Mai Thanh Hải - Hồi xưa, khi hát "Quốc ca Hải Phòng" (Bài "Tháng Năm rợp trời hoa phượng đỏ"), tụi mình thường xuyên tạc "Hải Phòng đó, hiên ngang chỉ biết... gục đầu" và "sánh vai cùng... Hà Lầm, Hà Cối (địa danh xa xôi, nghèo nàn nhất của tỉnh Quảng Ninh) yêu thương", để nói đến cái "sự phát triển" của thành phố quê hương đầy truyền thống trong những năm đánh Pháp - chống Mỹ.
Nhưng sau chiến tranh chỉ được biết đến bằng hình ảnh tàu Viễn dương VOSCO ("Nhất VOSCO, nhì biển số" - Đại ý: Giàu nhất là thủy thủ tàu Viễn dương, sau đó là nghề Công an) và đến nay thì chỉ lẹt đẹt biết đến qua địa điểm ăn chơi gái gú Đồ Sơn và... súng hoa cải.
Hôm nay, một bạn đọc comment vào Blog, than thở: "Hải Phòng đó đau thương chỉ biết... gục đầu" nhân vụ cưỡng chế - đập phá tàn bạn nhất trong lịch sử lập pháp Việt Nam, xảy ra tại xã Quang Vinh (huyện Tiên Lãng), gần ngay huyện mình, thấy quả là thấm thía.
Việc phát triển kinh tế - xã hội của Thành phố Cảng, mình không dám bàn sâu. Nhưng có điều dễ thấy nhất là bao năm qua, mỗi lần về quê, mình đều thấy... quen thuộc.
Đơn giản là vài chục năm qua, mọi thứ vẫn... thế. Ngoài mấy đường Quốc lộ được Trung ương đầu tư xây dựng, phố - làng quê mình vẫn lơ thơ, ngơ ngẩn và nghèo nàn, khó kiếm sống đến không ngờ.Nhưng sau chiến tranh chỉ được biết đến bằng hình ảnh tàu Viễn dương VOSCO ("Nhất VOSCO, nhì biển số" - Đại ý: Giàu nhất là thủy thủ tàu Viễn dương, sau đó là nghề Công an) và đến nay thì chỉ lẹt đẹt biết đến qua địa điểm ăn chơi gái gú Đồ Sơn và... súng hoa cải.
Hôm nay, một bạn đọc comment vào Blog, than thở: "Hải Phòng đó đau thương chỉ biết... gục đầu" nhân vụ cưỡng chế - đập phá tàn bạn nhất trong lịch sử lập pháp Việt Nam, xảy ra tại xã Quang Vinh (huyện Tiên Lãng), gần ngay huyện mình, thấy quả là thấm thía.
Việc phát triển kinh tế - xã hội của Thành phố Cảng, mình không dám bàn sâu. Nhưng có điều dễ thấy nhất là bao năm qua, mỗi lần về quê, mình đều thấy... quen thuộc.
Chả thế mà rất nhiều đồng hương bảo: "Hải Phòng khó sống và khó kiếm sống" và mình đi tới các tỉnh khác, đâu cũng thấy người quê mình lập nghiệp, thành đạt, đàng hoàng...
Lý giải nguyên nhân này, mình rất tâm đắc ý kiến của bác Thu Hồng: "Việt Nam có 2 địa phương, đấu đá trở thành đặc điểm mang tính truyền thống. Đấu đá từ quan tới dân, tức không cần bất cứ lí do gì. Ham đấu đá đến độ không tụ nổi ở đâu cái Hội Đồng hương. Đó là Hải Phòng và Hà Tây (cũ).
Trong khi rất tương đồng về mọi điều kiện thiên thời địa lợi trừ nhân hòa, 6 tháng không quay lại đã thấy Đà Nẵng thay đổi thì 20 năm nay, Hải Phòng gần như đứng yên một chỗ. Khá hơn cả là một khu siêu thị do dân Sài Gòn ra đầu tư nhưng, hết khu A bị cháy đến khu B có… ma lang thang cả ban ngày".
Thế nhưng, với những thằng quê Hải Phòng đang lay lắt ở Đất Cảng hay lưu lạc khi xa, thi thoảng gặp nhau như tụi mình, thường băn khoăn: "Tại sao Hải Phòng khó sống và rất nhiều người Hải Phòng, chỉ thành đạt - thành công khi xa quê?".
Câu trả lời chung là: "Không chịu được với bọn cán bộ". Nói kỹ hơn: Đó là do cơ chế tiểu nông và sự ì trệ trong bộ máy quản lý - hành chính cũng như phong cách "quan lớn - quan nhỏ" của khá nhiều cán bộ - lãnh đạo các cấp trong thành phố.
Đặc biệt, đó còn là cách "bêu gương" của người lãnh đạo địa phương, thuộc dạng to đầu nhất, từ bao năm nay.
Chuyện ngày xưa, mình chưa nói, nhưng "tấm gương" rõ nhất hiện tại, mình và rất nhiều nhà báo rành rẽ, đó là Bí thư Thành ủy Hải Phòng Nguyễn Văn Thành, người gắn với khá nhiều "tai tiếng" trên địa bàn thành phố mấy năm qua.
Mà rất lạ, những vụ "tai tiếng" của Hải Phòng mấy năm qua, đều liên quan đến đất đai và đều xảy ra "dưới trướng" ông Thành, đơn cử: Vụ tiêu cực đất đai tại Vạn Hương (thị xã Đồ Sơn); vụ chia chác đất đai tại Quán Nam (Dư Hàng Kênh, huyện An Hải) và ngay mới đây là vụ cưỡng chế đất đai tại huyện Tiên Lãng.
Thậm chí, trong vụ tiêu cực ầm ĩ nhất trong lịch sử "ăn đất của quan chức tại Việt Nam", xảy ra trên địa bàn TP. Hải Phòng, Bí thư Nguyễn Văn Thành còn ký đến 2 văn bản gửi lên Cơ quan Điều tra - Tố tụng với mục đích "xin xỏ" được giảm - miễn tội cho các quan chức cấp dưới sai phạm...
Không chỉ có vậy, Bí thư Nguyễn Văn Thành còn dính đến "nghi án phong bì 20 triệu" trước ngày bỏ phiếu bầu chọn Chủ tịch UBND TP.
Sự việc đơn giản thế này: Trước ngày bỏ phiếu bầu chức Chủ tịch UBND TP, một số Thành ủy viên (chỉ các "hạt giống" này mới được tham gia bầu) được 1 ông Giám đốc Doanh nghiệp Thép - Đại biểu Quốc hội đường đột ghé thăm, hỏi chuyện thân tình bất thường và... tặng cho cái phong bì 20 triệu với lời dặn dò chu đáo: "Bỏ phiếu cho anh T, Phó Chủ tịch nhá!"...
Dĩ nhiên, khi vụ này bung bét, được báo chí rầm rằm đăng tin bài phản án, người dân Hải Phòng biết ngay "nghi can" này là ai và thậm chí, khi về làm việc tại TP sau đó, rất nhiều lãnh đạo Đảng - Nhà nước cũng yêu cầu lãnh đạo Hải Phòng cùng cá nhân các "nghi can" phải kiểm điểm, rút kinh nghiệm sâu sắc...
Lãnh đạo to đầu nhất của TP, còn tai tiếng nhiều như thế, liệu lãnh đạo cấp dưới sẽ như thế nào?..
Điểm lại những "vấn đề nổi cộm" ở Đất Cảng thời gian qua, không vụ nào là không dính đến Cán bộ - lãnh đạo - Đảng viên các Sở Ban ngành, địa phương từ TP xuống xã, trong mọi chuyện từ đất đai, dự án cho đến bớt xén tiền người nghèo, giả mạo bằng cấp, gây tai nạn giao thông...
Chính vậy bây giờ, xuống Hải Phòng, ngồi uống bia cỏ hay đắng đá, từ Bến Bính lên Cầu Đất hay ra Cát Bà đến vào Vĩnh Bảo, đến đâu cũng nghe thấy người ta nói chuyện về cán bộ, ví như "thằng này mới ăn dự án này", "con kia đòi bao nhiêu khi có hồ sơ xin việc", "xã này mới trúng quả", "tập thể kia mới vào cầu"... chen cùng chuyện đề đóm, cờ bạc, giết thằng này chém thằng kia... tịnh không bao giờ nhắc chuyện "Trung Dũng - Quyết Thắng" như hồi phá thủy lôi, bắn tàu bay, chuyển hàng - góp quân ra chiến trường đánh Mỹ.
Nhiều bạn hỏi mình: "Tính cách của dân Hải Phòng là yêu ghét rõ ràng, rành mạch chứ không lờ đờ "nửa nọ nửa kia", ngoại giao từ nụ cười cho đến cái liếc mắt, như những nơi khác. Sao giờ lại... kém tắm vậy?" và gợi ý giúp mình: Thế nhưng, càng ngày "phát triển và trưởng thành" dưới sự lãnh đạo của nhiều đời Cán bộ - lãnh đạo - Đảng viên, vốn là người ở các địa phương khác đến, cái tính cách "đặc sản" của mỗi người dân Hải Phòng, như của thời Tám Bính - Năm Sài Gòn trong Bỉ Vỏ ngày xưa, hình như đã bị "uốn dẻo"?...
Điều này quả đúng. Mình nhớ, trong quân ngũ, cho đến giờ, nhiều người vẫn nhớ câu khái quát về tính cách của một số vùng miền, qua hiện tượng... đào ngũ, như "Hà (Hà Nội) chuồn, Nam (Hà Nam) lủi, Thái Bình bay/ Hải Phòng anh dũng trốn ban ngày".
Mới đây, sau khi ồn ào dư luận về một số vụ việc, một tờ báo đã chi li tìm hiểu về "Tính cách người Hải Phòng" có liên quan thế nào đến "Giang hồ Đất Cảng" và đưa ra kết luận, khiến mình rất tâm đắc: “Nói về tính cách người Hải Phòng thì phải xem xét rõ ràng ở 2 nhóm người. Nhóm giang hồ và nhóm trí thức. Sự dũng hãn, liều mạng như mọi người nói thì chỉ đúng với bộ phận nhỏ… là giới giang hồ. Còn trí thức, thì chỉ nên dừng ở mức tính cách mạnh mẽ, không chịu khuất phục, không chịu luồn cúi, thích thì làm, không thích thì bật, kể cả mất việc… Điểm chung duy nhất của giới giang hồ và trí thức Hải Phòng là sự phân định rõ ràng trong yêu và ghét, không có chuyện lấy oán trả ân”...
Đến bây giờ, xảy ra vụ Quang Vinh, kéo dài cho đến khi mọi sự "ăn gian nói dối", "vu vạ đổ vấy" của đám Cán bộ lãnh đạo - Đảng viên từ xã đến Thành phố đã lòi đuôi, cả đám cha con sợ trách nhiệm - liên lụy trước "bão dư luận", đe nẹt của cấp trên và nhất là mất ghế, mất chức... mình mới thấy thấm thía những ý tứ trong câu: "Hải Phòng đó đau thương chỉ biết gục đầu".
Đau thương không?. Có chứ!.
Không đau sao được, khi ở ngay trên đất "oai hùng lịch sử", nhưng lãnh đạo huyện như ông "Vua con", chỉ cần a lố 1 cú điện thoại là các Trưởng ngành trong huyện, chả cần quy định - quy trình, lốc nhốc huy động cả đống Công an, Quân đội, Biên phòng, Dân quân, Thanh niên tình nguyện... theo kiểu "Hồng vệ binh", hàng vài chục người với súng ống, dùi cui, gậy gộc để thực hiện cái gọi là "cưỡng chế" với mấy mống đàn ông, phụ nữ, đàn bà nông dân...
Không đau sao được, khi mảnh đất "truyền thống hiếu học", sinh ra những đứa con học hành đầy đủ, làm này khác, đủ cả hàm hiệu... biết là bị sai đi làm việc sai nhưng vẫn cun cút thực hiện như con rối.
Dốt nát và ngu muội đến mức, ngay cả việc tìm hiểu đánh giá tình hình cũng chả biết, nên khi bị chống trả, mới "đi cả lượt" và lúc ấy bạ chỗ nào nằm rạp chỗ nấy và oai oái gọi điện xin hàng trăm sao hàm - súng ống các loại khác đến ứng cứu. Hùng hậu, hiện đại và nghe đâu toàn thuộc các "Đơn vị Anh hùng lực lượng Vũ trang" cả đấy, nhưng sau cả nửa ngày bắn súng, ném lựu đạn, đánh sườn - bọc hậu... rút cục cũng chỉ tiếp quản được cái... xác nhà không.
Không đau sao được khi địa danh sản sinh ra những người chân chất, thật thà "ăn sóng nói gió", không bao giờ gian dối, chịu khuất phục... lại xuất hiện những cán bộ từ Bí thư Thành ủy cho đến Phó Chủ tịch UBND tỉnh, Giám đốc Sở ngành, Bí thư - Chủ tịch huyện, Chánh Văn phòng - Trưởng Ban Tuyên giáo... - những cán bộ manh danh "Quan phụ mẫu" nhưng lươn lẹo, gian xảo, nói dối biến "có thành không, không thành có" trong nháy mắt, từ những hành vi lồ lộ, khiến đến đứa trẻ con nghe xong cũng lắc đầu: "Không chấp bọn chuột gián có... đầu đất".
Đã dối quanh, lại còn hèn nhát. Khi sự việc mới xảy ra và báo chí lác đác tiếp cận thì vênh váo, tự đắc phét lác, thậm chí còn chạy vạy để được tham gia họp giao ban với lãnh đạo các báo và lên tiếng dạy bảo, chỉ đạo.
Khi thấy nguy cơ bị lòi sai phạm và công luận ầm ầm lên tiếng, từ lớn đến bé hoặc tắt điện thoại, trốn chui chuồn lủi như chuột để khỏi cụng mặt người khác, hoặc đổ vấy trách nhiệm cho ngành khác, cá nhân khác, còn mình thì chỉ nhận "trách nhiệm chung của tập thể", nhằm giữ ghế cá nhân...
Có gục đầu không?. Không đâu!.
Nói không bởi vì Đoàn Văn Vươn đúng chất dân Hải Phòng, không chịu để bất cứ ai, dù cậy đông cậy quyền, hùng hổ bắt nạt, cướp đi miếng cơm manh áo và nhất là để bảo vệ gia đình, vợ con mình.
Nói không bởi suốt từ khi sự việc xảy ra, những người nông dân - công nhân và cả những giang hồ - trí thức ở Hải Phòng đã giật mình tỉnh dậy, chung tay kề vai và trong mỗi câu chuyện của họ mỗi sáng - trưa - chiều - tối, đều có câu chuyện Tiên Lãng, cùng những nơi tương tự như vậy...
Nói không bởi người Hải Phòng nói riêng và người dân ở nhiều địa phương trong cả nước, qua vụ được đã được khơi gợi, trở về với đúng tính cách xa xưa: Không chịu đè nén, bóc lột và sẵn sàng làm mọi thứ, để bảo vệ sự công bằng - hạnh phúc cho mình và những người thân của mình...
Và nói không, bởi người Hải Phòng đã đứng dậy, đúng chất ngang tàng, mạnh mẽ, không chịu khuất phục và câu chuyện chống trả với lũ "cường hào ác bá" ở địa phương, vạch mặt bọn "tham quan, cơ hội, trì trệ" chuyên ngồi phòng lạnh chỉ đạo... biết đâu lại là cơ hội để cải tạo, xây dựng lại Hải Phòng "Đàng hoàng hơn, to đẹp hơn" theo đúng tính cách "Trung dũng - Quyết thắng" như Bác Hồ đã dạy, khi về thăm Đất Cảng xưa kia?..
Nguon : MAITHANHHAI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét