Khu phố tôi là khu phố văn minh hiện đại mọi nhẽ. Nhiều ông chức to,
nhiều bà chức bự. Nó được đại diện cho toàn dân để làm mẫu mọi cái trên
đời, và được xem như là mọi kết luận cuối cùng áp dụng cho mọi thành
thị, nông thôn phường, làng, xã khóm cho cả nước. Nên khu phố tôi họp là
có nhiều chuyện hay. Hôm nay tôi kể bà con chuyện mới mà cũ muôn đời ở
khu phố tôi. Hễ đi họp là có tiền bao thư mang về bỏ ống. Đại diện toàn
dân mà lỵ.
Tối qua khu phố tôi họp đột xuất. Lần nào cũng vậy, hễ có họp đột xuất
là do ý kiến của cụ bô lão 83 tuổi đề xướng, khi có chuyện rất lung.
Mở đầu cuộc họp, cụ đọc lý do cuộc họp là lấy phấu "niềm tin". Cả khu
phố ngơ ngác, lao nhao, niềm tin gì, niềm tin chi, khu phố mình có gì mà
không tin tưởng nhau mà phải lấy phiếu niềm tin? Nhưng có anh dân phòng
lên tiếng, ông kệ, họp thì ông cứ họp, miễn có phong bao lì xì là ông
họp.
Cụ bảo, ông A thủ két khu phố nghi ngờ thụt két. Bà B nắm tủ thuốc cấp
cứu bị nghi ngờ cấu kết với con buôn. Ông C nắm vấn đề giáo dục thanh
thiếu niên khu phố bị nghi ngờ kinh doanh văn hóa phẩm đồi trụy làm hỏng
văn hóa cho thế hệ sau. Ông D nắm vấn đề an ninh khu phố bị nghi ngờ
thông đồng với trộm cướp. Bà E lo vấn đề... v.v... và cuối cùng là chính
ông lo vấn đề suy nghĩ của dân, cực chẳng đã buộc phải đưa ra cái tối
kiến này để tạo "niềm tin chiến lược" cho khu phố, để yên dân.
Mọi người thấy rất có lý, nhưng vẫn lao xao còn một vài người lên tiếng
yếu ớt, bày vẽ, làm trò lừa đảo, hài thiệt, ... nhưng vẫn riu ríu tuân
theo, vì cụ là người thông mọi nhẽ. Cụ đưa ra 3 loại phiếu để bỏ cho các
người có trách nhiệm với 3 mức độ: tin nhiều, tin vừa vừa và tin ít.
Mọi người lại lao nhao: ơ sao lại chỉ có tin mà không có không tin tưởng
vậy cụ? Cụ cười bảo rằng, đã bảo yên dân mà lỵ. Tất cả những người được
trao nhiệm vụ đều là đáng tin cậy, vì toàn bộ dân khu phố gửi niềm tin.
Giờ chỉ làm cho đúng thủ tục để mục tiêu làm yên lòng dân sau những
nghị ngờ, bà con đã thông chưa? Nếu chưa thông thì mai gửi ý kiến cho
anh an ninh khu phố. bây giờ ta bắt đầu. Lại anh trật tự lên tiếng, cứ
cho qua, miễn sao có phong bì ông đem về cho vợ, bà con láo nháo làm gì?
Nghe đến tiền ai cũng hết ồn ào, và muốn làm cho xong việc rồi về ngủ
nghỉ.
Mất hai giờ đồng hồ dùng để ăn tối, hoặc tắm táp sau một ngày làm việc
cực nhọc, hoặc để nằm nhà tịnh dưỡng lấy lại sức khỏe cho ngày làm việc
hôm sau, nhưng phải làm chuyện "niềm tin chiến lược" cho xong bổn phận
sự và trách nhiệm vụ, ra về lo chuyện cơm áo gạo tiền của ngày mai.
Kết quả cuối cùng dù, những người có trách nhiệm với khu phố đều có tỷ
lệ được dân khu phố tin yêu 100%, dù tin ít, tin vừa vừa hay tin nhiều
thì cũng là tin. Nhưng họp khu phố tôi lúc nào cũng có phong bao có tiền
thì dân khu phố mới chịu đi họp.
Cuối buổi họp, tôi cũng có phong bao tiền, tôi hỏi ông A thủ két, khu
phố mình mà lại hay, hễ cứ họp là có phong bao, vậy tiền từ đâu ra vậy
ông anh? Ông A bảo, tiền từ túi của anh cả đấy. Này nhé, tiền an ninh
trật tự, tiền bão lụt thiên tai, tiền an ninh quốc phòng, tiền cho người
nghèo, tiền thuế trên xăng, tiền dôi ra trên điện, tiền giao thông,
tiền bảo hiểm, tiền thuế doanh nghiệp, tiền ... Ông xổ ra một tràng, tôi
ngắt lời, tôi hiểu, tôi hiểu, tôi xin phép ông tôi về đưa cho bà nhà
cái phong bì để phòng thân khi cần. Cảm ơn ông và cụ đã nghĩ ra xáng
kiến để tôi có tiền. Xem ra làm khu phố điển hình tiên tiến sướng thật.
Nguon : BÁC SĨ HỒ HẢI
Bài này ngăn mà đọc tuyệt vời !
Trả lờiXóaRất thích cách hành văn của bạn