Những tưởng vụ Scarborough, biển Đông mà
Trung Quốc làm cho dậy sóng tạm lắng xuống thì tranh chấp biển đảo ở
Hoa Nam nổi lên quyết liệt giữa Nhật Bản-Hàn Quốc, Nhật Bản-Đài Loan
là 3 đồng minh của Mỹ và nóng nhất là Nhật Bản-Trung Quốc. Điều gì
đang xảy ra?
Nhiều người cho rằng với Trung Quốc, Mỹ giống như kẻ “thả gà ra để
đuổi bắt”. Nghĩa là dung dưỡng cho Trung Quốc phát triển hơn 30 năm
nay, giờ thấy Trung Quốc lớn mạnh mới hốt hoảng kiềm chế, đối phó…,
rằng, đã quá muộn cho Mỹ khi phát hiện ra Trung Quốc có ý đồ truất
ngôi bá chủ…Nhầm to đấy, chê Mỹ như vậy chẳng khác nào chê “đĩ không
biết vén váy”.
Mỹ được mệnh danh là thực dụng, điều này nói lên tính khoa học và
tính thực tiễn của Mỹ. Mỹ làm điều gì cũng phải có lợi, đúng lúc,
đúng nơi.
Mỹ trở lại châu Á-TBD là do Trung Quốc và các nước trong khu vực này
“mời” Mỹ đến đấy chứ!. Ai bảo tàu Cheonan bị chìm làm chi (té ra bị
chìm là do chính mìn của Hàn Quốc); ai bảo Trung Quốc vào tháng
10/2011 định ăn tươi nuốt sống Nhật Bản trong vụ Nhật bắt tay thuyền
trưởng vô danh tiểu tốt xâm phạm Senkaku làm chi…
Mỹ trở lại châu Á-TBD mới chỉ bằng tuyên bố, trong đó hùng hồn nhất
là sẽ điều 60% lực lượng hải quân sang châu Á-TBD, đồng thời tiến
hành một vài hoạt động cài thế, nhưng khu vực châu Á-TBD này đã nổi
sóng.
“Tội” nhất là Nhật Bản. Bổng dưng, Nhật Bản phải lao vào vòng tranh
chấp chủ quyền biển đảo gay gắt, quyết liệt với Nga, Trung Quốc và
ngay cả 2 đồng minh là Hàn Quốc và Đài Loan, đặc biệt là Trung Quốc.
Tại sao Trung Quốc lại quyết liệt như vậy?
Ngay sau khi Chính phủ Nhật Bản công bố mua lại 3 hòn đảo từ các chủ
sở hữu tư nhân, mà vốn trước đây là cho thuê. Việc quốc hữu hóa mấy
hòn đảo bị Bắc Kinh gọi là phi pháp và không có hiệu lực, đồng thời
đe dọa thi hành biện pháp tùy thuộc theo sự phát triển tình hình.
Nếu như cho rằng, trước thềm Đại hội lần thứ 18 của đảng Cộng sản
Trung Quốc, cần lái sự chú ý của công chúng khỏi những vụ
xì-căng-đan om sòm của nội bộ đảng cầm quyền, gắn với tên tuổi Bạc
Hy Lai, Cốc Khai Lai và những danh tính khác, để chỉ ra rằng đảng và
nhân dân Trung Quốc là một khối nhất trí…thì những hành động vừa qua
của Trung Quốc kể cả điều 6 tàu Hải giám ra khu vực tranh chấp cũng
chỉ đạt mục tiêu chính trị, vô thực.
Về phần mình, Chính phủ Nhật Bản cũng quan tâm khai thác chủ đề yêu
nước, bởi rất cần phải xả van, hóa giải những dồn nén của công luận
xã hội bắt nguồn từ những vấn đề chính trị trong nước. Đồng thời
quan trọng nhất là đã đến lúc Nhật Bản được “cởi trói”, được tự mình
tái vũ trang để chống lại “kẻ bắt nạt” (tất nhiên không phải là Hàn
Quốc và Đài Loan) một cách “danh chính ngôn thuận”.
Nhật Bản tái vũ trang, không phải là chuyện đùa cho bất cứ quốc gia
nào ở châu Á, nhất là Trung Quốc. Không phải ngẫu nhiên mà vị Bộ
trưởng quốc phòng Nhật Bản tuyên bố: “Cần giữ nhà máy điện hạt nhân
để răn đe…”. Điều này ai cũng hiểu và không có một chút nghi ngờ về
khả năng, công nghệ chế tạo vũ khí hạt nhân trong tầm tay của Nhật
Bản. Nhật Bản muốn là có.
Nhật Bản tái vũ trang, Trung Quốc phải cẩn thận, phải “suy nghĩ 2
lần”. Khu vực châu Á-TBD, Trung Quốc không thể muốn gì được nấy.
Rốt cuộc, tình hình tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư nóng lên ai được
lợi, Trung Quốc hay Nhật Bản?
Trung Quốc đã lợi dụng chủ nghĩa dân tộc để trục lợi, nhưng quá đà.
Nếu không có những kẻ quá khích nhảy xổ lên quần đảo Senkaku/Điếu
Ngư khiêu khích. Nếu như không có hàng loạt cuộc biểu tình chống
Nhật trên khắp Trung Quốc, xé cờ Nhật, chặn xe đại sứ quán… kích
hoạt, hun nóng máu dân tộc Nhật thì Nhật Bản chưa có cơ hội để
quốc hữu hóa.
Nên nhớ rằng, chủ nghĩa dân tộc cực đoan của Trung Quốc chỉ có thể
gây nên khủng khiếp trong lòng đất nước Trung Hoa, nhưng chủ nghĩa
dân tộc cực đoan của Nhật Bản thì đã từng gây khủng khiếp cho cả thế
giới.
Đến đây, dư luận có một câu hỏi mà không đặt ra thì không hiểu được
bản chất của một vấn đề, rằng, Mỹ ở đâu và có vai trò gì?
Còn nhớ sự kiện ngày 16/3/2012 khi Triều Tiên tuyên bố sẽ phóng vệ
tinh vào ngày 12-16/4. Ngay lập tức Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Đài
Loan cũng tuyên bố sẽ đánh chặn nếu nó bay sang không phận.
Không như các lần trước, lần này họ không chỉ nói suông. Nhật bản từ
ngày 6/4 đã triển khai xong hệ thống đánh chặn ở phía đông gồm rất
nhiều bệ phóng. Hàn Quốc cũng thế, triển khai xong các hệ thống đánh
chặn phía tây với một tinh thần “nếu tên lửa Triều Tiên xâm phạm
không phận của họ dù chỉ 1cm sẽ tiêu diệt”. Còn Mỹ thì đem thi thố
sử dụng trang bị cực kỳ hiện đại trong dò tìm phát hiện tên lửa như
radar X-Band và chia xẻ thông tin cho Nhật, Hàn…Sự chuẩn bị của 3
nước này có vẻ rất chi là “hồ hởi”.
Vệ tinh thì phóng không thành công, nhưng cái “của nợ” mà Mỹ, Nhật,
Hàn và Đài Loan đã triển khai thì còn tồn tại hay không và nếu tồn
tại thì để làm gì, với ai… chỉ có Trung Quốc mới trả lời được.
Thế trận ở châu Á-TBD, Mỹ và đồng minh đã cài xong.
Còn bây giờ? Đương nhiên Mỹ và đồng minh phải tăng cường lực.
Nếu Trung Quốc cho rằng, Mỹ cắt giảm ngân sách quốc phòng thì sẽ yếu
đi, lúc đó Trung Quốc có quyền mơ ước. Có thể đúng, nhưng, Mỹ cũng
có nhiều nước cờ hay để chơi với Trung Quốc.
“Cởi trói” cho Nhật Bản để chia xẻ trách nhiệm cũng đủ kiềm chế
Trung Quốc. Tình hình đã khiến Nhật Bản không muốn không được khi mà
Trung Quốc đang chuẩn bị ăn tươi, nuốt sống để trả thù cho nỗi nhục
thế kỷ trước, như họ đã từng nói.
Vậy là, điều lo ngại của các quốc gia khu vực châu Á-TBD đã xuất
hiện. Nhật Bản tái vũ trang chỉ là vấn đề thời gian.
Té ra thế giới cũng lắm người tài. Trung Quốc rất giỏi lợi dụng thời
cơ thì Mỹ, Nhật, Hàn cũng thế, nhưng họ trên Trung Quốc một bậc bởi
họ không chỉ thụ động lợi dụng mà còn giỏi tạo ra thời cơ để lợi
dụng.
Trung Quốc sẽ làm gì khi về thế, Mỹ và đồng minh đã cài xong, về lực
cũng đã được tăng cường, và, trong khi chính cái thế trận này Trung
Quốc đang bị bao vây là chắc chắn?.
Xem ra ý tưởng dùng thuốc nổ cài vào tàu cá để tấn công hải quân Mỹ
của ông tướng Hải quân Trung Quốc nào đó; dùng sức mạnh hải quân bắt
nạt, đe dọa, lấn lướt các nước nhỏ để tranh dành vài hòn đảo không
người trên biển… của các nhà chiến lược, học giả uyên thâm, những
“đại trượng phu” của Trung Quốc sao quá tầm thường so với ý tưởng
chiến lược của Mỹ và đồng minh trên khu vực châu Á-TBD.
Chẳng lẽ có được mấy hòn đảo giữa biển, Trung Quốc mới trở thành
cường quốc biển hay sao?
Theo ông trung tướng Lưu Á Châu, tại Đại học Quốc phòng Trung Quốc,
khi thảo luận vấn đề Đài Loan có một quan điểm được nhiều người tán
đồng như sau: “Đài Loan như một cái ổ khoá. Nếu không giải quyết
được vấn đề Đài Loan thì ổ khoá ấy sẽ khoá chặt cánh cổng lớn của
Trung Quốc, Trung Quốc sẽ không có lối ra biển cả”. Và ông Lưu Á
Châu phản bác: Vậy, Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc biển,
đâu có thể ngăn cản anh hàng xóm Bồ Đào Nha cũng trở thành cường
quốc biển. Eo biển Dover của Pháp cách nước Anh có 28 hải lý, Anh
Quốc có thể ngăn cản Pháp trở thành cường quốc biển không?”.
Chưa dừng ở đó, ngày nay nhiều học giả Trung Quốc còn cho rằng Biển
Đông là “sinh mạng của Trung Quốc” nữa cơ…thì quả là một sự ngụy
biện cực đoan nguy hiểm.
Đúng vậy, một nước lớn mà tư tưởng dân tộc, hẹp hòi chi phối đường
lối chiến lược thì khó mà thành một cường quốc khiến cho thế giới
tâm phục khẩu phục, đặc biệt là khi muốn trở thành một cường quốc
biển.
Vậy, cuộc chiến Trung – Nhật liệu có xảy ra không? Xin đừng tốn giấy
mực để bàn luận chuyện này. Không đời nào xảy ra.
Nguồn : NGUYENNGOCTHONG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét