các đồng chí, hiện nay họ lại đang đòi, họ lại đang ý kiến và hiện nay chúng ta phải dựa vào cái đường Bre-vơ. Cái đường này mới là cái đường quan trọng. Cái đường này là đường mà người Pháp đã ký có công ước quốc tế từ năm 1939. Ta xem thì đúng là đây cũng gần (CPC) thật nhưng bởi vì người nước Việt Nam, đất có thổ công sông có hà bá, sống ở đây lâu rồi thì họ phải chịu thế chứ. Báo cáo các đồng chí là như vậy, … nó rất phức tạp”. Ông nói như thế trước trí thức – tức là công khai trước công luận, chẳng khác gì nói VN đang ép CPC để lấy đất, lấy biển đảo vì đã “cứu”, vì “đất có thổ công…”(!)?
Ông cũng đặt Bộ Ngoại giao VN vào tình thế hiểm nghèo bởi trong khi cả thế giới lên án Bắc TT về vụ bom nguyên tử thì ông công khai nói “họ làm tất cả các nước lớn mất ăn mất ngủ và rất là lo lắng về quả tên lửa của họ. Cái điều mà chúng ta phải cần học tập”. Vậy là VN sẽ đi theo ngọn cờ Bắc TT – để mặc dân chết đói, chết rét, làm bằng được tên lửa, nguyên tử để cho thế giới chạy nháo nhào sao? Nói thật, nếu lãnh đạo mà nghe ông (hay nghe rồi?) thì đất nước này chỉ có đường xuống hố cả nút, ông ơi! Ông TĐT ca TQ “cả ngày” nhưng ông có biết đâu rằng chỉ cần một câu thôi, ông sổ toẹt tất cả, và dĩ nhiên là TQ sẽ cho ông vào sổ đen, ông có biết câu gì không ông TĐT? Đó là câu “hiện nay nhiều quốc gia đặc biệt là Châu Phi họ đang đánh giá Trung Quốc là một dạng thực dân kiểu mới”. Điều này chứng tỏ ông “giảng” mà chẳng hiểu mình đang nói cái chi. Cũng xin nhắc ông luôn rằng, chỉ cần câu này không thôi, anh  ‘bạn vàng’ của ông sẽ hành lãnh đạo của ông lên bờ xuống ruộng đó, ông để yên mà coi! 

Cái điều khủng khiếp nhất là ông TĐT đã cho rằng “Và tôi đi giảng bài cho tất cả các đối tượng, bảo vệ Tổ quốc Việt Nam thời XHCN hiện nay có rất nhiều nội dung, trong đó có một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng chí ngồi tại đây. Cho nên ta phải nói rõ luôn, hiện nay chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời XHCN”. Kính thưa ông TĐT, tôi tuy không phải là đảng viên, nhưng tôi nguyện suốt đời đi theo Đảng bởi tôi tin vào CNXH, CNCS, đạo đức, tấm gương HCM. Nhưng bây giờ, nghe ông nói thế, tôi hết cả hồn vía bởi ông nói tuy VN thời XHCN có nhiều nội dung nhưng ông LƠ MẶC NHIÊN mọi nội dung khác, chỉ nói cái nội dung SỔ HƯU thì chẳng phải ông đang tầm thường hóa, trần tục hóa, tiền hóa, thực dụng hóa CNXH đó sao? LÝ TƯỞNG SỔ HƯU là “tư tưởng sáng tạo” của “Tổ quốc THỜI XHCN”? Ngay đến Tổ quốc cũng chỉ là món hàng có thời hoặc lỗi thời thì quả thật, lòng yêu nước và tinh thần dân tộc đã trở thành cái đáy tận cùng của sỉ nhục. Nó là “sản phẩm” của ai đó, thưa ông TĐT?… v.v và v.v…
15.000 m2 Thành Cổ Quảng Trị trong 81 ngày đêm phải chịu 328.000 tấn bom đạn, tức mỗi ngày 4.100 tấn bom đạn – tức phải cần 1.000 chuyến xe chuyên chở đạn dược mỗi ngày, hoặc tức là phải huy động 2.000 lượt máy bay ném bom phản lực mỗi ngày, tức là cứ một vuông đất xấp xỉ 4X4m phải chịu 4 tấn bom đạn/ngày – và liên tục 81 ngày  như thế: Chỉ riêng lượm sắt vụn mảnh bom đạn trên mỗi vuông đất ấy đem bán = vài trăm tấn, đủ xây mấy cái nhà lầu (?)! Ôi chao là con số! Trẻ nít nó cũng không thèm tin ông, ông TĐT ơi!…
Đọc bài của TĐT đã nhọc, viết để bàn còn nhọc hơn đi củi ngàn lần. Nói thật, cử những người như ông TĐT đi giảng bài thì đó là cách tốt nhất để phá nát mọi điều tốt đẹp còn sót lại trên thế gian này. Lăng mạ hiểu biết, coi khinh trí thức, tầm thường hóa đạo đức, rác hóa lý tưởng cao đẹp…, là thực chất những gì TĐT muốn chuyển tải đến 90 triệu người dân VN.

Huế, 20.12.2012
Nguồn: Hà Văn Thịnh

20 thg 12, 2012

TÁO 2013


Táo: Ối anh Phẹt ôi, anh Phẹt ôi! Có nhà không mở chạn bếp tôi vào nào.
Phot_Phet: Ôi ông, đi từ tháng chạp năm ngoái sao giờ mới về thế này?
Táo: Tại con Diếc năm ngoái anh bắt đầm Vươn Tiên lãng cho tôi đấy. Đi thì khỏe mạnh nhưng lên đến nơi lại lăn đùng ra chết. Làm tôi quay về phải cuốc bộ mất gần năm giời.
Phot_Phet: Khổ thân ông! Nghỉ ngơi tí đi. Để tôi bật cái bếp ga cho ấm.
Táo: Thôi, tôi xin anh. Mở chạn bếp tôi lên còn chuẩn bị tấu sớ năm nay. Cũng sắp đến ngày rồi.
Phot_Phet: Gì phải vội, năm nay cũng như năm ngoái thôi. Ông cứ điền ngày thay tên là ổn, như lãnh tụ làm diễn văn hay báo cáo í.
Táo: Không được! Tôi là cứ phải làm cho hết nhẽ. Mà năm nay anh chuẩn bị phương tiện khác cho tôi nhá.
Phot_Phet: Ông thích ngồi Lách - Xù mới anh Thăng lục lộ hay lại ngựa với ông Gióng?
Táo: Tôi xin anh. Thằng láu cá ấy là tôi cạch hẳn. Còn ông Gióng từ đận được nhồi tim khiếp đen hạ giới nên chuyển hẳn thiên đình định cư rồi, không về nữa đâu.
Phot_Phet: Gay nhỉ! Chép giờ thì tuyệt chủng, mấy con Vàng thì ẻo lả đong đưa. Để tôi nhờ cậu Giời xem sao?
Táo: Là thằng nào?
Phot_Phet: Là con cóc tọa góc bếp vẫn hay ộp oạp với ông ấy.
Táo: Ôi thôi, tôi xin anh. Kinh bỏ mẹ. Mà đi với cậu ấy chả đến mùa quýt mới tới nơi.
Phot_Phet: A, có cách rồi. Tôi gửi ông đi nhờ phương tiện với cậu Ủn.
Táo: Lại thằng nào nữa đây? Cháu cậu Giời à?
Phot_Phet: Không phải! Nó là em tôi, tít xứ Củ Sâm. Thằng này nghèo thôi nhưng béo tốt. Năm lượn thiên đình đi buôn mấy bận, tuyền phương tiện tối tân.
Táo: Là gì thế?
Phot_Phet: Vệ tinh mới lại tên lửa. Ông đu cửa nhoáng cái là đến nơi.
Táo: Anh thân không? Nhỡ giữa đường nó đạp tôi xuống hay thu tiền thì lại oan gia.
Phot_Phet: Ông yên tâm. Tôi với nó đang làm ăn nhớn. Tôi giúp nó buôn ma túy mới hạt nhân, bù lại nó cho tôi mượn kho xuất khẩu chân kinh " Phê & Tự phê" của cụ Cả Chọng.
Táo: Anh nhắc mới nhớ đến cụ Cả Chọng. Cụ khỏe không? Ở trển họ nhắn tôi nhắc cụ ấy làm gì thì làm nhưng đừng có động đến thiên đình. Lơ mơ là loạn chứ chả đùa.
Phot_Phet: Lâu tôi cũng không gặp nhưng thấy họp suốt. Rảnh thì lại đi rao giảng chân kinh và quán triệt " Pho Huyền Nghị Quyết".
Táo: Kể cũng khổ thân cụ ấy. Già cả thế rồi mà còn nhọc tâm. Anh thế nào, khá không?
Phot_Phet: Ông xem bếp núc thì biết, tuyền mỳ tôm mới dưa cà. Cũng may nhờ di truyền mà dính ngay quả bịnh Gút nên cũng không nặng lắm cái khoản ăn.
Táo: Gái vưỡn đều chứ hả?
Phot_Phet: Thì cũng cố noi gương ông làm lấy đôi bà. Nhưng đói kém, bịnh tật thế này e cũng khó.
Táo: Anh phải lạc quan lên. Mà anh gọi cậu Ủn em anh đi, năm nay tôi chầu sớm, đi ngày dương nhá, 20 tháng 12 này. Hôm nay 16 rồi đấy.
Phot_Phet: Khiếp, ăn bạc thước à mà ông lên sớm thế?
Táo: Không, tại tôi sợ chết. Anh không biết ngày 21 tháng 12 năm nay là ngày tận thế à. Thằng NASA thái tử nó bảo tôi thế.
Phot_Phet: Người Maya cũng bảo thế gần hai nghìn năm nay rồi. Nhưng tôi chả tin. Mà nếu như có tận thế thì càng mừng. Sống như này thì khác gì chết.
Táo: Tôi chết một lần rồi nên đâm sợ. Mà năm nay anh có trình gì không để tôi tấu hộ?
Phot_Phet: Nếu có ngày tận thế và tôi chết đi, ông tấu hộ với Ngọc Hoàng đầu thai tôi thành đồng chí Ích nhá. Còn không phải thế thì ông bảo với Ngọc Hoàng rót tôi đôi tỉ để đầu tư con Mẹc Ơ đi ngao du đong gái.
Táo: Tôi nhớ rồi. Anh gọi cho cậu Ủn em anh xem đi đứng thế nào đi.
Phot_Phet: Vầng, vầng! Ủn đấy à em, hai mươi tháng này có đi thiên đình đánh quả không em? Không à, mới đi tuần trước bằng con vệ tinh à? Chết tao rồi, Táo nhà muốn lên thiên đình dâng tấu sớ. Có cách nào không em? Sao? Xé giấy Chân Kinh và Pho Huyền Nghị Quyết gấp máy bay cho đi hả? Không được! Thế khác gì mày giết anh. Uh, cố đi, ngâm cíu giúp anh cái nhá. Có gì anh gọi lại.
Táo: Không xong à? Khổ tôi rồi.
Phot_Phet: Có khi tôi phải xuống đầm nhà Vươn bắt đôi cá Diếc như năm ngoái thôi.
Táo: Để lúc về tôi lại phải cuốc bộ à?
Phot_Phet: Thì đằng nào chả tận thế, ông về ở với ma à. Còn ngày đó mà không xảy ra thì ông cũng đừng về nữa. Lo phương tiện đi lại cho ông mệt vã cả bù hôi bẹn.
Táo: Nhưng còn hai bà?
Phot_Phet: Tôi hứa trông nom tử tế. Ông mang luôn bài vị của ông đi nhá. Bếp tôi chỉ mỗi hai bà thôi.
Táo: Nhưng tôi mới là ông Táo, là đông trù tư mệnh Táo Quân, hai bà kia chỉ ăn theo chứ nước non gì.
Phot_Phet: Thế thôi, để tôi dẹp mẹ ổ. Ông chuẩn bị đi. Tôi ù đầm Vươn, 20 làm cơm cúng tiễn, rồi đốt sạch, đốt hết. Tôi dẹp bếp đi ăn cơm bụi.
Táo: Anh bỏ quá, đừng có giận tôi nhá. Thú thực tôi rất cảm kích và thương anh.
Phot_Phet: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...! Tôi đi đây.
Táo: Cẩn thận anh nhá, không xe nó tông cho thì tôi chỉ có nước đi bằng...đít.
Phot_Phet: Mẹ kiếp, phỉ phui cái mồm nhà ông. À lố, Ủn à em? Sao? Đổi nghìn tấn gạo lấy quả tên lửa cho Táo nhà anh đi hả? Thế mồm tao để mạng nhện giăng à? Không dại nhá, đi cá Diếc. Quyết rồi. Mẹ cái loại em đểu.
Táo: Anh đi nhanh đi.
Phot_Phet: Ông không phải giục. Muốn nhanh cứ phải...từ từ.

Nguồn : PHOPHETBLOG

Ông Đại tá-PGS-TS-NGƯT Trần Đăng Thanh - Cái loa rè của Bắc Kinh

Bao nhiêu năm qua, đã có những học giả, nhà khoa học, ở trong và ngoài nước, có hoặc không có chuyên môn liên quan, thầm lặng nghiên cứu về Biển Đông, vượt qua những khó khăn, cực nhọc về điều kiện vật chất và tinh thần, vượt qua sự dò xét, nghi ngờ của các đồng chí an ninh rỗi việc, vượt qua cả muôn vàn ức chế đời thường. Những Từ Đặng Minh Thu, Phạm Hoàng Quân, Nguyễn Hoàng Việt, Nguyễn Trường Giang, Dương Danh Huy, Lê Minh Phiếu, Trần Trường Thủy, Nguyễn Lan Anh, Vũ Quang Việt, Vũ Hữu San, Ngô Vĩnh Long, Nguyễn Nhã… Tất cả đều đã lao vào nghiên cứu, lặng lẽ và âm thầm, chỉ với mục đích “vì chủ quyền của Việt Nam”, “vì công lý và hòa bình trên Biển Đông”…

Những lúc ấy thì ông ở đâu? Ông ở đâu hả ông Đại tá-PGS-TS-NGƯT Trần Đăng Thanh? Ông đã bao giờ góp được cái gì vào sự nghiệp đấu tranh bảo vệ chủ quyền đất nước chưa? Tôi chưa từng nghe đến tên ông trong hàng ngũ những chuyên gia nghiên cứu về Biển Đông, nên đến lúc này, tôi kinh ngạc khi thấy xuất hiện một kẻ như ông, đủ trơ trẽn để đi huấn thị “các lãnh đạo Đảng ủy khối, lãnh đạo Đảng, Tuyên giáo, Công tác chính trị, Quản lý sinh viên, Đoàn, Hội thanh niên các trường Đại học-Cao đẳng Hà Nội”.

Những người mà tôi vừa nhắc đến, cùng rất nhiều gương mặt nữa, đều đã nghiên cứu chỉ vì mục đích bảo vệ chủ quyền đất nước và chân lý khoa học, chứ không vì cái nguyện vọng bảo vệ sổ hưu như ông.

Và họ càng không có nhu cầu kể công. Nhưng tôi thấy cần phải nhắc đến họ, và chúng tôi sẽ còn phải nhắc đến tất cả những con người như thế, để cộng đồng không quên những đóng góp, cống hiến của họ, đồng thời nhận rõ ra bộ mặt của những kẻ như ông, Trần Đăng Thanh. Chưa bao giờ mà tôi cảm nhận sự vô ơn, bạc bẽo và vô học của “một bộ phận” những người cộng sản rõ như khi đọc những lời huấn thị của ông.

PS: Lãnh đạo các trường ĐH-CĐ ở Việt Nam, nếu có đủ sự sáng suốt và thật tâm muốn sinh viên tìm hiểu khoa học một cách chân chính, thì đừng bao giờ mời những vị như Đại tá-PGS-TS-NGƯT Trần Đăng Thanh đến “giáo dục” thế hệ trẻ. Đừng để các em bị đầu độc bởi sự ngụy biện, dối trá thấp hèn. Người ta nói: “Hãy cho tôi biết anh giao du với loại người nào, tôi sẽ cho anh biết anh là ai”. Một cơ sở giáo dục, muốn chọn người đến trao đổi với học sinh-sinh viên, cũng phải biết tìm cho đúng người, nếu không thì chúng ta cũng có thể đánh giá được chất lượng của cái cơ sở đó.

Bỗng dưng muốn khóc, Quỹ nghiên cứu Biển Đông ơi!
 
Nguon : FB Đoan Trang

“Tổ chức đối lập chính trị” sao lại là tội phạm?

Trong Hội nghị Công an Toàn quốc, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo lực lượng công an cần phải đấu tranh cương quyết không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập chống phá và đi ngược lợi ích của đất nước và nhân dân.
Hai cuộc biểu tình chống Trung Quốc diễn ra mới đây vào ngày Chủ Nhật 9 tháng 12 tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh tuy nhanh chóng bị dập tắt nhưng người tham gia vẫn ghi nhận được sự xuất hiện của rất nhiều khuôn mặt nổi tiếng, trong đó không ít người từng giữ những vai trò quan trọng trong hệ thống chính trị của chế độ.

Họ là ai?

Họ là những người từng biểu tình chống Trung Quốc nhiều lần trước đây và vẫn thường xuyên dõng dạc lên tiếng trên hệ thống truyền thông quốc tế như VOA, BBC, RFI và nhất là RFA.
Từ bên ngoài, những ý kiến của họ vọng về trong nước sau mỗi cuộc biều tình như một ngọn lửa nung thêm sức nóng cho người yêu nước. Kinh nghiệm và uy tín của họ khiến công an tránh không đàn áp hay triệu tập như đối với thanh niên hay một số blogger.
Tuy nhiên trong cuộc biểu tình mới đây thì những nhân nhượng ấy không còn được cơ quan an ninh áp dụng. Tất cả những người danh tiếng đều bị công an khống chế. Cô lập tại nhà hay trên đường tới địa điểm biểu tình vào buổi sáng Chúa Nhật ấy. Người duy nhất thoát ra tầm kiểm soát của công an là ông Huỳnh Tấn Mẫm, một lãnh tụ phong trào sinh viên trước năm 1975.
Các ông Lê Hiếu Đằng, Cao Lập, Hạ Đình Nguyên, Lê Công Giàu, Hồ Ngọc Nhuận, Trần Kim Báu là những khuôn mặt từng công khai chống lại chế độ Sài Gòn vào những năm đầu thập niên 70. Tất cả trong số họ có bị tù tội, có người bị kêu án tử hình như ông Lê Hiều Đằng, có người ra bưng và trở thành những người cộng sản sau đó.
Bên cạnh những người thuộc thành phần thứ ba này là các trí thức lẫn đảng viên Cộng sản lâu năm. Các vị như giáo sư Tương Lai, Luật sư Trần Quốc Thuận, Giáo sư Huệ Chi, TS Nguyễn Quang A, Giáo sư Ngô Đức Thọ, Giáo sư Phạm Duy Hiển hay Thạc sĩ Đào Tiến Thi, TS Nguyễn Xuân Diện nhà báo Tống Văn Công, nhà báo Đỗ Trung Quân, nhà báo Nguyễn Tường Thụy, nhà báo Nguyễn Quốc Thái, nhà văn Lưu Trọng Văn…cùng rất nhiều người khác tại Hà Nội lẫn Sài Gòn, hoặc tích cực tham gia vào các cuộc biểu tình, hoặc lên tiếng, viết bài trên các phương tiện truyền thông để tỏ rõ lập trường của mình. Cho tới nay những khuôn mặt này chưa ai bị chính thức đàn áp hay khủng bố một cách nặng nề.
Tuy nhiên khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố trước Đại hội Công an toàn quốc vào ngày 17 tháng 12 thì tình hình có thể không còn như trước.

Khi “chính trị đối lập” bị lên án

Thủ Tướng Dũng cho rằng công an cần phải đấu tranh “không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập” khiến dư luận tỏ ra bất ngờ và tự hỏi có phải đây là cách mà chính phủ chuẩn bị để đối phó với những gì đang diễn biến có chiều hướng bất lợi đối với các chính sách mà nhà nuớc đang theo đuổi trong đó vấn đề Biển Đông là một nguyên nhân lớn vượt qua sự chịu đựng của người dân.
Ông Cao Lập, trong ngày Chúa Nhật 9 tháng 12 đã bị công an quản thúc tại nhà không cho ra khỏi cửa, trình bày ý kiến của mình:
Trước hết xin khẳng định chúng tôi không phải là những người đối lập với Đảng và nhà nước. Chúng tôi chỉ là những người chống lại sự xâm lấn một cách trắng trợn và ngang ngược của Trung Quốc mà thôi.
Tôi nghĩ nhà nước đủ khôn ngoan và tỉnh táo trước họat động của những người yêu nước còn những chuyện mà ông Thủ tướng hành xử với những người này người khác do ông ấy nghĩ có nhóm này nhóm kia là tùy ông ấy.
Tôi nghĩ nhà nước phải tỉnh táo đừng để bị chi phối bởi tác động không có lợi cho đất nước từ phía ông bạn lớn của mình. Có thể nói rằng tôi đã trải qua hai giai đoạn và giờ đây chúng tôi thấy rằng có lẽ chưa bao giờ như những ngày mà chúng tôi được trải qua. Hàng chục người bao vây nhà, không riêng gì trường hợp của tôi. Thái độ của họ nói chung rất mềm mỏng nhưng thực tế rất quyếtt liệt. Chẳng hạn sáng Chúa Nhật vừa rồi là lần thứ hai có gần mười mấy hai chục người bao chung quanh nhà tôi. Cách này chưa bao giờ tôi gặp phải trong thời gian trước đây lúc năm 1975.
Từ trước tới nay Việt Nam đối phó với người bất đồng chính kiến, những dân oan khiếu kiện, những blogger có bài viết cổ vũ tự do dân chủ hay ngay cả những người biểu tình chống Trung Quốc bằng các bản án như: “tuyên truyền chống phá nhà nước”, hay “âm mưu lật đổ chính quyền” cùng lắm là “gây rối trật tự công cộng” cũng đủ khống chế ý chí của rất nhìêu người.

Cụm từ “tổ chức chính trị đối lập” mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đưa ra trong hoàn cảnh chính trị nóng bức hiện nay cho thấy sự lo ngại của chính phủ đã lên mức báo động và những bản án quen thuộc không dễ gì áp dụng cho những người yêu nước có căn cước và bản lĩnh này.
Cụm từ này liệu có phải đặc biệt dành cho họ hay không? Ông Lê Hiếu Đằng cho biết:
Đúng rồi, đó là một quy kết không biết có nhắm đến anh em chúng tôi hay không nhưng nếu có nhắm tới thì rõ ràng đây là một quy kết hết sức tùy tiện và không đúng. Chúng tôi chẳng phải đối lập gì cả mà chỉ phản ảnh nguyện vọng, ý chí của nhân dân. Nói như vậy thật ra chỉ lấy cớ để đàn áp chúng tôi thì không được bởi vì chúng tôi làm theo luật, công khai minh bạch, không lén lút.
Nếu chúng tôi chống phá thì phải lén lút tổ chức, nhưng không phải! Chúng tôi rất công khai minh bạch. Chúng tôi cũng nói thẳng là từ giờ trở đi nếu có biểu tình hay meeting thì chúng tôi sẽ thông báo địa điểm, ngày giờ. Như vậy việc làm của chúng tôi trong vòng luật pháp cho nên nếu chính quyền đưa ra những hành động trấn áp thì không đúng. Và nếu nhà nuớc nghĩ rằng hành động này là đe dọa chúng tôi, làm chúng tôi sợ không còn tiếp tục thì chính quyền đã lầm!
Giáo sư Tương Lai, người thường có các bài trả lời phỏng vấn và các bài viết trên mạng đã khẳng định một lần nữa về các hoạt động của ông:
Cái cụm từ mà ông ấy dùng không ám chỉ chúng tôi! Chúng tôi đứng ngoài cụm từ đó. Chúng tôi thấy tính quang minh chính đại trong hoạt động của chúng tôi, trong những tuyên bố của chúng tôi. Chúng tôi là những người yêu nứơc và chúng tôi cống hiến toàn bộ cuộc đời chúng tôi cho sự nghiệp của đất nước.
Vì thế khi chúng tôi đấu tranh chống lại những hành vi phản dân chủ thì đó là kế tục sự nghiệp mà chúng tôi đã làm từ trước đây. Chúng tôi gắn bó với nhau trong mục tiêu trước nhất là chống bọn Trung Quốc xâm lược. Và vì khi chúng tôi chống bọn Trung Quốc xâm lược thì chúng tôi bị đàn áp, bị gây khó khăn thì chúng tôi phải đấu tranh để gạt bỏ những trấn áp khó khăn đó. Và việc làm của chúng tôi được toàn thể nhân dân ủng hộ.
Người này người kia có thể vì sợ bạo lực mà người ta chưa tham gia thôi chứ trong thâm tâm họ đồng cảm với chúng tôi. Họ đứng về phía chúng tôi cho nên sức mạnh của chúng tôi là sức mạnh cả dân tộc, sức mạnh tất cả nhân dân cho nên chúng tôi không sợ bất cứ điều gì cả.

Có phải là quy kết?

Quy kết “Tổ chức chính trị đối lập” là các tổ chức đi ngược lại với lợi ích của đất nước, của nhân dân liệu có phù hợp với Hiến pháp Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, và hai chữ “đối lập” có đồng nghĩa với sự làm mất lợi ích của nhân dân và nhà nước hay không?
Điều quan trọng hơn nữa khi xác định đối lập chính trị là một tội hình sự để nhà nước có quyền giam giữ người bị cáo buộc thì có phù hợp với công pháp quốc tế hay không và nhà nước Việt Nam sẽ giải thích thế nào với thế giới khi cụm từ “đối lập chính trị” đang được hầu hết công nhận và ủng hộ.
Đó là chưa kể tới nay vẫn chưa có luật nào quy định “đối lập” là phi pháp và có thể bị giam giữ.

Sau khi Thủ tướng công khai hóa, có thể cụm từ “tổ chức chính trị đối lập” sẽ được nhiều người đang đấu tranh dân chủ hiện nay tán thành và tham gia. Họ thà bị kết án đối lập còn hơn là chống phá hay âm mưu lật đổ nhà nước, hai tội danh có thể khiến họ ngồi tù không có ngày ra. “Đối lập” là cụm từ phù hợp với các hoạt động của họ nhất vì không ai có ảo tưởng lật đổ chính phủ đương thời mặc dù chính sách, con người trong bộ máy đang cần cải tổ một cách triệt để.
Và cuối cùng nhưng chưa phải là ít quan trọng, trong khi đối thoại nhân quyền Việt Mỹ năm nay vẫn còn bế tắc chưa được Việt Nam và Mỹ mở ra trên bàn thương thuyết thì việc công khai lên án đối lập của chính phủ Việt Nam có phải là một cảnh báo tốt cho chính phủ Hoa Kỳ hay không?