Sau khi thành lập thành phố Tam Sa, bầu cử lập chính quyền, thành lập lực lượng đồn trú và Bộ tư lệnh vũ trang Tam Sa, Trung Quốc tiếp tục huy động một lực lượng hùng hậu trên 2 vạn (23.268) tàu cá ùn ùn tràn xuống biển Đông. Thậm chí không thèm giấu diếm khi công khai ý định cung cấp vũ khí và huấn luyện quân sự cho 10 vạn ngư dân.
Dư luận quốc tế sôi sùng sục. Tổng thống Philippines tuyên bố sẵn sàng sử dụng sức mạnh quân sự để bảo vệ lãnh hải, mua tàu chiến Mỹ và công khai đề nghị Washington hỗ trợ “kiềm chế tham vọng của Trung Quốc”. Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản tuyên bố sẵn sàng huy động lực lượng phòng vệ đáp trả. Bộ Ngoại giao Mỹ ngay lập tức ra tuyên bố về vấn đề biển Đông, cùng lúc Thượng viện Mỹ cũng ngay tức thời thông qua “nghị quyết biển Đông” bày tỏ rõ thái độ trước những động thái mới của Trung Quốc.
Chưa bao giờ biển Đông nóng đến thế.
Dân tình sục sôi. Nhân sĩ trí thức đệ đơn đòi nhà nước cho phép tổ chức biểu tình. Trong khi từ Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng đến Bộ Ngoại giao, Quốc phòng đều im lặng. Chỉ thấy mỗi một ông Chủ tịch hội nghề cá Việt Nam lên tiếng.
Sự im lặng khiến dân chúng nổi giận.
Trong khi đó, Bộ trưởng Quốc phòng lại long trọng tổ chức họp mặt để “tỏ lòng biết ơn” quân đội Trung Quốc nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Giải phóng quân. Đoàn thanh niên thì tổ chức lực lượng sang Trung Quốc tổ chức “chương trình hữu nghị thanh niên Việt-Trung”.
Tối qua ngồi nhậu bàn kháo chuyện này, giáo sư Chu Hảo kháy một câu: Bộ Chính trị đang bận kiểm điểm nhau!
Chợt nhớ sử xưa kể chuyện Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cởi áo tắm cho Thượng tướng Thái sư Trần Quang Khải, gạt mối thù nhà lo thù nước, bắt tay cùng nhau đồng tâm đánh Nguyên Mông.
“Bài toán đoàn kết tăng nội lực cha ông ta đã có sẵn lời giải. Ở thế kỷ XIII chắc chả có mối thù nhà nào lớn hơn giữa cha Trần Hưng Đạo và cha Trần Quang Khải. Vậy mà hai ông còn tự tay tắm cho nhau, ngày đêm cùng lo toan việc nước. Có vậy triều Trần mới là một triều đại cường thịnh đã không cho phép kẻ xâm lược dù là mạnh nhất thời đó trú đóng lâu trên lãnh thổ mình” (Phạm Ngọc Cương).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét