13 thg 2, 2011
Chuyện cụ rùa Hồ Gươm
Sức khỏe cụ rùa Hồ Gươm có vẻ đến hồi lâm nguy. Các nhà rùa học quýnh lên như nước Việt ni sắp vĩnh viễn mất đi một loài… quốc thú!
Thậm chí chính quyền thành phố Hà Nội còn đang gấp rút chuẩn bị một hội thảo khoa học tầm quốc tế để bàn cách… chữa mấy vết thương cho cụ rùa. Tôi không am hiểu về rùa học, nhưng cứ trộm nghĩ: rùa nó bị thương thì lôi quách lên bờ rửa cồn, xoa dầu, bôi thuốc đỏ, bó thuốc cho nó- thế là xong. Có gì phải ngoắng lên ỏm tỏi thế nhỉ?
Không biết xửa xưa có bao nhiêu cụ rùa. Nhưng đến nay có vẻ như trong lòng Hồ Gươm còn độc cụ này.
Tính tuổi thì có lẽ nó cũng chả phải là cụ rùa trong truyền thuyết trao- trả kiếm thần cho Lê Lợi. Vậy nhưng nó vẫn được dựng thêu thành rùa thiêng. Thậm chí chữ cụ rùa người ta còn dám viết hoa (Cụ Rùa) như viết hoa chữ “Người” khi nói về Hồ Chí Minh vậy.
Hồ bẩn, ngột ngạt, rùa phải ngóc đầu nhoi lên mặt nước để thở thì bị gán cho tích này điềm nọ, đến mức báo chí còn thổi rằng đó là cụ rùa thiêng ngoi lên để… chào mừng đại lễ nghìn năm Thăng Long- Hà Nội. Mô Phật! May mà rùa không biết nói!
Một con rùa già, đến tuổi rồi cũng phải chết. Sao cứ nhắng lên như sắp… mất nước đến nơi thế nhỉ?
May mà Bộ Văn hóa- Thể Thao- Du lịch mới đề xuất chọn quốc hoa. Nay mai lỡ tiếp tục đề xuất chọn quốc thú, tôi e người ta lại chọn cụ rùa thì hài hước thay cho cái nước Việt này. Tôi sợ nay mai rùa chết, các nhà rùa học và “Hà Nội học” lại đòi phải tổ chức… quốc tang cho cụ rùa này cũng nên. Nực cười đến mức quá lo cho cụ rùa dưới nước mà quên đi bao nhiêu điều khác đáng lo hơn cho các “cụ rùa” trên bờ, cho cái không gian văn hóa đang hiện hữu trên bờ kia.
Nhớ chuyện trước Tết người ta bày trò đúc tim cho ngựa Gióng mà phì cười mãi. Thế mà đến cả Chủ tịch nước cũng thân chinh về dự, cúi lạy và ngợi ca “trái tim đồng” nhét trong ruột ngựa.
Xin đừng dựng tượng đúc tim cho ngựa Gióng, đừng khoác áo thiêng cho một con rùa già trần tục lặn ngụp giữa hồ nước thủ đô. Đừng phỉ báng tới mức mãi tin rằng tổ tông người Việt sinh ra từ bọc trứng…
Truyền thuyết là tư duy lý giải hoang đường của thời sơ khai mông muội. Dựa níu mãi vào những truyền thuyết thời mông muội đó phải chăng chính là sự khủng hoảng niềm tin, hay là sự lúng túng, bế tắc trong tư duy của người Việt?
Nguồn :http://truongduynhat.org/?p=1515
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Báo chí kêu .Blog than ..Cho Cụ Rùa Song không thấy ai <chủ xướng lập quỹ bảo vệ CỤ RÙA
Trả lờiXóaSinh-Lão -Bệnh-Tử Hỡi ôi !!!Cụ Rùa đến "Số" rồi chăng?.Khỏe mạnh mỗi lần Cụ nổi lên mọi người reo mừng thầm nghĩ đất nước gặp "hên " linh ứng .lâu nay mỗi khi Cụ nổi thương tích đầy mình :Báo chí kêu ?-BLOG than !!! _Dân ĐEN ngậm ngùi!!nhà khoa học và chức sắc hội thảo dài dài !!thì biết "mệnh hệ Cụ ra sao ???
Trả lờiXóaTôi thấy bài viết này hay, chỉ có con rùa mà việt nam lại lóng ngóng lên, thấy tào lao quá.
Trả lờiXóaCác bác nhà ta ăn no rửng mở chả biết làm gì, ngồi không mãi cũng mang tiếng nên làm cho có chuyện đó mà.
tiếc thật.
Bậy bạ, rùa hồ gươm là một biểu tượng tâm linh của người VIỆT NAM chứ đâu như mấy tên dửng mỡ ngồi tán phét
Trả lờiXóaCòn nữa, KH-KT phát triển mọi người đều biết chuyện con rồng cháu tiên là bịa đặt nhưng tôi vẫn tin vì đó là niềm tự hào dân tộc của mỗi người con Đất Việt