ĐÙNG MỘT CÁI: THẤT THOÁT 44 TỈ, ĐÙNG CÁI NỮA: TẠM ĐÌNH CHỈ VỤ ÁN
Ấy
là TSYG đang nói về vụ thất thoát 44 tỉ đồng ở Cục Điện ảnh, và Quyết
định tạm đình chỉ vụ án đối với ông Lê Ngọc Minh, nguyên Cục phó Cục
Điện ảnh liên quan đến vụ thất thoát này (theo VietnamNet). Chỉ cần nghe đùng đùng hai phát là bà con ta đã cảm thấy choáng, và sau đó là chán, cực chán!
Về cái “đùng” thứ nhất, gần như báo chí
tờ nào cũng đã đăng tin, thậm chí có những tờ báo đã làm một lèo đến 7-8
bài, TSYG xin không bàn nữa. Nội
dung chủ yếu của bài này là nói về cái “đùng” thứ hai: Quyết định tạm
đình chỉ vụ án của Viện Kiểm sát nhân dân tối cao, ký ngày 13/8/2012.
Hẳn nhiên giới văn nghệ sĩ, nhất là các
nghệ sĩ hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh đã tỏ rõ sự bất bình và bức
xúc khi hay tin tạm đình chỉ vụ án. Nói như nhà biên kịch Trịnh Thanh
Nhã: Tôi cảm thấy mất niềm tin trầm trọng! Một số nghệ sĩ cho rằng số
tiền 44 tỉ thất thoát chẳng khác gì vỏ hến, đến giờ thì không ai chịu
trách nhiệm, không có câu trả lời thỏa đáng (VietnamNet).
Xung quanh việc ban hành quyết định này
(tức là cái “đùng” thứ hai), TSYG nhận thấy có những điều khác lạ, xin
đưa lên đây để bà con tham khảo:
1) Theo VietnamNet: “quyết
định trên được chuyển tới Cục Điện ảnh và Trung tâm Điện ảnh chiều thứ
bảy cùng vài cơ quan khác nhưng không được chuyển tới Bộ Văn hóa Thể
thao và Du lịch, cơ quan chủ quản của Cục Diện ảnh.”
Bài báo “Tạm đình chỉ vụ án thất thoát
44 tỉ ở Cục Điện ảnh” được VietnamNet xuất bản lúc 15h06 ngày 28/8/2012,
còn quyết định tạm định chỉ vụ án của Viện Kiểm sát nhân dân tối cao do
Vụ trưởng Nguyễn Mạnh Hiền ký ngày 13/8/2012.
Tất cả các cơ quan có
liên quan nói trên đều đặt trụ sở tại Hà nội, vì vậy sau 15 ngày mà
quyết định không được chuyển tới Bộ VHTTDL là một điều cực kỳ phi lý.
Nó phi lý về thời gian, về khoảng cách, và đặc biệt là phi lý về nguyên tắc làm việc.
Nếu quả thực điều này xảy ra, thì rõ ràng Viện KSNDTC đã tỏ ra coi thường đơn vị ngang cấp là Bộ VHTTDL – cơ quan chủ quản của Cục Điện ảnh là nơi xảy ra vụ án.
Hơn nữa, nếu Bộ VHTTDL không nhận được quyết định này thì làm sao có thể biết và dõi theo tiến độ tố tụng của vụ án thất thoát số tiền quá lớn 44 tỉ đồng xảy ra trong một đơn vị thuộc quyền quản lý trực tiếp của Bộ. Đây là điều không thể chấp nhận được trong nguyên tắc quản lý nhà nước.
Nó phi lý về thời gian, về khoảng cách, và đặc biệt là phi lý về nguyên tắc làm việc.
Nếu quả thực điều này xảy ra, thì rõ ràng Viện KSNDTC đã tỏ ra coi thường đơn vị ngang cấp là Bộ VHTTDL – cơ quan chủ quản của Cục Điện ảnh là nơi xảy ra vụ án.
Hơn nữa, nếu Bộ VHTTDL không nhận được quyết định này thì làm sao có thể biết và dõi theo tiến độ tố tụng của vụ án thất thoát số tiền quá lớn 44 tỉ đồng xảy ra trong một đơn vị thuộc quyền quản lý trực tiếp của Bộ. Đây là điều không thể chấp nhận được trong nguyên tắc quản lý nhà nước.
Ảnh: VietnamNet
2) Trong quyết định ghi rõ lý do ban hành quyết định: “Xét
thấy hiện nay Phạm Thanh Hải, bị can chính trong vụ án bỏ trốn, đã có
lệnh truy nã, chưa có điều kiện để hỏi cung, thu thập chứng cớ đối với
bị can cũng như làm rõ một số tình tiết quan trọng khác của vụ án. Để
việc điều tra xử lý vụ án được khách quan” (ở chỗ này không có dấu chấm hoặc dấu phẩy, và để tôn trọng “hiện thực khách quan”, TSYG để y nguyên như bản gốc, hi hi).
Theo Báo Công an nhân dân online ( http://www.cand.com.vn/vi-VN/phapluat/2012/3/168106.cand ) ngày 20/3/2012: “Quá
trình điều tra, cơ quan tố tụng nhận thấy, để Phạm Thanh Hải chiếm đoạt
được số tiền lớn là do sự thiếu trách nhiệm của một số cá nhân. Cụ thể
là ông Lê Ngọc Minh đã không kiểm tra việc thu, chi tài chính của đơn
vị, khi bị can Hải trình ký séc rút tiền cũng không kiểm tra nội dung tờ
séc xem có hợp lệ, đúng mục đích không và đã “ký đại” vào 45 chứng từ,
séc do bị can Hải lập ra, tạo điều kiện để bị can này chiếm đoạt gần 35
tỉ đồng”…
Như thế, sai phạm của ông Lê Ngọc Minh
là do “thiếu trách nhiệm”, đã không kiểm tra thu chi, đã “ký đại” dẫn
tới tạo điều kiện cho Hải chiếm đoạt gần 35 tỉ đồng, và do vậy đã “gây
hậu quả nghiêm trọng”. Càng đọc càng thấy khôi hài vì sự vô lý đến nhẹ
bâng của nó.
Cũng buồn cười không kém là cái câu trích trong quyết định nêu trên “do bị can chính bỏ trốn”, “để việc điều tra xử lý vụ án được khách quan”…
Ở đây cần đặt giả thiết rằng ông Lê Ngọc Minh trong sáng, thậm chí là không
có bị can Phạm Thanh Hải, mà số tiền trên vẫn bị mất, thì việc ông Lê
Ngọc Minh và một số lãnh đạo khác “bỗng dưng” để thất thoát số tiền quá
lớn 44 tỉ đồng, một loại sai phạm khủng do “thiếu trách nhiệm gây hậu
quả nghiêm trọng”, phải được tiếp tục và khẩn trương điều tra làm rõ,
chứ sao lại tạm dừng vụ án?
3) Điều 2 của quyết định ghi: “Yêu
cầu Cơ quan Cảnh sát điều tra – Bộ Công An (C46) tạm đình chỉ mọi hoạt
động tố tụng đối với Lê Ngọc Minh kể từ ngày ban hành quyết định này,
chờ khi nào bắt được Phạm Thanh Hải thì phục hồi điều tra theo quy định
của pháp luật”.
Điều trớ trêu là ở chỗ: ông Phạm Ngọc
Minh đang ở Việt nam, đang trong “vòng tay” của các cơ quan pháp luật
thì được “tạm đình chỉ mọi hoạt động tố tụng”. Còn bị can Phạm Thanh Hải
đang ở nơi nào đó xa tít tắp mù khơi (nghe đâu là Canada)
thì phải chờ đến khi nào bắt được y thì mới “phục hồi điều tra theo qui
định của pháp luật” . Ngộ nhỡ (xin lỗi ông Hải trước nha) Phạm Thanh
Hải bỗng dưng đổ bệnh chết, hoặc bị băng đảng mafia nào đó ám sát… thì
thôi à? Vụ án sẽ bị đình chỉ vĩnh viễn một cách lãng xẹt, nhẹ như lông
hồng sao?
Nguồn : TAMSUYGIAO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét