Phot_Phet: Chào mẹ Việt nam anh hùng.
Mẹ Việt nam anh hùng ( MVNAH): Chào anh, lâu lắm mẹ mới thấy người lạ hỏi thăm.
Phot_Phet: Ơ, con cứ tưởng chuyện thăm hỏi là thường xuyên chứ ạ. Anh hùng như mẹ cơ mà.
MVNAH: Không có đâu. Năm đôi ba bận thôi. Hỏi thăm kiểu nhân dịp ấy mà.
Phot_Phet: À, ra thế. Chắc mẹ buồn lắm?
MVNAH: Chả buồn. Đau buồn như mất chồng, mất con mà mẹ còn sống đến giờ này nữa là.
Phot_Phet: Năm nay mẹ bao tuổi rồi?
MVNAH: Sắp trăm rồi. Khổ đau quá nên sống dai. Các cụ bảo giời hành. Chứ đúng ra mẹ muốn chết lúc nhận giấy báo tử của đứa con cuối cùng.
Phot_Phet: Mẹ là anh hùng, là biểu tượng của dân tộc này, sao lại có thể thế được?
MVNAH: Họ cứ đưa mẹ lên thế, chứ đâu mong muốn hay yêu cầu gì. Có chăng là muốn nhanh lên...nóc tủ ở với chồng con. Chứ một thân một mình như này, tủi lắm.
Phot_Phet: Thì nhà nước, xã hội cũng đã ra sức chăm lo, an ủi mẹ.
MVNAH: Chẳng vơi đi đâu. Đôi khi lại đầy thêm đấy.
Phot_Phet: Người ta đang dựng tượng đài mẹ, nguy nga và hoành tráng lắm. Mẹ biết chứ?
MVNAH: Mới nghe chị chủ tịch hội phụ nữ nói hôm qua. Nào đã thấy hình dạng ra sao.
Phot_Phet: Đúc bằng xi măng và đá khối, rộng tới 15 ha, cao tới 18m, ghi tên tất cả gần 50.000 mẹ anh hùng, tiêu tốn 410 tỉ bạc.
MVNAH: Mẹ chả hình dung ra thế nào là khối, ha, mét, tỉ nên không biết nó to đến đâu. Gần trăm tuổi mẹ vẫn không biết chữ.
Phot_Phet: Thật thế ạ?
MVNAH: Thật, chả riêng gì mẹ đâu. Mà mẹ nghĩ cả gần năm mươi nghìn bà mẹ kia cũng thế. Cả đời chỉ lo kiếm ăn, chạy giặc, rồi lại chồng con, chữ nghĩa nó xa xôi lắm.
Phot_Phet: Nhưng mẹ phải mừng và tự hào khi được đúc tượng, vinh danh chứ ạ?
MVNAH: Tuổi của mẹ, phúc đức nhất là được về với đất cùng chồng con. Mẹ chỉ mừng khi nước ta bớt đi những tượng đài tạc hình hài các mẹ đau khổ, các con mẹ tay cầm súng đao hào hùng, các cháu mẹ lang thang đói rách. Mẹ cũng mong muốn, nếu được thì nhà nước làm nhiều tượng đài cho tình yêu, sự ấm no và hoa trái.
Phot_Phet: Nhưng nhà nước cần giáo dục lịch sử và truyền thống cách mạng, mẹ ạ.
MVNAH: Lịch sử nó không nằm ở tượng đài, nó lắng hồn trong đất, trong trầm tích thời gian, con ạ.
Phot_Phet: Ôi, mẹ không biết chữ mà nói như thánh hiền.
MVNAH: Sư bố anh.
Phot_Phet: Mẹ ăn cam không con bóc?
MVNAH: Cam là thứ gì mà ăn được hả con. Tiện tay giã cho mẹ cối giầu không, ở đầu gường kia kìa.
Phot_Phet: Mẹ không còn răng mà vẫn nhai giầu được cơ ạ?
MVNAH: Không, mẹ nuốt đắng cay đấy chứ. Quen rồi, tự thủa chưa là con gái.
Phot_Phet: Giã giầu cho mẹ con cũng thấy cay mắt.
MVNAH: Anh để xa ra. Người ta đến thăm mẹ còn bôi cao lên mắt đấy.
Phot_Phet: Để làm gì ạ?
MVNAH: Để họ khóc.
Phot_Phet: Ôi mẹ, con khóc thật mất rồi.
MVNAH: Khẹc khẹc khẹc, sư bố anh.
Phot_Phet: Thôi, chào mẹ con đi.
MVNAH: Nghe y nhời thằng út khi mẹ tiễn đi chiến trường. Ối con ôi, hậc hậc hậc...
Nguồn : PHOTPHETBLOG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét