Nông dân từ Nam Ðịnh lại kéo lên Hà Nội khiếu kiện về đất đai. Hai ngày trước, Blog Nguyễn Xuân Diện đã đăng hình ảnh bà con nông dân Dương Nội (Hà Ðông), Văn Giang (Hưng Yên), và Ðắk Nông đi biểu tình trước các cơ quan chính quyền, đòi giải quyết các yêu cầu của nông dân bị bỏ qua từ nhiều năm mà đảng Cộng Sản vẫn bỏ qua. Phong trào tranh đấu mới này là hậu quả của biến cố Ðoàn Văn Vươn.
Khi cương quyết chống lại những kẻ cướp đất của mình, Ðoàn Văn Vươn đã khơi dậy lên tinh thần tranh đấu chống cường quyền của những người thấp cổ bé miệng nhất nước ta.
Người nông dân không sợ nữa. Một bằng cớ: Người ta đã dám tự xưng tên tuổi khi được nhà báo hỏi. Một cụ bà 63 tuổi cho nhà báo Trần Ðịnh biết tên cụ là Vũ Thị Thu. Bà đòi trả lại đất ruộng đã bị nhà nước trưng thu để làm khu đô thị thương mại và du lịch Ecopark. “Họ lấy đất ba năm nay mà không nói gì cả thì chúng tôi đòi thôi.” Gia đình bà có bảy người và họ không có tiền mua đất ở nơi khác, “Chúng tôi muốn lấy lại đất nông nghiệp - cho con cháu.” Ông Trần Ðịnh nói rất đúng: “Ðoàn Văn Vươn trở thành người có công trong việc xé toang bầu trời ảm đạm che phủ hy vọng của nông dân Việt Nam.”
Nhưng bầu trời của đảng Cộng Sản thì đang tối tăm. Trần Ðịnh nhận xét: “...tình trạng trên bảo dưới không nghe, vô chính phủ, quân hồi vô phèng ngang nhiên diễn ra ở Hải Phòng, đang là trái nổ mang tính dây chuyền.” Cảnh “quân hồi vô phèng” này cũng có thể gọi tên là “Loạn Kiêu Binh.” Nguyễn Tấn Dũng họp báo “giải quyết” vụ cướp đất của Ðoàn Văn Vươn; tuyên bố tất cả các quyết định lấy đất của ông Vươn là sai, việc phá nhà ông Vươn là sai; nhưng cuối cùng các tên đầu sỏ gây ra lại chỉ được lệnh “tự kiểm điểm với nhau” mà thôi! Nguyễn Tấn Dũng vừa nói xong, cả nước Việt Nam được chứng kiến cảnh họ “kiểm điểm” như thế nào!
Ngày 17 Tháng Hai, Bí Thư Hải Phòng Nguyễn Văn Thành lại họp các cán bộ trung cao cấp nghỉ hưu công khai tuyên bố “khẳng định rằng ông Ðoàn Văn Vươn đã làm sai, chứ không phải là huyện Tiên Lãng sai.” Tức là hoàn toàn nói ngược lại những kết luận của Nguyễn Tấn Dũng. Nhiều cán bộ cũ cũng phải nổi nóng lên và phản đối, nhưng tất nhiên cũng phải cúi đầu chịu nhục! Kết quả việc “kiểm điểm” càng khiến lòng người phẫn nộ, cả nước phẫn nộ, không riêng gì người dân Hải Phòng. Tên dẫn đầu hàng trăm cảnh sát, công an, bộ đội và du côn đi phá nhà là Ðại tá Công an Ðỗ Hữu Ca, Phó chủ tịch thành phố Ðỗ Trung Thoại và bè lũ chỉ bị “tạm đình chỉ công tác 15 ngày” để “kiểm điểm đúng quy trình và quy định của điều lệ đảng.” Họ viện dẫn “điều lệ đảng,” nghĩa là họ chỉ có trách nhiệm trong đảng xử lẫn nhau, bao che cho nhau, không cần biết đến luật pháp quốc gia nào cả. Tên Ðỗ Trung Thoại còn phạm tội “Vu cáo cho dân cả huyện Tiên Lãng” khi xưng xưng nói là “Nhân dân bức xúc” đã tự động đến phá nhà anh em ông Ðoàn Văn Vươn. Vu khống tất cả mọi người một cách công khai trâng tráo như vậy, mà chỉ phải “tạm nghỉ” 15 ngày sao được? Bọn đàn em cấp huyện, cấp xã, những tay được hưởng lợi trực tiếp trong vụ cướp đất, cũng chỉ bị “tạm đình chỉ công tác,” tức là cũng chỉ chịu trách nhiệm trước đồng đảng của họ, chứ không người nào chịu tội trước gia đình nạn nhân Ðoàn Văn Vươn hay người dân trong xã, trong huyện, và trước pháp luật quốc gia. Có một nước nào mà những kẻ đi cướp đất, phá nhà của người dân mà lại không bị truy cứu tội phạm, mà lại được quyền tự họp nhau rút tỉa kinh nghiệm, ưu khuyết điểm với nhau hay không? Phải gọi đó là tình trạng “một quốc gia trong quốc gia,” hay là một thứ “Loạn Kiêu Binh” rồi!
Nhưng đám kiêu binh ở Hải Phòng vẫn chưa thỏa mãn. Bị cả nước vạch mặt chỉ tên, tự ái của họ đã bị đụng chạm nặng nề. Họ còn nhu cầu rửa nhục. Sau khi đã “tuyên án” đình chỉ công tác 15 ngày như “đi nghỉ hè bất đắc dĩ,” họ phải “ra tay” lần nữa, sai bọn côn đồ đến phá cả tấm lều cư ngụ mà gia đình Ðoàn Văn Vươn đã dựng lên trên nền nhà cũ. Cả nước lại được chứng kiến trên mạng những hình ảnh các nạn nhân mò mẫm đi lượm các mảnh vụn của bàn thờ bị phá. Nền nhà cũ của ông Ðoàn Văn Vươn có cả một đám công an canh gác. Nhưng khi có nhà báo hỏi tại sao họ không ngăn cản những kẻ đi phá nhà người ta, mấy tay công an trả lời tỉnh bơ: Không thấy. Không thấy ai đến phá cả! Mấy anh công an này tỏ ra thông minh hơn ông Phó chủ tịch Ðỗ Trung Thoại, cho nên không ai nói đó vẫn là “Nhân dân bức xúc!”
Tại sao họ phải “đánh bồi” vào gia đình Ðoàn Văn Vươn một lần nữa như vậy? Không phải chỉ vì họ thù ghét gia đình Ðoàn Văn Vươn, thù đến xương tủy; mà còn có nhu cầu chứng tỏ uy quyền của chính họ. “Phải làm cho biết phép tao!” Họ cần chứng tỏ là họ không hề sợ sệt quyền hành nào cả “Dọc ngang nào biết trên đầu có ai!” Không những không sợ bị “thằng nào con nào,” kết tội những việc họ làm là sai, mà còn dám làm tiếp, làm tới, xem “có đứa nào” dám đụng tới “bọn ông” hay không! Phải gọi đó là một thứ “Loạn Kiêu Binh!”
Vào thế kỷ 17, 18, cuối thời Trịnh Nguyễn phân tranh ở nước ta, khi nhà Trịnh suy đồi, đã để xẩy ra “Loạn Kiêu Binh.” Các Chúa Trịnh đã dựa vào đám quân thuộc ba phủ tuyển từ Thanh Hóa, Nghệ An. Ðám này cậy công càng ngày càng đòi hỏi quyền lợi. Họ cũng bất chấp pháp luật. Năm 674, lính tam phủ đã giết một quan tham tụng (tương đương với thủ tướng bây giờ) và phá nhà một vị khác. Có thể gọi đó là những “cú đảo chính” cung đình. Năm 1741, lính tam phủ lại phá nhà một quan tham tụng và định giết ông. Các ông chúa Trịnh muốn ngồi hưởng độc quyền cai trị miền Bắc, đã phải gọi bọn lính tam phủ này là “Ưu Binh,” một danh hiệu cũng giống như nói “đảng viên ưu tú” ngày nay. Ðám ưu binh được những đặc quyền kinh tế, sách nhiễu dân, đặt ra các thứ “phí” giống như các loại “phí” mà người dân bây giờ cũng phải đóng, chẳng theo luật pháp nào về thuế vụ cả. Một số tên đầu sỏ lính tam phủ quá ác cũng bị đưa ra xét xử, cho dân bớt oán thán. Nhưng trong thực tế chính quyền của các ông chúa Trịnh không thể nào bắt họ theo pháp luật được. Cho nên dân gọi họ là “Kiêu Binh.”
Ðến khi một ông chúa Trịnh phải “vận động” lính tam phủ để được lên ngôi thì đám kiêu binh này càng lộng. Năm 1782 Trịnh Khải nhờ lính tam phủ đảo chính để lên làm chúa, phế bỏ Trịnh Cán. Sau đó Trịnh Khải phong quan tước và trọng thưởng cho quân tam phủ. Ðám kiêu binh càng kiêu hơn, đòi hỏi những mối lợi như thu lệ phí ở các trạm canh gác như cửa ải, chợ búa, bến đò, trên các đầm cá, hồ nước, trên các gò bãi, vân vân. Dân chúng khổ sở, thù hận thấm xương tủy, lính với dân coi nhau như kẻ thù.
Trong đảng Cộng Sản hiện nay cũng có một đám “lính tam phủ” mà thành phần tiêu biểu là những quan chức cán bộ từ cấp xã Vinh Quang, lên huyện Tiên Lãng, tới cấp thành phố Hải Phòng! Chính các đảng viên cộng sản cũng nhiều người là nạn nhân của đám kiêu binh này. Ông Nguyễn Tấn Dũng đã được “cơ cấu” cho đắc cử đại biểu Quốc Hội ngay trong vùng huyện Tiên Lãng, do các tay em dưới trướng của đảng ủy thành phố và huyện“bố trí.” Ðối với Nguyễn Tấn Dũng, họ là những “đồng chí” và “đối tác kinh doanh” trong việc khai thác quyền hành để sinh ra các mối lợi trong vùng này.
Hải Phòng không phải là nơi duy nhất. Trên cả nước Việt Nam, những tay cầm đầu guồng máy đảng và nhà nước đều liên đới quyền lợi với nhau. Tất cả đều là rường cột của chế độ, dùng bộ máy công an để bảo vệ chế độ. Và tất nhiên họ phải khai thác quyền hành để kiếm lợi, theo quy luật kinh tế thị trường, là khi đầu tư thì phải kiếm lợi!
Biến cố Ðoàn Văn Vươn bất ngờ mở một khe hở cho người ta trông thấy đám kiêu binh đó coi thường luật pháp và coi thường dư luận người dân như thế nào. Nhưng ở nước Việt Nam bây giờ có những Blog Cu Vinh của nhà văn Nguyễn Quang Vinh, của Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Diện. Có những người bênh vực dân oan như cụ Lê Hiền Ðức mà nhà tranh đấu Trần Ngọc Thành gọi là “Ðại Lão Bà.”
Tiến Sĩ Trần Ngọc Thành, một đảng viên cộng sản đã từ bỏ đảng, đang sống ở Ba Lan, trong nhiều năm qua đã tranh đấu bênh vực cho các người lao động Việt Nam bị con buôn bóc lột, như ở Mã Lai, ở Trung Ðông. Ông vừa kêu gọi các nhà tranh đấu trong nước: Phải thành lập chi hội, huyện hội, tỉnh hội Dân Oan và Liên Hiệp Hội Dân Oan trong cả nước. Ðồng bào nông dân các tỉnh Nam Ðịnh, Thái Bình, Hà Ðông, Hưng Yên, Ðắk Nông, đang cần những Hội Dân Oan. Ðồng bào có thể làm được. Tinh thần dũng cảm của Ðoàn Văn Vươn đã mở ra những tia hy vọng. Một phong trào nông dân tranh đấu bất bạo động trên toàn quốc sẽ có thể dẹp “Loạn Kiêu Binh” trong lúc đảng Cộng Sản đang trên đường theo các ông chúa Trịnh.
Ngô Nhân Dụng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét