Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

6 thg 2, 2010

NỖI KHỔ CỦA TÁO QUÂN


Bà Táo ( vợ ông Táo, ông Táo có hai vợ, ông bảo : “vợ cả vợ hai, cả hai đều là vợ cả) đang loay hoay, chuẩn bị củi lửa cho ngày tết, thì nghe tiếng rơi cái rầm trong bếp, tưởng động đất, hai bà nằm rạp xuống, nhắm tịt mắt, ôm đầu, miệng van vái xin đức Ngọc Hoàng Thượng Đế, đức Quan Âm Bồ Tát…cứu chúng con khỏi bị dẹp lép như con tép.
Chợt nghe tiếng người nào bên cạnh lồm cồm bò dậy, hai bà Táo hé mắt xem thử, nhỡ con mèo ăn vụng tóp mỡ thì sao ? Hóa ra cóc phải ! Hai bà Táo trố mắt :
-Ôi ông Táo, ông làm sao mà tự dưng ở trên giời rơi xuống cái rầm thế ? May mà không tan xương .
-Tôi đang mong tan xương đây, muốn chết quách cho xong mà không chết được.
Bà Táo thấy ông Táo đang cởi dần sợi dây dù buộc võng quấn quanh cổ, thất kinh :
- Ối giời ơi, làng nước ơi, lông gà lông vịt ơi, bồ hóng nhọ nồi tro trấu đống rấm ơi, ông giết vợ con đi cho rồi, quân giết người, sao ông lại treo cổ tự vẫn hả đồ ngu?
- Be bé cái mồm đi mẹ hĩm. Thời buổi quái quỷ, cái đếch gì cũng làm giả. Bà thấy chưa, sợi dây dù to như thế này mà nó cũng làm giả, quân chó má. Tôi vừa nhét cổ vào cái tròng dây dù, đẩy cái ghế ra khỏi chân, để treo lủng lẳng mà về chầu diêm vương thì cái dây thòng lọng đứt cái phựt, tôi mới rơi cái rầm từ trên nóc bếp xuống. Lại phải sống, rõ chán !
- Thôi mà mình ơi, đừng chết, bỏ em xinh như mộng này lại trần gian lạnh lẽo lắm, hu hu hu hu…
Thấy bà Táo cùng ôm lấy ông Táo khít khìn khịt, khóc lóc thảm thiết : rằng anh ơi, sống mới thích chứ, sống để yêu nhau mới tuyệt cú mèo chứ, chết làm đếch gì cho thiệt thân…Rồi hai bà đột nhiên đang hiền như nai, chợt hung dữ như cọp, kéo tóc, nắm cổ chồng, giật râu chồng như nhổ mạ :
- Mà làm sao ông treo cổ hử ? Hay là đi mê con đĩ nào, nó đếch cho sờ mó, mới thất tình về nhà treo cổ, để đổ tiếng ác cho hai con vợ đẹp như tiên này hả ? Nói, không nói thì cóc còn sợi râu, cóc còn cọng tóc nào đâu…
Ông Táo thấy con sư tử Hà Đông yêu chồng ác liệt quá sức thì cảm động lắm, tí khóc, mới tuôn bầu tâm sự ra như mưa :
- Em à ? Chẳng có con đĩ chó nào làm anh tự tử đâu ! Anh treo cổ vì anh còn chút lương tâm các mình ạ !
Hai bà Táo mắt đang còn hoen lệ, bỗng cùng lăn ra, cười ngất :
- Ối giời ơi,ối ma quỷ ơi, ối thiên lôi thiên thẹo ơi, thời buổi này làm chó gì có ai còn lương tâm. Chỉ thằng ngố như anh, thằng chó ngáp phải ruồi như anh mới nói đến lương tâm. Lương tâm vào lắm mà chết đói, mà bị quan bắt à…Hai em hỏi anh giai nhớ : lợn có lương tâm không ? Chó có lương tâm không ?
- Anh là lợn đây, anh là chó đây, vì anh còn biết xấu hổ là mình hèn hạ, mình đã lừa Ngọc Hoàng, đã sợ hãi thằng Thổ công đe dọa…
- Ôi, ông hâm tỉ độ ơi, thời này làm gì còn ai biết xấu hổ nữa mà cũng bày đặt…Giời à, xấu với chả hổ, hổ ngươi thằng xấu á, có mà toi, có mà đổ thóc giống ra xay rồi ăn mày cả lũ…
- Nói dấu gì hai em, ngày hôm nay 22 tháng chạp mà anh chưa viết được chữ nào trong sớ táo quân, thì làm sao mai 23 có thể cưỡi cá hồng hồng tuyết tuyết lên chầu Ngọc Hoàng được…
- Cá gì là cá hồng hồng tuyết hả ? Hay là cá…him hĩm, cá lá đa, cá gà móng đỏ, cá hên hến …Thay vì cưỡi cá chép, ông lại tính cưỡi con đĩ ngựa nào về giời hả quân hai lòng kia , quân trời đánh thánh vật kia..?
- Không, em nhầm rồi, cá chép giờ tìm đỏ mắt không thấy, toàn chép nuôi bằng thuốc tăng trọng, cưỡi nó giữa đường đuối sức rơi mẹ xuống đất thì thành cám cả thầy lẫn trò. À, anh quên, không phải cá hồng hồng tuyết tuyết, mà cá điêu thuyền …
- Điêu thuyền à ? Có phải con cá mái này từ thời Đổng Trác với Lã Bố giành nhau, nay đã sống lại về giật chồng mấy bà hử ?
- Không, cá thật mà, hình như thuốc chuột giả còn làm anh lú lẫn, nên không nhớ ra, cá gì có chữ điêu ở đầu ấy ?
- Cá điêu hồng phải không ?
- Đúng rồi, điêu hồng, cá này rất giống cá chép, chỉ khác là nó đỏ tươi, anh sẽ cưỡi nó về chầu giời ngày mai để xin Ngọc Hoàng xử anh tội chết..
Bà Táo can chồng :
- Đừng cưỡi cá điêu hồng…Cá này vừa điêu vừa hồng,nói dối cuội còn gọi là bố…
- Ấy anh xin các em…be bé cái mồm thôi, chữ hồng là chữ húy, vạ miệng mất ngáp đấy. Người ta đang dạy xã hội phải vừa hồng vừa chuyên,mình lại đi phê bình con cá cách mạng điêu hồng này là vừa hồng vừa điêu, thì có phải muốn ngồi bóc lịch không nào…?

Rồi anh Táo ôm vợ xuống xề : “ anh xơm nào, anh xơm nào, mít cũng đếch xơm bằng hai cưng…” liền kể hết mọi khúc nhôi, vì sao mình là chó, vì sao mình là lợn, vì mình còn biết xấu hổ, còn chút lương tâm nên mới treo cổ chết cho rồi. Rằng, sợ về giời báo cáo láo Ngọc Hoàng lần nữa, nên anh cắn rơm cắn cỏ tính trốn hai em mà chui xuống âm phủ cho quỷ nó hoạn anh. Nó thiến anh một cái đau điếng, mai cái của nợ của hai em nó lại mọc ra, thòi ra, quỷ lại thiến. Ngày nào nó cũng thiến dái anh, như vậy mới xứng với cái tội báo cáo láo kinh hồn của anh. Hai em xơm như mít, khít như gì của anh ơi, sáng nay anh đã tự tử bằng thuốc chuột, nhưng thuốc chuột giả. Anh đã tự tử bằng dao nhưng dao giả. Anh đã treo cổ bằng dây dù, nhưng dây dù giả. Mẹ cha nó, cái gì cũng giả. Như vậy là số anh giời không cho chết, giời bắt lên giời mới cho chết đây.

Ông Táo xin phép bà vợ ăn thuốc. Ông cầm cái điếu cày rít một phát lên tiên, khói xịt ra ngang khói cháy nhà, làm “hai em” tí chết ngạt . Đoạn kể tiếp :
Anh hỏi hai em nhá : nói dối có đạo đức không ? Có ! Ô hay, sao lại có, vậy nói dối là đạo đức xã hội à ? Đúng thế, người người nói dối, nhà nhà nói dối,ngành ngành nói dối, thi nhau nói dối, ai nói dối nhiều thì được lên chức lên lương, được thưởng…Anh lại hỏi hai em nhá : ví phỏng anh đi bia ôm, anh đi “gai chới” về, rồi nói dối hai em là anh đi lễ chùa, thì có đạo đức không nào ?

Thay vì trả lời, con sư tử Hà Đông bèn chồm phắt dậy, vồ lấy chồng như vồ con thỏ : ông dám ví phỏng như thế à ? Chết ngay nhá ! Bóp cổ đi, bóp dế đi…quân mất đạo đức, quân hà hiếp nhân dân…Táo quân phải lạy như tế sao, hai bà mới tha chết cho chồng. Được đà, Táo ông kết luận : đấy, thấy chưa, hai em mà định nghĩa đạo đức xã hội hiện nay là nói dối, thì hai con mèo ngoan của anh đã đẩy anh vào nhà chứa đấy nhé…Đồng ý chưa ? Rồi, khai hết ra xem nào. Táo quân bèn đánh bài lảng, ăn một phát thuốc lào róc róc róc róc cho hứng chí, kể liền tù tì rằng :

Sớ Táo quân mấy năm qua anh tâu Ngọc Hoàng toàn là tâu láo cả. Vì sao vậy ? Vì anh hèn. Anh mất đạo đức vì tham ăn nhậu với thằng cha Thổ công. Nó gài cho anh uống thật say nói bậy, rồi nó ghi âm tuốt tuồn tuột…Trong lúc say, anh có nói bậy rằng Ngọc Hoàng lãnh đạo vũ trụ mãi mãi như thế này thì thành ù lì, thành xơ cứng …
Thằng cha Thổ công đã mở băng ghi âm cho anh nghe toàn bộ những lời nói bậy bạ trong lúc say, dọa sẽ mở băng này cho Ngọc Hoàng nghe, nếu Táo quân không làm theo lệnh của gã.
Gã còn quay phim tất cả những vở hài kịch trên ti vi Hà Nội, Sài Gòn diễu cợt buổi thượng triều của Ngọc Hoàng nghe các Táo báo cáo hàng năm. Ngọc Hoàng mà biết chuyện thiên triều bị đem ra làm trò cợt nhả cho bàn dân thiên hạ ngả ngớn bông phèng, kẻ bị trị tội đầu tiên chính là Táo quân anh đây…

Cho nên mấy năm qua, anh toàn nghe lệnh của Thổ công, sớ tâu Ngọc Hoàng toàn tâu láo : rằng dương gian mọi người ai ai cũng hạnh phúc, ấm no, cũng phấn khởi, hồ hởi. Trần gian hầu như quên mất khái niệm cơ hàn. Dân đi ngoài phố hay làm việc trên đồng áng, trong nhà máy, đâu đâu cũng chỉ nghe tiếng hát vang vang ca ngợi công ơn Ngọc Hoàng kính yêu. Người dân nằm mơ cũng chỉ có cười, có ca hát, không ai đói, không ai nghèo, không hề có ai tham nhũng, hối lộ. Mọi người sống đạo đức y hệt như đang sống trong tu viện. Dân đen giờ đúng là những ông chủ, quát nạt sai bảo bọn đầy tớ là cán bộ y như sai bảo con sen thằng mõChỉ thấy dân hà hiếp cán bộ, không thấy chuyện ngược lại, cuộc sống đúng là thiên đường hạ giới…

Táo quân kể một hồi mệt, bèn lại ăn một phát thuốc lào sòng sọc như súng liên thanh, đoạn chụm miệng, thở hết khói lên trời cho ống khói nhà máy gang thép Thái Nguyên biết tay. Bà Táo ỏn ẻn :
- Thế thì sớ tết Canh Dần mình viết chưa ?
- Đang tính viết báo cáo láo lần nữa thì anh bị xỉu ?
- Xỉu vì sao ?
- Xỉu vì đọc bài trên báo “ Người cao tuổi” mô tả chuyện dâm ác kinh thiên động địa, từ cổ chí kim chưa từng có bao giờ; là chuyện tên Sầm Đức Xương, hiệu trưởng một trường trung học ở Hà Giang, bắt các cháu học sinh nữ vị thành niên phục vụ sinh lý cho hắn. Chưa hết, hắn còn dùng các cháu học sinh ví như em Nguyễn Thị Hằng,Nguyễn Thị Thanh Tú sinh năm 1992 phục vụ bán dâm cho ông chủ tịch tỉnh là phó bí thư tỉnh ủy Nguyễn Trường Tô, cùng rất nhiều cán bộ cao cấp trung cấp tỉnh như công an,ngân hang, sở thuế…Nghe tin động trời này, anh đã xỉu vì sốc hai mẹ hĩm ạ…
- Thế thì anh phải báo cáo ngay lên cho Ngọc Hoàng xử lý bọn đốn mạt nhất thế giới này, kẻo nó chìm xuồng, rồi biến thành phong trào chơi gái vị thành niên khắp chốn quan trường. Trong khi những tên mạt hạng kia thằng nào cũng là …bốn năm tốt, thằng nào cũng có bằng khen về thành tích học tập đạo đức …
- Kinh quá anh Táo nhỉ…
- Nhưng hôm qua, Thổ công điện cho anh : tôi cấm Táo quân viết vào sớ năm nay cấm báo cáo việc nhạy cảm, việc nhạy cảm thiên đình biết tuốt, báo làm gì cho dân tình xao xuyến…Nói tóm lại, Thổ công ra lệnh cho anh tâu sớ lên Ngọc Hoàng trần gian tốt đẹp còn hơn các năm trước, rằng dân sướng quá, mê đi như được lên tiên, như được hít xì ke ma túy vậy, nghĩa là dân khoái muốn chết…Chính vụ tội ác tày trời của đám dâm tặc Hà Giang Sầm Đức Xương- Nguyễn Trường Tô làm Táo anh thức tỉnh lương tâm, thành ra đau khổ quá, nhục nhã quá, sám hối quá đến độ muốn tự tử quách cho rồi…

Táo cùng hai bà vợ lặng đi một hồi vì xúc động, vì căm thù bọn thất đức ở Hà Giang. Trong lòng Táo và hai bà vợ, đều thấy hạ giới sao hồi này cái ác lên ngôi, cái xấu lên ngôi, cái dờ lên ngôi, cái hèn hạ lên ngôi mà sớ Táo quân thì ngược lại..Táo buồn bã tiếp :
- Hai mẹ hĩm à, nếu mai anh lên chầu giời, có thể bị Ngọc Hoàng nhốt ngục mãi mãi không còn nhìn thấy hai em…
Hai bà nước mắt như mưa :
- Hay là anh trốn quách đi đâu cho rồi ?
- Trốn sao được, Thổ công lúc nào cũng cho người rình anh, bám đuôi anh, có mà chạy lên giời cũng không thoát khỏi tay hắn. Thổ công dùng anh làm phương tiện báo cáo láo, che mắt Ngọc Hoàng, cho bọn trần gian tha hồ làm bậy mà không ai trừng trị nổi chúng…
Hôm qua, hai em không biết, thổ công phường đã đến “làm việc” với Táo anh, hỏi giấy hôn thú Táo đâu ? Lại hỏi, nhà nước cấm đa thê, sao ông Táo dám lấy hai vợ ? Anh trả lời thẳng : đồng chí táo công thấy có đầu rau nào chỉ có hai hòn không, kiềng thì ba chân, đầu rau tức là gia đình Táo ta bao giờ cũng một ông hai bà thì dân gian nghìn năm mới có cái bếp nấu ăn mà sống được đến nay…
Trước khi ra về, táo côn khu vực bắt Táo ký giấy cam kết sau tết về lại trần gian, chỉ được ở với một bà, một bà phải li dị, đi chỗ khác chơi, vì trần gian cấm đa thê, cấm đa hệ, đa năng, đa đoan, đa ngữ nghĩa, đa tình, đa dâm, đa sự… đa đầu bạc.
-A, em biết rồi, có phải lão Nguyên đầu bạc không ?
- phải phải , đa đầu bạc tức là đa phạm húy đa bỏ mẹ…xụyt xuỵt, im ngay, tai vách mạch rừng đấy !

Ông Táo và hai bà Táo bàn nhau trong nước mắt, rằng mai 23 tết, anh cưỡi cá điêu hồng lên chầu giời, không biết còn có cơ hội về trần gặp hai em không? Nhưng anh quyết ra đi, cũng là cách trốn lên giời hòng thoát khỏi lão Thổ công ( người làm tay trong cho các nhà chức trách) từng ăn bao nhiêu nhà đất thiên hạ, hiện là vua đút lót dưới trần, không biết gã có hối lộ Ngọc Hoàng thượng đế hay không ?
Rồi vợ chồng Táo nhất trí, sớ Táo quân năm Canh Dần này là sớ sám hối của Táo với Ngọc Hoàng. Táo sẽ khai hết tội mình và tội dưới trần gian đang ngập tràn cái ác, cái xấu…Ba người viết xong sớ thì đã quá nửa đêm, sang ngày 23 tết, Táo sẽ cưỡi cá chép giả là cá điêu hồng bay vút lên trời…

Táo dặn hai bà vợ rằng : khi anh bay lên, hai em đừng đưa tiễn, kẻo anh không về chầu giời dâng sớ được, sẽ chết lụt trong nước mắt. Ngộ nhỡ khi hai em vẫy tay tiễn anh ngồi trên lưng cá điêu hồng mà lại nói lộn thành : thượng lộ bình an nhé phu quân, vừa hồng vừa điêu nhé phu quân, thì có mà toi…hu hu.

Sài Gòn trước ngày ông Táo lên giời 23 tết con cọp tuy vẫn còn năm con trâu.
Người sao chép lại tâm sự Táo Quân : TMH


“VUA BẾP”

Hăm ba tết Táo lên trời
Nhọ nhem mà thoắt được người tôn vinh
Lấy tro làm gốc dân tình
Khói um góc bếp triều đình đầu rau
Một niềm bồ hóng mai sau
Đứng nghiêng ba góc chụm nhau bảo hoàng
Trấu vun đống rấm ngai vàng
Gù lưng vua đội một làng nồi niêu
Nặn ra bởi đất đã nhiều
Ai mà chịu lửa thử liều làm vua ?
Ngồi cai trị thật hay đùa
Để que cời mặc sức lùa rạ rơm ?
Gửi hồn theo gạo vào cơm
Ăn than, uống lửa, chẳng gờm cướp ngôi
Ngước lên, trời nhọ đít nồi
Đầu rau quên chuyện mình ngồi làm vua


Trần Mạnh Hảo
Nguồn :http://trannhuong.com/news_detail/3761/NỖI-KHỔ-CỦA-TÁO-QUÂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét