Nhóm 72 nhân sĩ, trí
thức đưa ra kiến nghị cho dự thảo sửa đổi hiến
pháp năm 1992 vừa chính thức có văn bản phản đối
dự thảo do Ủy Ban Dự thảo sửa đổi hiến pháp
trình tại kỳ họp quốc hội thứ 5, khóa 13 đang
họp tại Hà Nội.
Tiếp tục phản biện vì
dân vì nước
Có lúc những người đứng
đầu Đảng Cộng sản, Quốc hội Việt Nam cũng như
truyền thông tập trung phản bác dữ dội nhóm 72
nhân sĩ trí thức sau khi nhóm này đưa ra kiến
nghị cho dự thảo sửa đổi hiến pháp năm 1992.
Phản bác được nhiều người nhắc đến là lời của
ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cho rằng ý kiến
đề nghị bãi bỏ điều 4 trong hiến pháp về vai trò
lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là suy thoái
về mặt tư tưởng.
Tuy nhiên, những phản bác
mang tính qui chụp đó không làm nản lòng những
vị trí thức. Họ vẫn theo dõi diễn tiến của sinh
hoạt góp ý sửa đổi hiến pháp. Và sau khi Ủy ban
trình cho quốc hội Dự Thảo Sửa đổi Hiến Pháp hồi
ngày 17 tháng 5 vừa qua; nhóm 72 nhân sĩ trí
thức lại một lần nữa khẳng khái lên tiếng phản
bác văn bản đó.
Lý do đầu tiên khiến các
vị phải lên tiếng lần này được nêu rõ vì văn bản
dự thảo hiến pháp mới vị không có điểm gì mới,
thậm chí còn bị cho là thụt lùi rõ nét so với dự
thảo mới trình cho ủy ban thường vụ quốc hội hồi
tháng tư vừa rồi.
Một người trong nhóm 72
nhân sĩ trí thức, phó giáo sư- Tiến sĩ Hoàng
Dũng, thuộc Đại học Sư phạm Thành phố Hồ Chí
Minh nói về sự thụt lùi đó như sau:
Thụt lùi cũng rõ; thực
ra nói như thế không phải đánh giá quá cao đề
nghị của Chính phủ rồi Mặt trận trong việc sửa
đổi hiến pháp. Nhưng dầu sao ý kiến của chính
phủ và mặt trận còn tiến bộ hơn so với dự thảo
đang trình vì nó quay trở lại hầu như y nguyên
hiến pháp cũ. Như vậy người ta sẽ đặt ra câu hỏi
: bày đặt ra chuyện sửa đổi hiến pháp để làm gì?
Khi không có nhu cầu sửa đổi mà lại đặt ra
chuyện sửa đổi, điều đó không hiểu được! Chẳng
hạn người ta cũng đặt ra ít nhất vấn đề có nên
thay đổi tên nước không.
Chủ nghĩa xã hội mù mờ
như vậy mà bây giờ đặt tên nước là Cộng hòa xã
hội chủ nghĩa Việt Nam, liệu có động viên được
toàn dân trong sự nghiệp xây dựng đất nước
không? Ít nhất các vị trong Mặt Trận cũng cân
nhắc về chuyện này và đặt ra phương án là trở
lại tên Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thời năm
45-46; bây giờ cứ khăng khăng Cộng hòa xã hội
chủ nghĩa Việt Nam là tốt. Có lý do kỳ lạ lắm do
một số ông nghị đưa ra là sợ tốn tiền chẳng hạn:
như nếu thay đổi phải khắc con dấu lại, tốn
tiền. Đất nước này ‘đổ sông, đổ biển’ biết bao
nhiêu tiền của: Vinashin, VinaLines… Bây giờ
ngại ngần gì số tiền bỏ ra để khắc con dấu: lý
do kỳ dị.
Dự thảo gửi cho quốc
hội hiện nay hết sức lạ lung. Có những người
trong ban dự thảo như ông Trần Du Lịch, Dương
Trung Quốc đều không biết. Họ làm việc theo
nguyên tắc nào mà những thành viên trong ban dự
thảo lại không biết nội dung của dự thảo!
Cơ quan chức năng duy
trì quan điểm vì Đảng
Theo nhận định của 72
nhân sĩ trí thức thì trong dự thảo sửa đối hiến
pháp trình cho kỳ họp thứ 5 quốc hội khóa 13 thể
hiện sự ‘khăng khăng bám giữ thể chế dân chủ
toàn trị của một đảng gắn với ý thức hệ và con
đường xây dựng chủ nghĩa xã hội theo chủ nghĩa
Mác- Lênin’ đã lỗi thời trên toàn thế giới qua
thực tiễn đời sống.
Hiện nay trên thế giới
chỉ còn vài quốc gia đếm được trên đầu ngón tay
theo chủ nghĩa cộng sản như Việt Nam. Những quốc
gia đó đều thuộc nhóm kém phát triển.
Theo thư phản đối của
nhóm 72 nhân sĩ trí thức thì sự hiến định sự độc
quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với xã hội
và nhà nước phủ nhận tất cả những điều khác dù
có qui định về các quyền con người, quyền cơ bản
của công dân...
Cũng theo phó giáo sư-
tiến sĩ Hoàng Dũng thì ông lấy làm lạ, không thể
hiểu được vì sao Nhà Nước cho tiến hành một cuộc
lấy ý kiến người dân một cách rầm rộ từ đầu
tháng giêng cho đến cuối tháng ba với tổng kết
hơn 26 triệu lượt người góp ý mà cuối cùng văn
bản dự thảo chẳng có gì mới. Ông đặt nghi vấn:
Tôi phải nói lại không
hiểu vì nhu cầu gì mà làm việc này? Hay là trong
lãnh đạo có nhiều nhóm, có nhóm muốn thay đổi
thật; nhưng cuối cùng nhóm này thua không điều
khiển được, không giữ được ý tưởng muốn thay đổi
để cho nhóm bảo thủ lấn át và cuối cùng quay lại
con đường cũ. Có thể thế chăng? Điểm mới thực ra
là đưa quân đội trung thành với Đảng. So với
hiến pháp 1992 điều này không có; không lẽ sửa
đổi hiến pháp chỉ nhằm mục đích đó thôi hay sao.
Thực ra điều 4 là cốt tử nhất; nếu đã thừa nhận
đảng lãnh đạo đất nước toàn diện, thì không cần
điều khoản quân đội trung thành với đảng; thực
chất cũng chỉ thế thôi. Đó là điều cốt tử chi
phối hết toàn bộ.
Cơ hội bị bỏ lỡ
Theo nhiều người, ngay cả
những người thuộc nhóm theo ‘lề đảng’ thì lần
sửa đổi hiến pháp này là cơ hội lịch sử để giúp
Việt Nam chuyển đổi. Với một khế ước xã hội tiến
bộ, người dân thực sự trở thành chủ nhân đất
nước thì giúp hóa giải được nhiều hạn chế lâu
nay, đưa đất nước tiến lên sánh vai với những
nước khác.
Về điều này, phó giáo sư-
tiến sĩ Hoàng Dũng đưa ra ý kiến:
Tôi nghĩ không phải
đơn giản thay đổi hiến pháp là mọi chuyện thay
đổi đâu; nhưng đó là một trong những dấu hiệu,
biểu hiệu không những báo cho trong nước mà cả
nước ngoài rằng Việt Nam đã thay đổi. Nếu cuộc
thay đổi hiến pháp này mà chúng ta tiến hành
tốt, đó là điều tốt để báo thông điệp như thế.
Tiếc rằng thông điệp lại ngược lại: thông điệp
cho người dân trong nước và bạn bè nước ngoài là
Việt Nam kiên quyết theo con đường cũ.
Trong thư phản đối gửi
quốc hội, các vị nhân sĩ trí thức kêu gọi các vị
đại biểu phải biểu tỏ ý kiến và đòi hỏi sự tôn
trọng khác biệt ý kiến đối với dự thảo do ủy ban
soạn thảo đưa ra.
Một đề nghị được các vị
nhân sĩ trí thức nên lên là quốc hội sớm quyết
định cho tổ chức trưng cầu ý dân về những vấn đề
cốt lõi của hiến pháp để có thời gian chuẩn bị
và làm tốt cho công tác được nhóm 72 nhân sĩ cho
là quan trọng và mới mẻ này dù rằng Việt Nam đã
qua mấy lần sửa đổi hiến pháp từ năm 1946 cho
đến nay, cụ thể vào năm 1959,1980, 1992.
Cảnh báo được các vị nhân
sĩ trí thức đưa ra là nếu chỉ làm vội vàng để
thông qua dự thảo hiến pháp như đã trình quốc
hội thì đó là một tai họa cho đất nước
Nguon : TẠI ĐAY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét