Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

19 thg 10, 2011

Nhật ký quan lớn vi hành


Nhớ thưở hàn vi đi xe đạp lọc cọc, lốp săm hỏng, vá chằng chịt, xích líp mòn chẳng có mà thay. Đợi phân phối dài cổ mới được cái lốp 680 trong khi xe mình cỡ vành 650. Nhưng rồi thời khốn khổ ấy cũng qua như một giấc mơ.
Sắm xe Simson của Đức, vi vu khắp phố phường. Đem khoe một cậu Tây thì cậu này bĩu môi “Sao lại dùng xe máy, cứ đi xe đạp cho an toàn. Rồi anh xem, có ngày sẽ hối hận vì nạn kẹt xe máy và ô nhiễm môi trường”.
Mình nhìn hắn như người từ hành tinh khác đến. Thời đó có cái xe máy ngang với cái Ferrari bây giờ, ước mơ của bao người, từ giầu đến nghèo.
Chả hiểu đời run rủi thế nào, hình như trong tử vi có tả phù hữu bật, từ một anh kế toán, mình được lên tới tư lệnh của ngành giao thông, vợ đẹp con khôn.
Lâu lắm mình chẳng đi xe máy, vì có ô tô biển xanh đón tận nhà. Ngồi trong xe giữa trời nóng 42oC hầm hập, hơi bốc lên ngùn ngụt, rồi khi mưa phùn gió bấc, rét mướt, mưa bão, lụt lội, mình chưa thấy giao thông Hà Nội quá khổ như cánh báo chí và bloggers “thổi” xấu nước mình.
Đúng là có lúc kẹt cứng ở Ngã Tư Sở, cổ chai Kim Liên và ngay tại trung tâm Hà Nội thì tiến không xong, lùi chẳng nên. Nhưng trong xe Mẹc, điều hòa mát rượi, có cái iPad 3G của thằng quân đi Mỹ về tặng, mở internet, check mail nên chả ảnh hưởng tới thời gian vàng ngọc của quan to như mình.
Xem tin bên Mỹ, nghe nói ông quản lý xe điện ngầm của Washington DC khi lên chức phải từ bỏ phương tiện cá nhân để đi metro hàng ngày. Lý do đơn giản, đi để xem những điều bất cập và có những cải tiến thích hợp nhằm giúp hàng triệu hành khách đi lại mỗi ngày. Dịch vụ do mình đẻ ra mà mình không dùng thì làm sao mà biết có tốt hay không.
Ôi, ý tưởng thật tuyệt vời. Thế là mình cellphone luôn cho cậu trợ lý, soạn một công văn “Kể từ ngày mai, tất cả cán bộ nhân viên của sở giao thông công chính phải đi xe bus, ít nhất tuần một lần”. Lệnh trên ban ra, tay nào chống sẽ bị trảm không thương tiếc.
Hà Nội đã có xe bus điều hòa chất lượng cao, giá trợ cấp từ hồi 2001. Dân đi lại khá đông. Hồi đó mình từng thử rồi.
Lên xe mát rượi, lái phụ xe lịch sự, sàn xe sạch như lau. Tiếng nhạc từ đĩa CD của bác tài vang ra làm mát lòng khách “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…”.
Nạn trộm cắp móc túc bớt đi rất nhiều. Khá đông cán bộ cổ cồn dùng bus để đi làm. Đầu thế kỷ 21 có khác, văn minh thay đổi từ chỗ đi đái ngoài Bờ Hồ đến cái ghế trên xe.
Từ đó đến nay đã 10 năm, với một ngành dịch vụ như xe bus, quá đủ cho tốt hơn. Có lẽ nào nó lại xấu đi như nhân dân phản ánh.
Mình quyết vi hành một chuyến. Dặn thằng cu lái xe tới sớm, dùng con Mẹc đưa mình ra bến xe gần nhà. Comple, caravat đàng hoàng, giầy bóng lộn, hứa sẽ lên xe bus là mình đi thôi. Hành khách ái ngại nhìn mình như một kẻ từ hành tinh khác đến. Lâu lắm mới có khách sộp lên xe như thế này.
Đập vào mắt là bến xe quá bẩn, mùi nước đái khai nồng nặc. Đâu đó có mấy “bãi mìn” do dân tứ xứ “rải” từ đêm trước. Được mấy bước thì đôi giầy mô ca mua hơn 1000$ của hãng Bally đã dính đầy bùn đất. Mấy chú nhóc lang thang tiến đến hỏi “Đánh giầy không bác?”.
Rồi mấy bà ăn xin, nón mê, áo vá chằng chịt van xin “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm phúc cho tôi mấy đồng về quê”.
Xe vừa mở cửa mọi người chen lấn, xô đẩy, chả ai nhường ai. Mùi mồ hôi, khai khú toát ra làm mình thấy buồn nôn. Mà xếp hàng ở cái xứ này thuộc loại xa xỉ hay sao mà không ai chịu theo thứ tự.
Lạ nhất là có mấy đứa choai choai cứ thản nhiên thò tay vào túi khách mà sờ soạng, chẳng ai kêu mà chỉ tìm cách đẩy tay chúng ra.
Bỗng có người vỗ vai. Mình quay lại thấy một cậu thanh niên choai choai, mũ sụp xuống mặt, nhưng hắn cười “Dạ cháu nhầm, tưởng bác người quen”.
Cô gái bên cạnh nói khẽ “Bác cẩn thận đó, xem ví có còn không”.
Trời ơi, hóa ra thằng cu vỗ vai cho mình quay lại, mất tập trung, đồng bọn móc cái ví da đầy tiền. Sờ túi bên kia cái cellphone mất tiêu. Một thằng khác chậm chân còn cố khoắng túi trống rỗng còn lại. Chẳng được gì, nó lầm bầm “Trông sang trọng thế mà chả có đồng mẹ nào”.

Kêu với ông tài xế thì lão quát tướng “Có của mà không biết giữ, trưng quần áo đẹp, trông rõ là người có của thì làm sao không bị móc túi”
Thôi thì của đi thay người. Lên được xe chả còn chỗ nào ngồi, đành phải đứng đung đưa trong cái nóng tưởng như lò thiêu người trong xe.
Hành khách ngồi nhưng cho chân lên ghế, nhổ râu, ngoáy mũi, khạc nhổ bừa bãi. Mấy bà, mấy cô ăn quà, bóc vỏ khoai, bánh trái và vứt luôn xuống sàn như một bãi rác di động.
Cậu bán vé cỡ tuổi cháu mình hất hàm “Cho tiền vé đây”. Ở văn phòng, quen thưa gửi nên mình cực kỳ khó chịu với kiểu ăn nói vô văn hóa thế này. Nhưng thôi, vi hành như dân thường thì phải nhịn thôi. Nó có phải là giám đốc sân bay gì đâu mà đuổi việc hắn.
Rút 20 nghìn mua vé, chưa có 5 nghìn trả lại, vì thời nay ít dùng tờ tiền mệnh nhỏ này nữa. Hắn hẹn sẽ trả lại sau. Rồi nó mất hút con mẹ hàng lươn.
Lèn chặt khách rồi cuối cùng xe cũng chuyển bánh. Lắc lư, trai gái trên xe ôm nhau như những đôi tình nhân vì xe quá chật. Đôi lúc thấy các bà các cô kêu oai oái vì mấy cậu thanh niên tranh thủ nắn bóp những chỗ hiểm, rồi còn cười nhăn nhở, thậm chí chúng còn văng tục, chửi thề.
Cánh tài xế cũng lạ. Lúc nào hứng thì dừng đón khách, dù không phải bến, mà do mấy bà buôn gà vịt quen. Thấy đông đông, liệu không lèn được thêm khách nữa thì bỏ luôn bến. Chả có qui luật nào.
Với tay lái lụa, chiếc xe to thế mà cứ lạng lách như mấy thằng con trời “tiền nhiều hơn tế bào não” đánh võng xe máy, nhiều lúc hoảng hồn vì tai nạn chết người có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Ngó xuống đường thấy một rừng xe máy lạng lách ngược xuôi, mặt mũi ai cũng khó đăm đăm, còi bấm vô tội vạ. Bây giờ mình mới nhớ ra lời cậu bạn Tây cách đây mấy chục năm. Hà Nội đang điêu đứng vì giao thông và không có đường thoát.
Chợt nghĩ, không hiểu thằng cu lái xe Mẹc có đón mình ở bến cuối không đây. Ngồi cứ lo lo vì mới được vài bến mà đã oải lắm rồi. Sao mà mình nhớ cái xe có điều hòa sang trọng đến thế.
Muốn biết số phận của vị quan lớn thế nào, xem hồi sau sẽ rõ. (Do các độc giả Cua Times viết tiếp…)

CÒM I
Có lính huyện mang trát quan về làng:
Quan Thượng thư Bộ GTVT.
Sức quan chức nhân viên trong bộ  tuân cử.
Nay thừa lệnh Thượng thư, ngày 6/10 này, tức 29 tháng 9 An Nam, tại địa bàn tỉnh có cuộc vận động đi làm bằng xe buýt, nhiều chiến tướng “lái” rất hay, mọi nhẽ.
Vậy sức các thầy phải thông báo cho nhân viên biết và tthủ trưởng các cơ quan, đơn vị trong ngành Giao thông Vận tải có trụ sở, văn phòng đại diện, chi nhánh tại Hà Nội và TP. HCM chủ trì, phối hợp với công đoàn, đoàn thanh niên và các đoàn thể yêu cầu cán bộ, nhân viên sử dụng xe buýt đô thị tối thiểu 1 ngày trong tuần.không được khiếm diện.
Những người có hoàn cảnh neo đơn phải đưa con đi học thì lần này được miễn.
Ai có mặt đi làm bằng xe buýt cũng phải ăn mặc tử tế, đi đứng nghiêm chỉnh, và phải vỗ tay luôn luôn, vì hôm ấy có nhiều quan khách. Hành lý tư trang phải quản lý cẩn thận tránh để kẻ gian móc túi.
Nhân viên Bộ  lại phải có năm lá cờ, như cờ đón Ptt nhân ngày khai trường, sẵn sàng từ 10 giờ sáng.
Việc này tuy là việc thể dục, nhưng các thầy không được coi thường, nếu không tuân lệnh sẽ bị cữụ
Nay sức
La Thăng
CÒM II

Tiếp chuyến vi hành của tướng quân Đinh Ba Phân .

Hành khách trên xe Bit đã xuống quá nửa nên bây giò xe lại rộng rãi … thoáng mát , Đinh tướng quân tiếp tục cuộc vi hành . Ngồi xuống ghế xong liền mở ba lô tìm chai sâm quý “Thập Toàn Đại Bổ Ngữa ” định tu một hơi lấy lại sức thì mới phát hiện nó đã không cánh mà bay mất phương nào . Đinh Ba Phân lắc đầu ngao ngán , bỗng nghe tiếng rao hay hay mà quen quen : Cháo đơi , cháo đơi ! Bát cháo đồng quê cơ cực đơi ! Nuốt vào năm bát nuốt trôi ngay đơi ! . Cháo bác nhé ! , Đinh tướng quân nhẹ lắc đầu . Bỗng có tiếng mời thánh thót bên tai : Ăn trứng em nè bác ! Trứng em non , ngon cực ! . Đinh tướng quân tưởng mấy em mồi chài đi hát … ả đào ( Giống hát kara thế kỷ 21 . he he ) nên quắc mắt nhìn ,thì ra em bán vịt lộn . Đinh Ba tướng quân lại lắc đầu rồi lim dim nghĩ ngợi , bỗng có tiếng trong trẻo đập vào tai : Ú nóng đê! Em lột cho bác hai ú nóng nhá !!! Đinh Ba Phân giật mình mở mắt thấy em bán bánh ú ngồn ngộn đứng trước mặt . Lại xua tay rồi lắc đầu nguầy nguậy .
Đinh tướng quân chừng như thấm mệt , liền ngoẹo cổ sang một bên định đánh một giấc rồi tới đâu hay tới đó , chứ chuyến vi hành … hạ này hơi bị cơ cực đây . Lại có tiếng rao làm Đinh tướng quân giật thót cả trim : Thuốc đây ! thuốc tiên đây ! Ông già đau bụng chổng khu , uống vô một phát xách dù đi chơi ! Thuốc uống sản xuất ở Tung Của đây ! “Bốc” cho bác nửa cân bác hỉ?? , Đinh Ba Phân khoác tay , nhưng thầm khen tay này làm thơ lục bát thật hay , nghiêng cả về phía …đầu xe , he he…
Lại tiếp tục vi hành , xe vẫn thoáng mát … Đinh Ba Phân lại nghe tiếng rao : Báo đây , báo nóng đây ! Hoa hậu Trần Truông Huyền chưa có bằng cấp hai đã sinh con thứ tư đây ! Mua đi nè các bác !
Lại đây nữa , tin nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây : Tân bộ trưởng Đinh La Thăng ” trảm” tướng giữa phi trường đây ! Thượng thư Đinh Ba Phân giật mình , liền gọi : này đưa báo ta xem ! Rổ báo đặt xuống , Đinh tướng quân nhìn qua thấy nào báo Thanh Liên, Tuổi Chẻ , Sài Gòn Ăn Chơi, Hà Lội Cổ, An Linh Trật Tự… đều đăng tin ” trảm tướng ” giống y chang không sai dấu phẩy , chỉ khác khổ chữ to chữ nhỏ hay màu đậm nhạt , nhưng không sao , tướng quân Đinh hô lớn : Lấy cho ta ba cân ! Tên bán báo còn ngơ ngác thì Đinh tướng quân nạt lớn : Cân cho ta ba ký ! Rõ chưa đồ ngợm ! Bây giờ tên bán báo mới vỡ nhẽ , liền mượn cái cân thịt cân tất tần tật các loại báo được ba ký hai lạng liền bảo : Thôi, tui chỉ lấy tiền ba ký chẳn , còn hai lạng biếu bác làm quà ! Đinh Ba Phân đứng dậy cười ruồi rồi tọng báo vào balô, bước thẳng xuống xe …
He he he….


CÒM III
 
Thời cụ Hồ Dũng còn làm thượng thư bộ Lộ, đúng là cái bộ quản những nhà ga, bến xe, đường đường, chợ chợ… nên thượng thư có khi cũng phát biểu như phường… đường chợ mà không cần nhiều suy nghĩ: “Đu dây qua sông đi học là một sáng tạo của người Việt nói chung và các cháu nói riêng!!!”.
Cha chú vô cảm và vô trách nhiệm thì con cháu phải… sáng tạo thôi, chứ đợi được cái “sự quan tâm của các cấp chính quyền, các ban ngành đoàn thể, sự lãnh đạo sáng suốt và chỉ đạo sát sao, quyết liệt nọ nọ kia kia…” thì cháu muộn học mất rồi bác Hồ Dũng ạ!
Quan đần đâm các cháu rồi thì dân chúng mới/bị/phải… sáng tạo chứ nào ai muốn sáng tạo theo kiểu trao sinh mệnh của mình cho hà bá mà chi. Mà toàn những đôi tay nhỏ, gầy, non nớt chứ có phả nào to khỏe cho cam!!!
Còn các cháu ở vùng đó, đi học trong điều kiện như thế óc có to ra hay không thì không biết (Theo bác Hồ Dũng thì có. Nếu óc không to ra thì làm sao mà… sáng tạo được!!!) nhưng có một điều chắc chắn nơi đây đang ươm mầm các vận động viên thể hình và leo núi tài năng trong tương lai cho Tổ quốc.
Cụ Thăng sau chuyến vi hành xe bus về phát biểu một câu: “Tôi đã hiểu tại sao chúng ta lại có thể thành công và đi qua được 2 cuộc kháng chiến thần kỳ chống Pháp và chống Mỹ. Vì tình yêu non sông, đất nước, vì trách nhiệm với Tổ quốc quê hương là một “chiện”, nhưng hy sinh lúc í còn được Tổ quốc ghi công, được phong anh hùng liệt sĩ… chứ… chứ… chứ… đi xe bus bây giờ chết có ai phong cho cái gì đâu mà mọi người vẫn chen nhau đi kinh thế!!!”

CÒM IV
Ngày dần, tháng dậu , năm mão !
Thế là quan lớn Đinh Ba Phân quyết định vi hành trên xe Bit để chấn chỉnh lại bộ Công .
,Đinh tướng quân một mình mang balô ra bến xe Bit đứng chờ . Đứng đợi tầm cháy hết nửa cây nhang thì có chiếc Bit ì ạch trờ tới . Vẫn quen kiểu có người mở cửa mời lên xe như mọi khi , nên thượng thư Đinh Ba Phân còn đang lắng quắng như gà mắc đẻ thì tên phụ xe đã nắm lưng quần Đinh tướng quân đẩy lên xe, gọn nhẹ còn hơn mấy bác Mã tà khiêng bà con yêu nước quẳng lên xe Bit dạo nào .
Đứng trên xe Bit thấy ai ngồi ghế nấy , người đang nhồm nhoàm gặm bánh mì , kẻ bạnh mang nhai bắp luộc , Đinh Ba Phân cũng được một ghế ( không phải ghế thượng thư) quang cảnh thật an bình , chẳng thấy cảnh chen lấn hay hôi thúi như bọn… phản động thường rêu rao hù dọa .Đinh Ba Phân cảm thấy đi xe Bit thật vui vẻ lãng mạng xiết bao ! Đang mơ màng suy nghĩ chuyện …ở “mô mô”
( không phải chuyện vĩ mô) thì xe phanh kít một phát , quan lớn Đinh Ba nhào tới phía trước , chiếc mũ ” bánh xèo” rớt xuống đất ( Vì giả dạng vi hành nên đội chiếc mũ bèo nhèo như cái bánh xèo ), tiếp đến là khoảng hơn mười người khách lên xe , bây giờ mới có kẻ ngồi người đứng , hơi chật tí nhưng không sao , Đinh tướng quân tự nhủ rồi lại… mơ màng tiếp . Rồi xe lại “kít” một phát rồi mười người nữa lên xe , bây giờ thì chật chội như nêm cối đã rõ mười mươi . Đinh Ba tướng quân cảm thấy phải làm cái gì đó để tỏ ra là quan chi dân phụ mẫu liền đứng dậy ôn tồn : ” Mời cụ ngồi ghế cho đỡ mỏi ạ !” Bà cụ phía trước loay hoay chưa kịp ngồi thì Đinh tướng quân nghe có tiếng bảo ” Đồ điên!” rồi một gã bặm trợn đã đặt đít xuống ghế , Đinh Ba Phân tuy ” máu lửa” nhưng chẳng dám ho he , hi hi… Thế là thượng thư Đinh Ba Phân bỗng dưng… mất ghế .
Đứng chưa vững thì xe lại … phanh kít , lần này Đinh tướng quân nhào tới phía trước , mặt bổ vào hai quả núi to như … hai trái dừa Bến Tre , định quát cho tên tài xế một mẻ nhưng thấy mồm miệng nằm gọn trên đỉnh núi Đôi còn “ngon” hơn cặp núi lửa của đại sứ du lịch Thổ … Nhã Kỳ nên … mần thinh luôn , he he …
Rồi xe lại … phanh kít một phát . Lần này Đinh tướng quân rớt xuống “núi” nên tỉnh mộng , nhưng lại quên là mình đang “vi hành” tưởng mình đang đứng giữa sân tàu bay nên quát ỏm tỏi : ” Này , này ! Tài xế xe buýt mà lái xe như zậy hả ? Coi thường mạng sống của … quần chúng như rứa hả ?? Muốn bị “trảm” không ? hử ?? Tên phụ xe chẳng hiểu mô tê răng rứa chi , thấy một lão đang gào lên liền bảo : Này ! khôn hồn thì im mồm lại nhé ! Thượng thư Đinh La Thăng ta còn chẳng sợ nữa là Đinh Ba Phân !
He he… còn nữa

Vui nhể đủ mọi loại tưởng tượng cảnh xe buýt. Tổng cua nên lưu lại để sau này con cháu mình đọc lại cảnh đi xe buýt của ông cha chúng ngày trước. Có 2 trường hợp xảy ra
1) Đọc xong chúng bảo, ôi ông cha mình sướng thật , có cái gọi là xe buýt để mà đi đây đi đó, thế là còn hâm , rên rĩ , ngon thì về thế giới chúng cháu mà sống cho biết mùi. 1 Viễn cảnh Bắc Triều Tiên .
2) Đọc xong chúng cũng bảo, Quái lạ cái thời gì mà tệ đến nỗi có đầu óc hoang tưởng đến đâu cũng không nghĩ được cảnh này. Và sẽ bảo , ông cha chúng sao mà dẽo dai thế, chịu đựng nhất hành tinh khi phải đi các xe buýt như vậy ? Tự hỏi có thật là như vậy không ? và chúng cũng nhủ thầm Thôi Không nghĩ đến chuyện này nữa. Đó là viễn cảnh của Nam Triều Tiên.
Ở entry trước mình có nói là Bác Huệ thất thủ , mọi chuyện Nguyễn Y Vân , dân chúng được dịp xả xì tret và bác Huệ không làm được gì. Thế mà đúng thật, hơn 20 kể từ khi bác Huệ bảo sẽ công bố Kiểm toán , giá xăng chẳng thấy giảm, bản kiểm toán cũng chết ở góc nào, chẳng ai lên tiến. Tôi nghĩ rất tiêu cực về vụ giá xang , nhưng không ngờ nó chuyển qua tình hình còn tệ hơn mình nghĩ. \
Bác Thăng cũng thế, phọt vài quả pháo lép lên rổi lặn xuống dươ nước mất tâm như bác Huệ.

CÒM VI
Chuông cellphone reo.
-Dạ em xin nghe ạ.
-Việc anh giao, cậu làm tới đâu rồi ?
-Dạ xong rồi ạ.
-Nói cụ thể xem.
-Dạ em đã sắp xếp 2 chiếc buýt nằm phục gần nhà cụ rồi ạ. Hai bốn trên hai bốn, bất cứ khi nào cụ ra khỏi nhà là có một chiếc vô tình trờ tới đầu ngõ ạ.
-Chiếc kia dự phòng chắc?
-Dạ.
-Khí hơi ít đấy.
-Dạ em sẽ sắp thêm hai chiếc nữa, bảo đảm tất cả đều là buýt xịn ạ.
-Ừ ừ. Xe thì ổn rồi, con người ngợm thì thế nào?
-Dạ tài xế tuyền là lái lái xe giỏi toàn thành năm rồi ạ. Tiếp viên em mượn mấy cô lễ tân ở vụ cho nó tươi mát tí, có huấn luyện cấp tốc đàng hoàng ạ.
-Ừ được. Cánh tài phải lớn lớn tuổi tí cho nó đứng đắn, tài trẻ nó hứng lên đua xe thì bỏ mẹ cả đám. À mà sao cậu biết được lúc nào cụ ra khỏi nhà?
-Dạ em dúi sẵn cho con ô sin nhà cụ một chai, có gì nó nhá máy. Hai thằng xe ôm dự phòng phía ngoài. Anh yên chí ạ.
-Được đấy. Thế cậu tính để cụ với cánh tớ trơ khấc với nhau trên cái buýt xịn của cậu à?
-Dạ báo anh. Em đã mướn chục đứa sinh viên ngồi sẵn trên xe, chục đứa sẽ lên dọc đường. Còn vấn đề an ninh thì mấy anh hình sự quận đã tém sạch mấy thằng móc túi trên tuyến đó rồi, lại tăng cường cho mấy em trinh sát trẻ theo xe để cùng hoạt động với cảnh vệ của cụ, yên chí lớn anh ạ.
-Cũng được, mà anh thấy nó phô phô thế nào…
-Dạ em cũng mướn dăm đứa là dân làm thuê ngoại tỉnh, dăm đứa hàng rong, dăm đứa vé số. Thúng mủng chai lọ đầy đủ cho nó thực tế nữa ạ.
-Quên nữa, có tí người khuyết tật nữa chứ?
-Dạ có, đóng giả què thì hơi khó nên em mướn thằng thọt gần nhà, trường khuyết tật cho mượn hai học sinh mù.
-Khá đấy. Ngộ nhỡ kẹt xe?
-Dạ dạ, bên quận cho CSGT đứng chờ sẵn, cụ đi tới đâu thì trước đó đã cấm đường rồi, kẹt thế nào được ạ.
-Cậu sắp xếp cũng khéo đấy, nhớ làm sao cho xe hơi chật một tí cho nó hoàn cảnh, nhớ là hơi chật tí thôi nhé kẻo cụ bực mình, nhớ nhé.
-Dạ anh yên tâm.
-Coi như xong. À này, ngộ nhỡ các cụ ở trên nữa cũng đòi xi xe buýt thì cánh mình làm thế nào nhỉ ?
-Rõ thật cái anh này…cứ như đang ở trời tây không bằng. Nói trộm vía các cụ, có chuyện đó thì anh em mình đã chết mất từ đời tám hoánh. Mà có bây giờ chăng thì đã có cảnh vệ của các cụ tiền hô hậu ủng trước sau “buýt đặc chủng”, cỡ anh em mình làm gì có cửa.
-Không ngờ trợ lý của tớ giỏi thật, cậu ấy.
-Dạ vâng, anh quên là trước khi làm dưới trướng anh thì em có chuyên ngành tổ chức sự kiện à.
-Nhớ nhớ. Thôi nhé.
-Dạ em chào anh ạ.

CÒM VII

Vui buồn cùng nhật ký xe buýt Hà Nội:
1)Nhật ký xe buýt Hà Nội chiều chủ nhật tháng 7:
Những ngày chủ nhật tháng 7 năm nay có những chuyến xe buýt miễn phí rât chi là VIP (hiểu là chữ viết tắt của very important pepole-những người quan trọng(hành khách được đi xe), hay very impolite people-những thằng mắc dịch, nghĩa nào cũng đúng cả): phụ xe toàn các chú vận đồng phục xanh. Hành khách bất đắc dĩ tuy không phải chen lấn như mọi hôm nhưng không biết điểm đến cuối cùng là ở đâu. Một số bác mang có tư liệu quý hiếm được đề nghị trưng thu vĩnh viễn để làm giáo trinh nghiên cứu. Nhiều hành khách còn được ưu tiên bồng bế lên xe. Sau khi gặp gỡ ban quản lí bến xe , các hành khách đã có một buổi hội thảo ( khoảng 3 tiếng ) mang đầy tính xây dựng trong tinh thần đoàn kết xưa nay hiếm có.
Ban quản lí rất quan tâm đên sự bức xúc của hành khách đúng như lời bà phát ngôn viên đã nói cách đây vài hôm tuy nhiên các tồng chí ko lên manh động, làm mất hoà khí 16 chữ vàng.
2) Nhật ký xe buýt Hà Nội của quan lớn vi hành.
Để thực hiện lời hứa, tôi thực hiện một chuyến vi hành xe buýt không kèn, không trống, không báo đám đệ tử biết. Bởi vì một lẽ đương nhiên và dễ hiểu là nếu biết được chuyến vi hành của tôi thì tụi chúng sẽ mật báo cho bọn giao thông công cộng, dàn dựng một kịch bản phục vụ hoàn hảo nhằm tránh bị cắt mất khẩu phần ăn….
Có lẽ chuyến xe buýt tôi vi hành là chuyến xe buýt thường nhật ở Hà Nội. Một khi lên xe buýt, bạn sẽ mau chóng thấy mình rơi vào giữa một giàn hợp… khổ. Trước tiên là về phần âm thanh phát ra từ cái xe. Những cái nhà sắt vụn sơn hai màu vàng đỏ biết bò này luôn được trang bị 2 còi, một còi xịn và một còi hơi, và hầu như lúc nào lái xe cũng bấm còi. Đường đông, bấm còi bạo liệt, đường vắng, bấm còi cho đỡ buồn. Mặt khác, lái xe thì mở radio để nghe tình hình qua VOV giao thông, còn nhà xe thì cứ gần đến bến mới là lại thông báo này nọ.
Khi chiếc xe vận hành, không bộ phận nào của nó không làm nên tiếng ồn. Dường như tất cả đều cố chứng minh sự hiện diện và đóng góp của mình để công cuộc vận chuyển hành khách vĩ đại diễn ra đúng như nhịp điệu cuộc sống. Phanh rú khẹt khẹt, ga thì gầm lên như một con hổ vì hầu như chỉ đi được số 1, số 2, và các bộ phận trước và sau xe đều kêu kẽo kẹt nhịp theo sự chập chùng của lòng đường, còn cửa mở thì cứ mở ra đóng vào sầm sập.
Thứ hai là phần âm thanh do con người tạo nên. Trên xe, cũng như ngoài đường, người ta trêu ghẹo nhau, tán gẫu, nói xấu người nọ người kia, hét vào điện thoại, hoặc mở loa ngoài của điện thoại để truyền thông cá nhân. Phụ xe kêu người mới lên trả tiền vé, hoặc nhắc nhở nam nữ thanh niên nhường ghế ngồi cho người già hoặc phụ nữ đang có chửa. Thỉnh thoảng cũng có vài cô bán hàng mẹt phi lên xe, mặt mày ráo rác, rao bán vội vã đủ thứ từ sách báo đến kẹo cao su và nhiều thứ linh tinh khác.
Bạn đừng hi vọng đi xe là để thưởng thức phong cảnh thành phố bởi Hà nội luôn ngập chìm trong khói bụi, và bởi kính xe ba bề bốn bên đều xước và mờ tịt. Bạn chỉ có thể quan sát bên ngoài xe khi cửa mở, hoặc giả bạn phải chiếm được chỗ ngồi của lái xe.
Nói chung, leo lên xe, và bạn phó thác sự di chuyển của mình cho nhà xe. Việc của bạn là liên tục hỏi người xung quanh xem sắp đến bến nào và chuẩn bị nỗ lực chen ra cửa xe để chuẩn bị hạ cánh. À mà bạn đừng bao giờ ngó xem lái xe làm việc thế nào để đưa cái cỗ xe ngoại cỡ này len lỏi giữa những con phố chật ních ở Hà Nội kẻo sẽ đau tim mà chết. Nhìn ra đằng trước, cứ như xe sắp đè bẹp cả người đi đường.
Thứ ba, bạn cần tự trang bị cho mình những kĩ năng bon chen cổ điển. Đó là chen, húc, thúc, chui, luồn và không ngại va chạm. Xe buýt luôn đông, và bạn cần phải sớm chen ra cửa để chờ được thoát ra khi đã đến bến của mình. Nhà xe luôn dừng xe trả và đón khách chớp nhoáng. Bạn có thể nói họ không muốn phục vụ khách, còn họ thì có vô vàn lí do: khách phải đi lại nhanh chóng, đường tắc nên phải tiết kiệm thời gian, xe không chờ khách chạy từ xa, muốn đi phải đứng chờ sẵn, v.v… Trong ngày vi hành xe buýt, tôi chen ra đến cửa xe thì xe đã dừng xong, bắt đầu chuyển bánh và cánh cửa đang đóng, tôi hét lên và cố lao xuống. Đúng lúc đó thì một thanh niên lao ngược lên. Cả hai đâm vào nhau đau điếng và tôi cảm giác như có vài người đã đẩy vào lưng để tống tôi ra khỏi xe trước khi nó tăng tốc.
Thứ tư là bạn phải biết cách thở bằng mồm. Xe chạy máy lạnh, của đóng kín. Thế mà nhiều bạn trẻ hoặc bạn già lại không dùng lăn nách hiệu Nevia hoặc là PS. Mùi hôi đó được trộn vào mùi xe, mùi máy lạnh, ướp bạn thành một món có mùi vị khó ưa. Một nữ sĩ (hình như làm việc cho VNN) ngồi bên cạnh: Có hôm đi đón con sau khi xuống xe buýt, nó cứ nhìn tôi lạ lẫm và cố tách ra xa càng tốt. Ở lớp mẫu giáo của nó cũng máy lạnh và cửa kín. Thế nhưng mỗi khi đồng bọn của nó ỉa đùn ra giữa lớp, thì cô giáo lại mở cửa ngay, nên nó không phải chịu đựng cái loại mùi tổng hợp kinh khủng như thế.
Thứ năm là đi xe buýt thì chả có cơ hội thấy cô gái nào khả dĩ một chút về ngoại hình, hay nói cách khác là toàn cá sấu (xấu) đi xe buýt. Gái xinh thì không có phương tiện đi lại cũng có người tình nguyện đưa đón. Gái xấu mà không có phương tiện đi lại, thì không những không có chàng nào tặng quà mà còn phải tự đi xe buýt, khổ vô cùng.
Nhưng đi xe buýt ở Hà Nội rẻ vô cùng tổ quốc ta ơi!. 3000 đồng và bạn có thể đi từ đầu bến đến cuối bến, từ bên này thành phố sang tận bên kia. thằng bạn Xôi Thịt bẩu rằng Xe buýt ở Úc thì hễ bạn cứ lên xe là tầm 130.000 đồng tiền Việt, đắt hơn những 50 lần! Do Nhà nước trợ giá thì tiền vé mới ít thế, nhưng người ta sẵn sàng mắng bạn là tiền ít thế thì đi xe kêu ca đòi hỏi này nọ làm gì. Phải biết điều chứ!
Với ý chí “đột phá” và quyết tâm cách mạng, tôi tin rằng tôi sẽ thực hiện được những gì tôi đã…chém gió. Tuy nhiên, nếu điều đó trở thành hiện thực, tôi tin rằng bạn sẽ luyến tiếc những chiếc cái hộp sơn đỏ vàng biết đi thường nhật ở Hà Nội. Cũng giống như bạn đã từng nhớ da diết những nỗi nhọc nhằn của một thời bao cấp đầy ấn tượng…
Bộ Trưởng ĐLT đã ký và một rầm
(sưu tầm có biên tập)



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét