Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

11 thg 3, 2011

Làm gì có niềm tin mà mất?




Làm gì có niềm tin mà mất?

Khi tôi ngồi viết những dòng này thì tại Hà Giang, nơi địa đầu Tổ quốc đang diễn ra vụ xét xử Sầm Đức Xương và hai cháu Thúy - Hằng.
Có thể nói, vượt qua cả những thua lỗ trong vụ Vinasin, những khủng hoảng kinh tế và thậm chí cả tai họa lũ lụt ở Miền Trung, vụ Sầm Đức Xương là mối quan tâm lớn nhất của xã hội năm 2010. Tuy không chết người, mất của nhưng nó đã đẩy tới tận cùng sa đọa của truyền thống đạo lý ngàn đời cha ông ta gieo trồng, vun đắp. Có một dân tộc Việt Nam nhân tâm, nhân ái như ngày hôm nay là kết tụ của hồn sông, khí núi, là phúc đức mà tổ tiên gom góp từ Vua Hùng để lại. Vì vậy, để cảnh báo, răn đe, vụ án Sầm Đức Xương đáng lý phải được xử công khai, minh bạch, không để sót người, lọt tội. Thế nhưng tiếc thay, vụ án đã được xử kín giống như xử vụng, xử trộm. Có người bán, có người môi giới mà không có người mua. Vào thời điểm xảy ra vụ việc, các cháu Thúy – Hằng vẫn đang ở tuổi vị thành niên nhưng khi xét xử, không có luật sư bào chữa. Nhiều, rất nhiều những người có liên quan đã được đưa ra khỏi vụ việc để rồi giờ đây, ra vành móng ngựa chỉ là hai cháu học sinh nhỏ bé và một lão già theo lời lão là bị liệt dương.
Tại sao tòa không triệu tập những người có liên quan tham gia vụ án để họ được chứng minh sự vô tội của mình nếu quả thật họ vô tội?
Tại sao một vụ án cả nước đều biết lại phải xử kín?
Tại sao và tại sao???
Hàng loạt các câu hỏi được dư luận đặt ra xung quanh vụ án này nhưng đều không có lời giải đáp đã gây phẫn nộ cho những người lương thiện.
Khi sinh thời, điều mà Chủ tịch Hồ Chí Minh lo sợ nhất là mất niềm tin của nhân dân với Đảng và Nhà nước. Từng có biết bao thế hệ các đảng viên đã hi sinh công sức, tài sản và cả tính mạng của mình để gìn giữ niềm tin trong quần chúng nhân dân, để bảo vệ niềm tin vào Đảng.
Đã không ít lần trong nghị quyết cũng như các vị lãnh đạo cao cấp của Đảng và Nhà nước công khai nói lên sự lo sợ suy giảm niềm tin của quần chúng nhân dân với Đảng.
Người dân nhìn vào Đảng không phải chỉ bởi các cương lĩnh hay nghị quyết. Và cũng không phải ở Ban Chấp hành Trung ương hay Bộ Chính trị. Người dân nhìn vào Đảng ở việc làm và lời nói của các đảng viên sống quanh họ, ở mỗi hành động của các cấp chính quyền gần gũi họ. Mỗi cách hành xử thường ngày ấy gây dựng cho họ niềm tin (hay không tin) vào Đảng.
Ở vụ án này, người dân nhìn vào vụ việc không phải bởi xử ai mà xử như thế nào hay nói cách khác, là thái độ của Đảng, Nhà nước trước sự tha hóa.Vì vậy, vụ án Sầm Đức Xương không được xử công khai, minh bạch, đúng người, đúng tội thì không chỉ mất niềm tin mà rồi đây không còn niềm tin để mất. Nói cách khác, cứ với cách làm mờ ám này, làm gì có niềm tin để mất?



MẤT NIỀM TIN VÀ TUYỆT VỌNG LÀ KHỦNG KHIẾP NHẤT
Mất niềm tin và tuyệt vọng là điều khủng khiếp.
Tôi chưa bị điên vì tôi vẫn còn chút niềm tin nhỏ bé vào cuộc đời, xã hội này. Nhưng, mỗi ngày qua đi, trong khi não tôi "phình ra" vì những thông tin, sự kiện... thì niềm tin của tôi cứ dần bị ăn mòn, bị thu hẹp lại.
Tôi căm thù sự bất công và ghét cay ghét đắng nó.
Đọc những thông tin này, tôi thấy đau, rất đau lòng, muốn khóc, muốn cấu xé, gào thét. Hãy thử tưởng tượng nếu chúng ta là 1 trong số hai bị cáo Thúy và Hằng?
Mọi người nói giới trẻ bây giờ hư hỏng, phù phiếm, làm những trò quái đản... Tôi, nữ, 23 tuổi, chưa lập gia đình có được xếp vào hàng giới trẻ nữa không?Tôi được giáo dục: sinh ra trong gia đình nông thôn bình thường, luôn là học sinh giỏi nhưng lại từng trượt ĐH, từng thi đỗ và giờ có tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi - tôi không dám nhận mình thực chất giỏi bởi sự đánh giá chỉ là tương đối, nhưng tôi dám nói rằng tôi chưa từng mua điểm.
Tôi hiện có một công việc, không như mong muốn nhưng vẫn tốt hơn nhiều người thất nghiệp. Vậy mà...Lắm khi tôi muốn tự tử, tôi muốn hét, muốn khóc, muốn gào thét, muốn chửi bậy, muốn uống rượu say, muốn rồ ga phóng như điên ngoài đường... Tất cả chỉ vì sự thối nát và bất công trong xã hội này. Sự hư hỏng của một người đôi khi không phải là sự nông nổi, là bản chất mà nó là "Sự sâu sắc thời đại".
Tôi không biết mình đang viết gì nữa. Rất xin lỗi mọi người! Nhưng tôi thấy ức chế và muốn được giải tỏa bằng cách nói ra...

Một bạn đọcviết về phiên tòa ở Hà Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét