14 thg 3, 2011
Tám về Lượm
Trong đúng tuần diễn ra ngày của chị em, đã có 3 cái kết cho những số phận.
Hai cô gái mại dâm được “thả tại tòa”, được dư luận giải cứu- sau một phiên xử kín.
Mười mấy cô gái “cho thuê tử cung” bỗng dưng phải rước cục nợ, khi họ- một cách bất đắc dĩ, cũng được giải cứu, được cả xã hội bao dung, rằng: Họ là nạn nhân của một đường dây đẻ thuê.
Và Lượm, trong một sự dũng cảm bình dị, đã nói lời xin lỗi tất cả những ai thấy rằng cô có lỗi. Trong khi mẹ Lượm”, người lượm được Lượm từ đâu đó trên mạng thì tái diễn màn kịch dại “vàng ảnh vàng anh”.
Buộc tròng các cục nợ
7 trong số 15 cô gái đẻ thuê đã mang bầu, 2 cô đã sinh em bé.
Huỳnh- da bánh mật, sinh ra trong một gia đình làm muối ở Bạc Liêu. Mỗi năm, cả nhà cô gò lưng trên đồng muối 2000 m2 cho thu nhập 8 triệu đồng, trừ chi phí hết 5 triệu. Năm nào giá muối rớt, thì thậm chí thu không đủ chi, thì có nghĩa là “treo miệng”.
Chị cô đã đi ở đợ từ năm 12 tuổi. Hầu hết trong số các cô gái đẻ thuê sống từ quá khứ đến tương lai trong cảnh: Túp lều lá.
Cái nghèo thông thống. Thất học “một chữ cắn đôi không biết”. Bệnh tật, và bệnh sinh ra từ cái nghèo. Chưa kể nhiều gia đình không nổi một tấc đất cắm dùi.
Họ đã lựa chọn- một cách tự nguyện- việc sang Thái đẻ thuê, mang bầu mướn. Đôi khi việc mang bầu thuê cũng là một loại lao động. Đỡ tệ hơn nhiều so với việc- được pháp luật cho phép- đi lấy chồng Đài Loan; hoặc lang thang khắp đất nước hành nghề massage “không chỗ nào không mát”; hoặc làm gái “vè vè bên lều thợ gặt”.
Liệu có nên tin rằng các cô bị lừa sang Thái? Không.
Đó chắc chắn là cái chi tiết mang tính thân phận mà báo chí đã cưỡng bức các cô phải có. Trước khi “đi Thái Lan”, các cô đều đã về nhà chơi, đem tiền về cho cha mẹ.Người ta nói nhiều về thân phận, về ước mơ “được hồi hương”, của các cô gái- mà có người đã dùng chính xác rằng “Cho thuê tử cung”.
Và kinh nhất là việc một số người vội vàng lo lắng, thậm chí đấu tranh cho các cô về chuyện nhập tịch Việt Nam cho các…cục nợ.Ui giời. Cái này gọi là giết người không dao đây.
Không biết việc bị cưỡng bức giải cứu, mất toi 5 ngàn USD, số vốn liếng đủ để làm người lương thiện, bị bêu lên mặt báo bằng một sự sót thương cưỡng bức, so với việc tay trắng rước thêm một cục nợ “quốc tịch Việt Nam” thì cái nào bất hạnh hơn. Mình chỉ thấy trên báo nào đó, có một dòng tít ảnh: Các cô gái có nguyện vọng trả lại con cho người mướn đẻ. Nhưng không biết chừng dư luận lại ép các cô phải nhận con, cho khỏi hổ cái phẩm hạnh người phụ nữ Việt.Nhiều khi, sự lo lắng thái quá của dư luận, của những người có trách nhiệm, của những người tưởng rằng sự sót thương của mình sẽ cứu rỗi thế giới, mới lại là cái họa của các cô.
Rất thực tế rằng: Vì muốn kiếm tiền, các cô trở thành cỗ máy đẻ thuê. Nhưng nếu nói họ là nạn nhân, thì phải là nạn nhân của sự nghèo đói, thất học khốn khổ ở khắp các làng quê Việt Nam.
Chiến dịch giải cứu gái mại dâm
Hồi mới xảy ra vụ Hà Giang, bạn mình, bên Tiền Phong bảo: Oan đéo gì anh ơi. Bọn nó là gái đú. Còn nói: Bọn đú nguy hiểm ở chỗ sau khi dạng háng, ngửa tay thì liền rủ rê tất cả những đứa bạn mà nó biết đi đú theo.
Tất nhiên, các cô, và những fan của các cô sẽ không chịu hiểu rằng việc rủ rê các bạn, trong đó có những người cho đến giờ vẫn chưa đủ tuổi thành niên- là một hành vi phạm tội. Và đây cũng là một nguyên cớ hoàn toàn hợp pháp và hợp lý cho việc xử kín của một phiên toà.
Trong vai phụ huynh bất hạnh, người ta sẽ nhìn nhận thực chất hơn khi căm thù đứa lôi kéo, rủ rê con mình vào con đường nghiện hút. Hơn là căm thù ma tuý. Và điều này thì chắc chắn: Các phụ huynh không muốn nghe, thấy tên con mình dưới dạng một ký tự viết tắt H, T hay X,Y nào đó để sống trong sự nghi kỵ của những người hàng xóm, có lẽ là sẽ không bỏ sót bất kỳ một từ nào trên báo- để buôn dưa lê một cách ác tâm.
Ở giác độ báo chí, việc tay mua dâm là một Hiệu trưởng, chứ không phải nhà báo- phải nói là quá hot. Bởi bên cạnh việc đực cái- ở đây lưu ý là không hề có chuyện cưỡng hay hiếp dâm- thì chiếc áo đạo đức của lão Sầm- Hiệu trưởng, đáng để báo chí thấy rằng mình có quyền phẫn nộ.
Tình tiết thú vị nhất là “bản danh sách đen”, bởi chính nó là điểm khởi đầu cho lòng vị tha của dư luận với hai cô gái mại dâm mà thậm chí đã có hẳn một chiến dịch “giải cứu gái mại dâm” trên báo.Nhưng có thật các cô là những nạn nhân đáng thương? Còn lâu.
Sự hư hỏng, trước hết là ở chính trong con người các “nạn nhân”. Tội phạm, và các nạn nhân khác, được tạo ra từ chính sự đú đởn của họ mà cường quyền của một ông thầy chỉ rất đáng nhìn nhận là cái cớ bao biện cho sự hư hỏng của họ ở trước toà.
Chẳng hạn hai cô gái đó lại sống sát vách, đóng vai hàng xóm thì có lẽ chính những người đang dựng tượng các cô hôm nay sẽ vằn mắt quát chồng con mình không lè vè quanh loại gái lăng loàn.
Hỡi những người định mang hoa đến trại giam nhân ngày 8-3, các vị hãy dành sự sót thương cho người khác.
Tám về Lượm
Hẳn là nhiều người khi đọc bức thư xin lỗi của “cô bé Lượm” đã không khỏi bất giác sờ lên tai. Món thịt lừa quả không dễ nuốt, nhất là đối với những người hảo tâm đã bỏ thời gian, tiền của để nghe nhà đài “quay phim” về cô Lượm.
Mình không dám nói đến chị “mẹ Lượm” vì sợ chị tốc váy chửi. Báo mình có ít nhất 2 nhân chứng cho chuyện này rồi. Hôm mới đăng, cậu chàng tác giả bài báo bị chị chửi cho nóng máy- sau đó phải đi thay điện thoại mới thì phải. Còn Phó tổng mình thì bảo: Làm cẩn thận. ĐM con này nó ghê lắm đây. Hồi ở Lao Động, có tí ti dính đến chồng nó, nó chửi từ tổng chửi xuống. Mình chọn cách an toàn nhất là biên ra đây những câu mà hội đồng nghiệp đã tám về Lượm- qua chat, chỉ viết hoa lại chữ “Tám”, gọi là: Tám về Lượm.
Chào chị…Lượm. Xin cho biết vì sao chị lại lấy tên là…Lượm?Thực ra đầu tiên em lấy tên là Lượn, vì ông xã em mỗi độ thấy em ra quán Net chat chit là lôi về đập. Mà toàn thụi vào mồm thôi. Lão hay nói: ăn còn chả có nhét mồm còn bày đặt chat chít. Mi mà còn chat nữa thì lượn mẹ đi cho nước nó trong. Đến khi lên báo, các chị đánh máy nhầm thành Lượm.
Em có gửi mail đề nghị sửa thì các chị ấy bảo thôi cứ lấy tên Lượm cho hay, bác Hữu ngày trước cũng nổi tiếng về cậu Lượm “vụt qua mặt trận đạn bay vèo vèo”. Lượn, hay Lượm thì cũng là bịa cả, có khác đếch gì nhau.
Vì sao chị lại gửi câu chuyện này đến đài báo?
Chuyện này em viết lâu rồi. Cũng chả định gửi đi. Có một hôm kẹt net, chủ quán nó không cho về, mấy thằng cứu net nó chê em vừa già vừa xấu, em lang thang lung tung thì thấy có cuộc thi viết về mối tình đầu em mới gửi đi cho vui.
Khi gửi đi, chị không sợ người ta biết đó là chuyện bịa?
Sao mà phát hiện được. Bây giờ, xã hội cần Rùa để quên đói thì cũng cần Lượm để quên đi- chẳng hạn vụ Polimer hay chuyện thầy giáo đưa nữ sinh vào nhà nghỉ. Vả lại, đến chuyện anh Tám nhúng xăng chạy quanh kho xăng người ta còn tin, còn đưa vào sách giáo khoa được thì chuyện của Lượm có gì mà không đáng tin. Những cô Lượm như vậy có đầy ngoài…công viên, chật kín các bệnh viện. Anh không tin thì cứ xuống Đồ Sơn- một tổ Lượm luôn.
Chị từng viết cô Lượm là ăn, bụi đời, thế chưa đủ hay sao mà lên truyền hình chị còn tự nhận mình làm cave?
Em có biết cave là cái gì đâu. Các chị í xui đấy chứ. Một chị bảo lúc kể phải lâm ly một tí, phải bảo mình là cave hoàn lương thì người ta mới thương. Mà cave là gì hở anh?
Thì đại khái là làm gái, là đứng đường, là kinh doanh vốn tự có, là bán trôn nuôi miệng đó.
Ui giời. Chết cha em rồi. Em có biết gì đâu. Mà sao một người con gái trườm mặt lên truyền hình kể tô tô mình làm gái mà các bác cũng tin nhỉ!
Xin hỏi thật chị nghĩ sao về câu chuyện bịa của chị?
Một sự cố đáng tiếc. Đây cũng là bài học cho các nhà báo nói chung.
Chị không sợ công an bắt à?
Bắt em á? Vì sao lại bắt em? . Sự cố đáng tiếc của em chả làm cho báo chí đỡ buồn ngủ còn gì. Với lại các bác cứ bảo em làm mất lòng tin xã hội, nhưng giờ làm quái gì còn lòng tin mà mất Ra đường thì thằng lành đóng vai thằng què tống tiền bà con bằng sự tởm lợm.
Trên báo thì các bác bảo lạm phát không ảnh hưởng gì đến người dân. Các quan chức thì lại nói về chuyện chống tham nhũng. Chuyện của em là chuyện vui. Chả nhẽ vì chuyện cô Lượm mà xã hội tạo dựng hay mất đi được niềm tin. Nói thật là em đếch tin.Hơn nữa, nếu bắt em thì phải bắt bác Liệu trước. Bác ý đẻ ra anh Tám để lừa đảo cả mấy thế hệ thì sao chả thấy ai nói.
Bác Liệu đai rồi.
Đai nịt gì em không biết. Em chỉ biết vì em là dân đen nên nói phét mới phải đóng thuế, mới bị báo công an, mới bị đập tơi tả chứ em thấy đầy người nói phét có làm sao.
Thế sao chị vẫn phải xin lỗi, phải đến công an trình báo?
Hồi các chị ở bảo em lên trường quay, em bảo em không lên vì chuyện này em bịa. Các chị ý thuyết phục mãi. Nào là đã lên kịch bản rồi. Lại bảo em không muốn ra Hà Nội xem rùa miễn phí à. Cái đó hấp dẫn quá. Đời có mấy cơ hội được ra thủ đô. Thế là em lên. Còn chuyện xin lỗi thì có gì mà nói. Có lỗi thì xin lỗi. Em còn đề nghị các chị cho em lên trường quay để em được nói một câu.
Chị định nói gì?
Em cũng chỉ muốn có một đêm ngon giấc thôi.
Oh yes em không có tội. Tất nhiên em sẽ khóc.
Nguồn :http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=5212
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét