Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

31 thg 7, 2011

Thưa Bộ trưởng. Ngài rất không bình thường !

http://quechoablog.files.wordpress.com/2011/07/ol.jpg

Trả lời pv báo Tuổi trẻ, khi nói về tình trạng có hàng ngàn điểm không môn lịch sử ở kì thi đại học vừa qua, Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Phạm Vũ Luận đã giải thích  như vầy: Theo tôi, trong một kỳ thi như kỳ thi đại học vừa qua, có hàng ngàn điểm 0 là bình thường. Đây là kỳ thi cấp quốc gia, là thi tuyển, với mục đích phân loại để làm rõ đâu là người giỏi, người khá, đâu là người yếu kém.  Mình đang uống nước, đọc đến đoạn này bỗng sặc nước, phun ướt cả máy tính. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa nghe một ông bộ trưởng giáo dục nào lại phát ngôn làm mình sốc đến như vậy.
 
Với 98% thí sinh có điểm sử dưới trung bình, trong đó có hàng ngàn điểm không khiến thiên hạ giật mình kinh hãi thì Bộ trưởng nói tỉnh bơ, cho đó là chuyện bình thường. Thất kinh.
Chính vì “Đây là kỳ thi cấp quốc gia, là thi tuyển, với mục đích phân loại để làm rõ đâu là người giỏi, người khá, đâu là người yếu kém”, với kết quả như vậy thiên hạ mới giật mình hoảng hốt. Bộ trưởng không hề biết đỏ mặt xấu hổ, không hề biết đau xót thì quá lạ. Nếu chỉ là cuộc chơi ” đố vui có thưởng” thôi, mà có mấy ngàn điểm không lịch sử người ta đã giật mình  lo lắng rồi, huống hồ đây là thi tuyển quốc gia, Bộ trưởng ơi là Bộ trưởng.

Đại tướng Võ Nguyên Giáp, chủ tịch danh dự Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, đã viết như vầy: “Lịch sử không chỉ trang bị cho thế hệ trẻ những kiến thức cơ bản về lịch sử dân tộc và thế giới mà còn giữ vai trò quan trọng bậc nhất trong giáo dục chủ nghĩa yêu nước, các giá trị truyền thống và cách mạng, góp phần xây dựng nhân cách, bản lĩnh con người, giữ gìn bản sắc dân tộc…”. Đại tướng viết vậy là để  tái khẳng định mạnh mẽ tầm quan trọng của việc dạy và học  sử, để cho kẻ ngu xuẩn nhất cũng phải nhớ. Chả biết Bộ trưởng đã đọc chưa. Mà chưa đọc thì cũng phải biết điều đó chứ, một ông giáo dạy sử cấp 2 còn biết nữa là Bộ trưởng.


Chắc chắn Bộ trưởng thừa biết lứa học sinh thi đại học năm nay, dăm mười năm nữa sẽ là lực lượng nồng cốt  xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Thử hình dung mà xem, chuyện gì sẽ xảy ra khi lực lượng nồng cốt xây dựng và bảo vệ Tổ quốc ấy có 98% mù tịt về lịch sử nước nhà
, trong khi Trung Quốc lúc nào cũng muốn nuốt chửng nước ta? Chuyện gì sẽ xảy ra, thưa Bộ trưởng?
Bộ trưởng cũng thừa biết, từ  phim ” Lý Công Uẩn, đường đến thành Thăng Long”, phố đèn lồng ở Thanh Hóa, xây Vạn lý trường thành ở Đà Lạt…. đến việc mất đất ở biên giới, coi Hoàng Sa “chỉ là bãi chim ỉa”, đàn áp và khinh bỉ người biểu tình yêu nước, đục bia ở Lạng Sơn bỏ bia ở Nghệ An… có nhiều lý do, nhưng một lý do không thể bỏ qua, ấy là việc dốt sử. Không lẽ Bộ trưởng không biết xấu hổ, không biết đau, không biết lo lắng về điều đó hay sao.

Cho nên, với dự án  xây dựng bộ sách giáo khoa 70 nghìn tỉ, và với phát ngôn phi giáo dục, vô trách nhiệm như đã nêu trên, xin nói thật với Bộ trưởng như vầy: Ngài rất không bình thường, thưa Bộ trưởng!



Tặng ngài hai cái ảnh này để ngài hiểu thêm hậu quả của việc dốt sử.

Nguon : QUECHOA

30 thg 7, 2011

Rõ rệt có một thứ lệ thuộc


TS Nguyễn Quang A tay giơ một chiếc điện thoại Made in China và khẳng định giờ đây hàng TQ tràn lan khắp hàng cùng ngõ hẻm, "Đó không phải là hàng Made in China đúng nghĩa mà có thể là made in Thẩm Quyến hay Quảng Đông gì đó- ông nói. 
TS Nguyễn Quang A không giải thích vì sao mua chiếc điện thoại Tàu phẩm cấp kém và nhái nhãn hiệu đó, có lẽ, ông muốn mang đến một ví dụ gần nhất với người Việt. Từ lâu, Việt Nam đã là một quốc gia phát triển về viễn thông với số đầu máy điện thoại tăng lên hàng tháng. Trong rổ hàng hóa tính CPI, viễn thông cũng là loại hàng hóa duy nhất có chỉ số tăng dưới 0.

TS A phát biểu trong một buổi tọa đàm về hàng Việt, nhân dịp 2 năm thực hiện chỉ thị của Bộ Chính trị kêu gọi người Việt Nam dùng hàng Việt Nam do báo Đại Đoàn Kết tổ chức sáng nay 28-7.

Ông A, người liên tục xuống đường trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc gần đây cẩn thận nói rõ những số liệu mà ông trình bày là số liệu "chính thức của Tổng cục Thống kê".
"Chẳng hạn một mặt hàng là điện thoại, từ samsung, Nokia, Ipad, Iphone. Tất cả đều Made in China
40% điện thoại trên thế giới là hàng TQ, nhưng hàng TQ ở Việt Nam là hàng TQ Thẩm quyến, chứ không phải hàng sản xuất tại TQ đúng nghĩa. Và dù bất kể đó là hàng gì, nó đều được thể hiện trong các báo cáo thống kê là "Hàng Trung Quốc".
Theo các số liệu từ chính Tổng cục thống kê cơ cấu nhập "hàng Trung Quốc" gồm 3 loại chính: Máy móc thiết bị. Nguyên nhiên liệu. Và hàng tiêu dùng.

Trong giai đoạn từ 1996 đến nay, máy móc thiết bị, chiếm 60% tổng nhập khẩu và trong năm 2009 là gần 70%. Nguyên nhiên liệu chiếm khoảng 25%. Và Hàng tiêu dùng, giai đoạn đầu chỉ 10%, đang có khuynh hướng giảm dần xuống 7-8%. "Những con số thống kê cho thấy lượng hàng tiêu dùng nhập khẩu tương không nhiều và đang chứng tỏ sự nhất quán của Chính phủ trong việc theo đuổi chính sách hàng nhập khẩu: Nhập rất nhiều tư liệu sản xuất, nguyên vật liệu để sản xuất hàng hóa và tiêu dùng tại VN". Con số này chứng minh chính sách này vẫn liên tục được thực hiện và theo TS Nguyễn Quang A "Đây là một chính sách sai lầm". "Nhập siêu quá cao chính là minh chứng cho sự sai lầm của chính sách này"- ông nhấn mạnh.

Riêng đối với TQ, từ 2007 đến 4 tháng đầu năm 2011, Việt Nam đã phải bỏ ra từ 12,7 tỷ- 15,4 tỷ USD để nhập hàng tiêu dùng. Chỉ trong 4 tháng đầu năm 2011, khi Chính phủ siết chặt nhập khẩu, con số nhập siêu từ TQ cũng vẫn ở mức 7 tỷ USD. Trong số này, chủ yếu là Hóa chất, Linh kiện điện tử, tivi, máy tính; Máy móc phụ tùng; Phân bón; Sắt thép và Xăng dầu. (Nếu làm một phép chia, thì cơ cấu hàng nhập khẩu như sau:  Hóa chất: 2,52%; Điện tử: 3,81% lên tới 8,41%; Máy móc từ 6,52% lên 23,4%; Phân bón 3-4%; Sắt thép 13-15%; Vải 10-11%; Xăng dầu 3-5%). 13-15%. "

Mang tiếng là nhập nguyên liệu để sản xuất, nhưng thực chất sắt thép, điện tử linh kiện hầu hết tiêu thụ trong nước. Nó như một thứ hàng tiêu dùng"- TS Nguyễn Quang A nói "Nếu nguyên vật liệu này chuyển thành hàng tiêu dùng thì tỷ lệ hàng tiêu dùng nhập sẽ rất lớn". 

Chúng ta đang nhập những gì?", Ông đặt câu hỏi. "Sản phẩm từ sữa, trứng chim...4 tháng đầu năm 2010 chiếm tới 1,7 tỷ USD. 4 tháng đầu năm2011 đã tăng lên 1,95 tỷ. Bản thân mặt hàng rau, dầu mỡ động vật cũng 100 triệu USD. Chúng ta nhập gì nữa? Trăm thứ bà rằn. Từ ô tô cho đến cây tăm, miếng giẻ rửa bát.
Chỉ tính số liệu chính thức cũng đã cho thấy Tỷ lệ hàng tiêu dùng nhập từ TQ lên tới 27,4%, so với mức trung bình với các nước khác là 7-8%, tăng gấp 3-4 lần.

Nhưng số liệu chính thức hoàn toàn không phải là con số chính thức, không đúng với thực tế, bởi nhập khẩu tiểu ngạch không ai tính toán được, và cũng không có ai tính toán.
Đang rõ rệt có một sự lệ thuộc, một sự lệ thuộc mang tính nhược tiểu.
Đang có một thứ mạng nhện răng mắc khắp nền kinh tế, một chiếc mạng nhện trói chặt sản xuất khiến nó mất khả năng cạnh tranh ngay trong bữa cơm, ngay trên giường ngủ. 


Nguồn : ĐAOTUẤN

29 thg 7, 2011

HAI BÀI VIÉT TRÊN BLOG THU HỒNG ( BEO )

Về cô nhà báo này rất nhiều chuyện. Không bàn đến thiên hạ nói về cô này mà chỉ thông qua những gì cô ấy viết mới thấy thấm thía câu : “ Đàn bà dễ có mấy tay….
Từ chuyện nhà “ Giai xinh của cô ấy “ ..... Chuyện ký được HĐ cả chục Tỉ ....cho đến chuyện Tòa sử kín “ Cù Huy Hà Vũ “cô ấy cũng đươc mời để viết Blog… Xem ra cũng đáng được gọi là “ kẻ phi thường “

Đọc các bài viết trên blog BEO của “Nhà báo” phụ trách một trang Thể thao  .. và hai bài đăng trên blog của cô ấy gần đây (trong đó một bài cô ấy copy lại của một bloger trên 360). Tôi thấy cái Avatar cô ấy tự chọn làm biểu tượng cho mình đúng là người sao của vậy . 



Mấy hôm nay thế giới mạng, đặc biệt là dư luận trong giới những người nổi tiếng vẫn tự nhận là giới tinh hoa của Việt đang náo loạn nên trước sự kiện xứ Nghệ “Đục bỏ thơ cụ Hồ ở đền thờ Quang Trung trên núi Quyết”. Tiếng ai oán kinh hoàng: nào hèn nhát, nào sợ tàu, nào đốn mạt, nào vô văn hóa... đủ cả. Ai ai cũng đồng lòng đau xót, coi đây là hành động nhục mạ nước Nam , nhục mạ cụ Hồ… Bình luận thì nhiều, nhưng tóm lại mọi danh sĩ đương thời đều xuẩn một chữa “Hèn” dán vào mặt những người cả gan đục thơ ông cụ để thay vào bài tưởng niệm Hoàng đế Quang Trung của cụ bậc túc nho còn sót lại – Anh hùng Vũ Khiêu. Mẹ. Thằng dám đang tâm đục bỏ thơ ông Cụ mà hèn sao (???).  Chết. Quy chụp như thế quá tai hại. Hihi. Mình sợ, đếch muốn viết chi, nhưng đọc nhiều quá, đâm ngứa mồm. Chắc bị tẩu hỏa nhập ma.
Chả hiểu các bác danh sĩ đương thời quá máu me chính trị và có tài trong môn quy chụp lú lẫn ra sao, chứ các bác quên mẹ nó một yếu tố rất rất quan trọng đó là chất lượng nghệ thật của hai trước tác này. Mình đếch dám bình phẩm thơ ông Cụ hay dở ra sao, nhưng có một điều chắc chắn là đoạn diễn nôm trong bài Diễn ca lịch sử nước Nam, ông Cụ mần ra để dạy cho dân đen về lịch sử nước nhà. Nó nôm na dễ thuộc, dễ nhớ rất phù hợp với các lớp I tờ sau năm 1945. Thuở ấy có tới khoảng 8, 9 chục phần trăm dân Nam mù chữ, vậy nên làm sao mà đọc được những cuốn sử do các bậc đại khoa biên chép theo lối văn cổ đầy tính hàn lâm được. Cái giá trị to lớn của Diễn ca ông Cụ mần ra là ở chỗ đó và nó có tính giai đoạn nhất định, giúp dân mình thuộc làu làu lịch sử nước nhà một cách nôm na, gần gũi. Vậy nên, đích thị cái đoạn nôm nói về Quang Trung ấy không phải là thứ để khắc vào văn bia đá. (Thằng nào trước đây mang đoạn này ra khắc lên bia đá mới là thằng liều, mới là thằng điên, thằng không có chữ). Và đấy mới là hành động chơi đểu ông Cụ (học cách quy chụp của những danh sĩ đương thời. hehe). Còn bài “Tưởng niệm Hoàng đế Quang Trung” của cụ Vũ Khiêu mới đính thị là thứ để khắc vào bia đá. Xin không bình phẩm.
Viết đến đây tự nhiên đếch muốn viết nữa bởi chợt nghĩ nước nam quả là phúc còn lớn lắm. Các danh sĩ đương thời vẫn thường kêu gào sự hà khắc của công tác tư tưởng hiện nay, nhưng cứ xem cái cách hành xử vồ lấy rồi chụp mũ phản động của các bác, thì giả dụ (giả dụ thôi nhá), vô phúc mà các bác danh sĩ ni vô được ban tuyên giáo trung ương thì không những toàn dân bị cắt lưỡi, mà ngay cả cái miệng dùng để ăn cơm, uống nước cũng bị các danh sĩ nhà ta sai quân khâu mẹ nó luôn mất. Và tất nhiên quyền được đánh rắm, xì hơi cũng bị các bác danh sĩ ni kiểm duyệt đến nơi đến chốn. Trái ý, ngứa mắt các bác í mà. Ô hô, ai tai. Các danh sĩ gì mà yêu nước thương nòi, ghét tàu, chửi cán bộ theo kiểu cảm tính, bất chấp lý lẽ thế ru.
Hãy đọc đi, suy ngẫm đi rồi hãy ban lời cao đạo, buông lời ai oán. Không phải mọi lời nói của Vĩ nhân đều là khuôn vàng thước ngọc đâu các bác ạ. Mẹ. Mà các bác thông hiểu sự đời lắm mà. Thẩm văn thì cứ gọi là sành sỏi mà. Làm toáng thế ni chắc các bác có âm mưu chi chăng. Toàn dân tộc ni căm tàu từ trong trứng, nhưng có phải ai cũng la toáng nên thế ni đâu. Mà có la toáng thì cũng đừng xuẩn cho người ta chữ Hèn chứ. Người ta dám đục bỏ đi thơ của ông Cụ mà bảo người ta hèn sao. Thằng này phải gọi là Liều mới đúng. Mà xin nói với các bác, cách mạng thành công là nhờ vô bọn liều cả đấy chứ ợ. Hố hố.
Tưởng niệm Hoàng đế Quang Trung
Vinh quang thay Danh trấn Nghệ An
Vĩ đại thay Anh hùng Nguyễn Huệ
Núi sông hùng vĩ, ngàn năm vượng khí anh hùng
Trời biển tung hoành, một vị hùng tài cái thế
Tổ bốn đời từ Thái Lão, Hưng Nguyên
Đường vạn dặm vào Tây Sơn, Kiên Mỹ
Năm Tân Mão (1771), cùng huynh trưởng phất cờ khởi nghĩa
lúc nam chinh, khi Bắc chiến rực rỡ công lao
Xuân Kỷ Dậu (1789) vì nhân dân hành đạo thay trời
trừ nội phản, diệt ngoại xâm lẫy lừng uy thế
Một trận ra quân vào Rạch Gầm – Xoài Mút đánh chìm ba trăm thuyền vùi xác giặc Chiêu Tăng
Năm ngày thần tốc tới Khương Thượng – Đống Đa đại phá hai chín vạn tan hồn quân Sĩ Nghị
Bảo toàn bờ cõi, mở vận thanh bình – Quét sạch ngoại xâm xây nền thịnh trị
Khuyến nông, trọng sĩ, phát triển công thương – Rèn tướng luyện quân, tăng cường võ bị
Kinh bang tế thế, định bốn phương một hướng đi lên
An quốc hộ dân, lưu vạn dại trăm bài học quý
Một thời ngang dọc dưới trời Nam – Bao bận đi về trên đất Nghệ
Quê xưa họ cũ uống nước nhớ nguồn – Người giỏi đất thiêng sâu tình nghĩa nặng
Mậu Thân (1788) vừa hạ chiếu dựng Trung Đô
Nhâm Tý (1792) đã băng hà rời cõi thế
Xây Hoàng cung chưa kịp hoàn thành, gặp biến cố trở nên hoang phế
Ngày nay:
Trên núi cao Dũng Quyết uy nghi – Dưới nền cũ Trung Đô hùng vĩ
Đền thiêng tọa lạc thờ bậc thiên tài – Đại điện tôn nghiêm tri ân Thánh đế
Công huân vang dội cổ kim – Ân đức bao trùm trời bể
Binh cường, Quốc phú lược thao nối chí tiền nhân
Trí tráng, tâm hùng chính khí soi dài hậu thế
Vũ Khiêu phụng thảo


** Sự thể như sau.
 

Trong cơn kháng Tàu ngùn ngụt của gần chục bác nhân xĩ chí thức, một sáng đẹp giời, bác chủ tịch hội văn chương Hà lội hô hoán: Bia đá khắc bài thơ của Bác Hồ muôn vàn kính yêu tại đền thờ Vua Quang Trung, trên đỉnh núi Quyết-thành phố Vinh, đã bị đục bỏ, thay vào đấy là  bài (nỏ biết gọi thể loại chi) của nhà văn hóa tuyên giáo Vũ Khiêu. Lí do, theo lời bác chủ tịch, vì sợ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao với nước láng giềng. 
Kết luận lại, bác chủ tịch nghiêm khắc hỏi: Ai đưa ra chủ trương này? Một việc hệ trọng, thiêng liêng như vậy đã được quyết định ở cấp nào, theo nghị quyết nào của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh, hay của Bộ VH-TT-DL, hay của một cấp cao hơn nữa? 


Nói về cái bia đá đã.

Phàm đã khắc vào bia, bia lại còn bằng đá, hẳn nhiên đó là thứ để ngàn đời, thứ thiêng liêng hệ trọng.  Nhưng, bác chủ tịch hãy nhín chút thời gian nhậu, ghé vào mấy cái đình chùa xây mới hoàn toàn (như đền thờ Vua Quang Trung nói trên) hay tuy tôn tạo tu bổ nhưng cũng gần như xây mới, bác sẽ thấy lối nghĩ đó, xưa quá rồi diễm. Bia đá nay không còn truyền những giá trị hàn lâm vĩnh cửu cho hậu thế như xưa. Đền Sinh, đền bà Chúa Kho bia đá không khắc thơ ca ranh ngôn lẫn tiểu sử  tiền nhân, mà khắc tên Thị Beo bởi, thị cung tiến trên một hai triệu đồng. Sau này kẻ bắt chước Thị Beo để lên thiêng liêng hệ trọng đông quá, người ta nối cái bia dài thành bức tường, hệt bức tường khắc danh sách Chiến sĩ trận vong bên Mỹ. Bia chùa (xin được giấu tên vì lí do quan hệ riêng tư) ở Bắc Ninh còn ghi công cuộc tu tạo chùa trong gần…hai năm ra sao và công ơn đức bỏ tiền xây dựng lớn lao thế nào. Xin bảo đảm chắc chắn bia bằng đá, cẩm thạch xịn.


Giờ nói sang nội dung tấm bia bị đục bỏ. Góc độ văn hóa trước.

Có hành quyết bằng súng hay tiêm thuốc độc ngay ngày mai, Beo cũng cương quyết khẳng định rằng, tác giả những vần thơ tuyệt tác Ngục Trung Nhật Ký và tác giả những dòng nôm na mách qué Năm qua thắng lợi vẻ vang, Năm nay tiền tuyến chắc càng thắng to không thể là chung một người. Beo không có ý xúc phạm bậc vĩ nhân nhưng rõ ràng, Hồ Chí Minh chưa bao giờ trong mắt Beo là một nhà thơ, như Nguyễn Trãi, như Lý Thường Kiệt. 
Bác chủ tịch cho rằng việc đục bỏ bài thơ là xúc phạm toàn thể nhân dân Việt Nam . Bác lãnh đạo nguyên giới cầm bút tinh hoa thủ đô, sao bác không thấy thêm nếu để bài thơ ấy(trên bia đá) thì xúc phạm những người đang bị bác lãnh đạo, nhỉ? Ai chưa đọc bài thơ xin tìm trên mạng, chép lại ngại quá.

Thơ có thẩn thật, nhưng lấy cái ý cái tinh thần trong mấy câu có vần ấy, làm tinh thần chủ đạo chống chính quyền hiện hành, lại là nhẽ khác. Nhẽ chính trị. Nhưng…

Núp sau thơ Hồ Chí Minh khác núp sau biểu tình chống Tàu, khả năng bại lộ rất nhanh. Xưng danh blogger khó, chứ xưng nhà báo, rất dễ để kiểm chứng từ những người có trách nhiệm. 
Chiều nay, bác Bí thư Tỉnh ủy Nghệ an xác nhận, chưa có chuyện đục văn bia. Văn bia cũ nhận được quá nhiều ý kiến cho rằng, không xứng với tầm vóc Quang Trung, tỉnh đang tìm các phương án thay thế. Một trong các phương án ấy là bài của cụ Vũ Khiêu, được dán đè lên văn bia cũ,  đang để chờ xem phản ứng của dân.

Gọi là tỉnh, nhưng thực ra chỉ ở cấp Sở Văn Thể Du quyết. Chửa cần lên đến Bộ hay cấp cao hơn nữa, như bác chủ tịch cao giọng cật vấn. Sau nữa, dễ phải đến đời cháu Tập Cận Bình may ra, mới bò lên núi Quyết, rồi cắt quan hệ ngoại giao hay đổ quân chiếm  Cát dài, vì cái văn bia ở đấy.


*** Lục lọi bắt bằng được bọ đến thế này thì tài, tài thật, tiên sư anh Tào Tháo.

 

*** Một năm có đến dăm bảy bận, chị em nhà Beo bay ra Nghệ an Hà tĩnh lễ lạt. Khách sạn rẻ, đồ ăn ngon, đình chùa đẹp thế nên, có khi chả nhân dịp gì, thứ bảy chủ nhật quởn việc mang chút hương hoa ra bái lễ. Lên núi Quyết, Beo hay quan sát, giá như treo bài Ai Tư Vãn bằng thư pháp chỗ này chỗ này, thì đẹp biết mấy. Tuyệt nhiên  chẳng để ý gì đến bia bọt, nhất là bia mới, nhất là khi nhác thấy bia ghi Bác thế lọ Bác thế chai…


Việc thay nội dung tấm bia, thay vì lí do như bác chủ tịch chỉ giáo, Beo chỉ link  đến việc cháy căn nhà lưu niệm ở Kim Liên năm trước và chỉnh sửa mộ bà Hoàng Thị Loan năm sau, không biết có liên thông gì đến nhau. Liên thông, tầm ấy mới là thâm sâu, mới là Nghệ chính hiệu. Tầm ấy so ra, chuyện hèn nhát trước Tàu chỉ là muỗi tép, mới đáng để bác chủ tịch hỏi, hôm nay đục bỏ lời Hồ Chí Minh ngày mai còn lại gì?. Tầm ấy so ra, bác chủ tịch chỉ là muỗi tép. Nhưng bất kể  liên thông  hay không, chắc chắn toàn thể đại gia nhà Beo thần kinh vẫn bình thường, không vì thế mà thấy đau xót, nhục nhã hay bị xúc phạm gì.


P/s: Năm ngoái, Beo kẻ nhẹ bác chủ tịch thế này, 1h sáng bác nhắn tin mắng mày viết chính tả còn sai còn lên mặt dạy anh.
 


Nguồn : Đã dẫn ở trên

VẠCH MẶT KẺ ĂN CƠM THỪA, CANH CẶN CỦA ... VỢ QUỶ SA -TĂNG NGUYỄN VĂN HƯỞNG

Phạm Chí Dũng bị bắt, tiếp sau đó Blog của Hồ Thị Thu Hồng tình nhân cũ của Nguyễn Văn Hưởng  bịa đặt viết những điều vu khống về Phạm Chí Dũng là người chỉ đạo Quan Làm Báo đăng bài! Rõ ràng mục đích của hai kẻ: Một tên Tướng bạo tàn và vô nhân tính cùng với một kẻ ĐÃ CÓ một thời ăn cơm thừa canh cặn của vợ Hưởng trở thành kẻ tung, người hứng.

Bản thân Hồng là kẻ ăn nói bỗ bã, trình độ 'lùn' nhưng lại mắc bệnh tự kỷ ám thị, bản chất chỉ là cái 'đuôi' thừa của Hưởng 15 năm về trước, nay lại tưởng mình là 'cái đầu của Hưởng'! Lợi dụng làm cái 'đuôi' của Hưởng, nghe lóm được vài ba câu chuyện rồi viết lên Blog úp úp, mở mở loè thiên hạ, nhưng nhiệm vụ chính của thị lại là bịa chuyện theo kịch bản của Hưởng để hại chết người khác.
Thực tế, sau khi trở thành con mẹ 'thùng tô-nô' thì không còn được làm cái đuôi thừa mà được Hưởng bố thí trả công bằng cách  kiếm cho một chức TBT của cái báo thể thao quèn và cho phép thị Hồng làm kẻ dẫn mối, trung gian của các vụ án ăn chia với Hưởng. Thì cũng là một loại 'ma cô' dẫn gái ăn tiền, nhưng loại ma-cô Thị Hồng này cũng thể hiện đúng bản chất của kẻ khát máu, vô nhân tính Nguyễn Văn Hưởng. Rất nhiều kẻ muốn giải quyết hận thù bằng cách bóp họng, làm cho tán gia bại sản, tống vào nhà đá... đã tìm đến thị Hồng và nhờ tên Tướng mặt đầy máu tanh Nguyễn Văn Hưởng ra tay hạ sát .. Đó là cách kiếm tiền của thị Hồng suốt 15 năm qua. 

Có lẽ không ai lạ gì một điếm già khi đã hết thời thì chuyển sang làm tú bà, sẵn sàng bán đủ mọi thứ miễn sao kiếm được tiền kể cả phô trương thanh thế của tên Tướng sát nhân Nguyễn Văn Hưởng làm bia chắn đạn mọi lúc mọi nơi cho thị.


Lâu nay doanh nghiệp chết như rạ, có lẽ đói ăn, nên thị Hồng quay sang cắn ngay người mà thị kể rằng rất thân để kiếm tiền thưởng. Việc Phạm Chí Dũng bị bắt với lý do bán thông tin cho nước ngoài lấy tiền là
SẢN PHẨM ĐẶC TRƯNG CỦA TÊN TƯỚNG CÔNG AN SÁT NHÂN NGUYỄN VĂN HƯỞNG đã từng làm với tất cả kẻ thù của những tên đã trả tiền cho Hưởng hoặc chỉ làm cho Hưởng 'cay mũi' cũng thành kẻ đáng bị cho vào tù với tội bán tài liệu quốc gia - Cái thứ của nhà Hưởng sẵn có lúc nào cũng mang ra 'xài' liền khi muốn giết một ai đó!

Nghe hơi hám thị Hồng viết trên Blog thì thấy Phạm Chí Dũng sẽ bị cưỡng hiếp với cái tội bán thông tin cho Quan Làm Báo để Hưởng báo công với thầy trò Nguyễn Tấn Dũng! Đến nay trở thành tên tướng về hưu, dù quan thầy cố phong cho cái Mác 'cố vấn', song sức tàn lực kiệt, cắn càn như con chó điên mà vẫn để lọt Quan Làm Báo phơi bày những thứ thịt chuột chết dấu kín trong xó nhà của ba Dũng cho bà con cả nước cùng biết ...thì 'bể' mặt Hưởng quá! Nhân thể có một kẻ tuẫn tiễu Phạm Chí Dũng lại mù quáng tin vào thị Hồng kể cho thị nghe việc căm thù chế độ cộng sản, thế là được thị Hồng mách nước theo kịch bản: Tuồn cho Phạm Chí Dũng một số thông tin 'đểu' và chỉ đường cho Phạm Chí Dũng mang đi phát tán cho đường dây của Lê Thăng Long... Vậy là có đủ chứng cớ : BÁN TÀI LIỆU QUỐC GIA! Đời Phạm Chí Dũng thế là xong rồi! Xem lại mồ mả thế nào mà lại bị Hưởng chọn làm con cờ để tâng công với quan thầy như thế!


Nguồn : Chim chích





28 thg 7, 2011

Thôn tính Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian, nếu…........



“...Giấu mình chờ thời…” là sách lược đúng đắn, khôn ngoan mà ông Đặng để lại cho hậu lãnh đạo Trung Quốc. Giới lãnh đạo Trung Quốc hiện nay cho rằng Trung Quốc có đủ mọi điều kiện để tuyên bố với thế giới rằng: Đã qua rồi thời kỳ “giấu mình chờ thời”. Các hành động ngoại giao, quân sự của Trung Quốc đối xử với thế giới trong đó có Việt Nam đã chứng minh điều đó. Tham vọng quá lớn, giới lãnh đạo Trung Quốc không kiềm chế nổi. Tiếc thay họ quá vội vàng, nôn nóng.
Bài viết này tôi chỉ phản ánh khái quát mang tính chủ quan về sách lược của Trung Quốc đối với Việt Nam sau thời kỳ “giấu mình chờ thời”.

“Diễn biến hòa bình” Made in China!.

Mỹ tấn công I răc, Apganixtan… rồi gần đây Pháp, Ý tấn công Ly-bi không phải là để chiếm đất đai, mở rộng lãnh thổ mà cái họ cần đạt được là đánh đổ chế độ hiện tại, dựng lên một chính phủ mới “thân” họ, sẵn sàng đáp ứng những nhu cầu chiến lược kinh tế, quân sự của họ hiện tại và tương lai. Tuy nhiên việc sử dụng vũ lực chỉ khi thật cần thiết, cân nhắc tính toán hết sức kỹ lưỡng và cũng chỉ nhằm vào những quốc gia sợ chiến tranh, khả năng phản kháng của dân tộc thấp, còn thì thực hiện các “cuộc cách mạng màu” như thời gian gần đây tỏ ra vô cùng hiệu quả.
Việt Nam sau 1975 thực tế rõ ràng là có rất nhiều lực lượng thù địch hoạt động chống phá với mục đích là xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam, lật đổ chế độ. Việt Nam gọi đó là “Chiến lược diễn biến hòa bình”. Với sự đổi mới tư duy, đa phương hóa trong các mối quan hệ, Việt Nam đã từng bước hòa nhập vào thế giới. Những nước trước đây được coi là thù địch nay trở thành đối tác, thậm chí còn là bạn.
Việt Nam sẵn sàng là bạn với tất cả các nước trên thế giới. áp lực “diễn biến hòa bình” giảm hẳn, nhưng có một sức ép khác – sức ép này nằm trong chiến lược thôn tính Việt Nam vô cùng thâm hiểm mà nhà cầm quyền Trung Quốc đã triển khai thực hiện từng giờ từng phút không bao giờ ngơi nghỉ. Nếu như “chiến lược diễn biến hòa bình” nhằm mục đích lật đổ chế độ, xóa bỏ Đảng Cộng SảnViệt Nam thì chiến lược thôn tính Việt Nam của Trung Quốc thâm và hiểm ở chỗ nó không lật đổ chế độ, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng SảnViệt Nam mà nó thực hiện dưới một chiêu bài mà ai cũng bị lầm tưởng là cùng là quốc gia có chế độ chính trị “giống nhau” do một “Đảng Cộng Sản lãnh đạo”.
Mặc dù sự khác nhau giữa hai chế độ, hai đảng giống như sự khác nhau giữa chó sóicừu nhưng Trung Quốc “mị Việt Nam” với danh nghĩa “đồng chí”… lợi dụng tính nhân ái, nhường nhịn, hòa hiếu của dân tộc Việt Nam để chèn ép, bắt nạt, mặc cả trên xương máu người Việt Nam vì quyền lợi của dân tộc mình. Phá hoại, lũng đoạn nền kinh tế Việt Nam, bắt kinh tế Việt Nam hoàn toàn phụ thuộc vào Trung Quốc để khống chế chính trị, biến Đảng Cộng SảnViệt Nam, nhà nước, chính phủ Việt Nam thành tay sai “đồng chí tốt”, thành một công cụ pháp lý cho dã tâm bành trướng của mình.

Dùng vũ lực cũng để đạt được mục đích này, vậy cần chi phải dùng vũ lực. Đó là “chiến lược diễn biến hòa bình mang màu sắc Trung Quốc.
Điều đáng tiếc là Việt Nam luôn sợ làm tổn hại đến mối quan hệ “đồng chí, hữu nghị mà hai nước, hai đảng dày công vun đắp” nên mất cảnh giác, bị động đối phó và luôn bị bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến phải gánh chịu những hậu quả thất thiệt.

Cài thế chiến lược diễn biến hòa bình thôn tính Việt Nam
Một điều khẳng định là Trung Quốc không bao giờ muốn Việt Nam hùng mạnh. Trung Quốc không muốn Việt Nam thống nhất, muốn Việt Nam đánh Mỹ đến người cuối cùng để tạo cho Trung Quốc một vùng đệm an toàn. Việt Nam thống nhất, không nghe sự điều khiển của Trung Quốc là có chuyện, họ không để yên.
Năm 1979, Khơ me đỏ dưới sự chỉ đạo của quan thầy Trung Quốc sau khi “thịt” hơn 3 triệu người dân tộc mình, dùng hàng chục sư đoàn quân hiếu chiến tấn công Việt Nam ở biên giới tây nam. Thật ra mà nói nếu như không để cho bọn Pol Pôt làm loạn ở tây nam của Việt Nam thì một ông Đặng chứ 10 ông Đặng ngay cả suy nghĩ cũng không dám nghĩ đến tấn công Việt Nam. Việt Nam hầu như bỏ ngỏ biên giới phía Bắc của Tổ quốc, tập trung lực lượng tiêu diệt và làm tan rã hàng chục sư đoàn tinh nhuệ, ác thú của Khơ me đỏ – thiện chiến hơn rất nhiều quân của Trung Quốc thời ông Đặng, đánh đến tận sào huyệt của chúng. Đây là điều không phải đơn giản và không phải quân đội nước nào cũng làm được chỉ trong một trận.
Việc đánh tan gọng kìm phía nam tưởng đã yên nhưng Trung Quốc đâu có từ bỏ. Căm pu chia, Lào hiện nay đang được Trung Quốc tìm mọi cách bành trướng và thôn tính để áp dao vào sườn Việt Nam. Thế trận này luôn là nguy hiểm tiềm tàng với Việt Nam.
Trong nước, Trung Quốc đã thuê đất “trồng rừng” ở những vị trí xung yếu biên giới như Lạng sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng. Tại Nghệ An họ thuê gần với đường 7, đường 8 sang Lào, những vùng như Tương Dương, Quỳ Châu, Quỳ Hợp được coi như phên dậu quốc gia cũng được thuê. Tại Quảng Nam họ thuê gần khu vực có đường thuận tiện lên Tây Nguyên và Căm pu chia
Bất kỳ người Việt Nam nào có chút hiểu biết về quân sự cũng đều hoảng hốt và toát mồ hôi hột. Lưu ý là những khu vực mà họ thuê thì người Việt Nam không được bén mảng vào và với cách quản lí như ông chủ tịch tỉnh Lạng Sơn tuyên bố thì… ngay cả xe tăng Trung Quốc cũng có thể ém sẵn trong khu vực “trồng rừng” của họ. Vị trí Tây Nguyên, nơi mà các nhà quân sự cho rằng ai chiếm được nó là làm chủ toàn Đông Dương thì Trung Quốc đang tìm cách đặt chân vào (khai thác bôxit).
Về kinh tế. Quả thật, đối đầu với Trung Quốc về quân sự Việt Nam không và chưa bao giờ sợ. Nhưng làm ăn kinh tế với Trung Quốc mới thật nỗi sợ. Nếu Việt Nam cảnh giác với Trung Quốc như đã từng cảnh giác với phương tây trong chiến lược diễn biến hòa bình thì không hề gì, đằng này Trung Quốc nhiều tiền, một số quan chức bộ ngành Việt Nam vì quyền lợi cục bộ, cá nhân mà coi nhẹ an ninh quốc gia.
Tính đến nay có tới 90% các công trình khai khoáng, luyện kim, dầu khí, hóa chất đều do nhà thầu Trung Quốc đảm nhận. Có tới 30 doanh nghiệp Trung Quốc đang thực hiện các dự án trọng điểm quốc gia. Xét về điện đã có nhiều dự án tỷ đô la rơi vào tay nhà thầu Trung Quốc. Tiêu biểu phải kể đến dự án điện Quảng Ninh 1, 2 với giá trị 400 triệu USD; điện Mỹ Tân 2 với số vốn 1,3 tỷ USD; điện Duyên Hải 1 là 4,4 tỷ USD.

Vấn đề cần đặt ra là: Tại sao và Trung Quốc muốn gì?. Trước hết phải hiểu vì sao các doanh nghiệp của Trung Quốc trúng thầu, (ngoài tình “đồng chí” nên được ưu tiên ra) vì họ bỏ giá rẻ. Bỏ giá rẻ là lỗ, chẳng có doanh nghiệp nào điên khùng như thế nhưng các doanh nghiệp của Trung Quốc thì không. Miễn sao trúng thầu, còn tiền thì chính phủ Trung Quốc lo. Trúng thầu rồi thì họ làm đến đâu là quyền của họ… Việc một công trình, dự án có giá rẻ chỉ là cái lợi nhỏ nhưng cái giá mà xã hội và an ninh đất nước phải trả là quá đắt.
Thứ nhất là hầu như các dự án đó có tiến độ rất ì ạch, khi hoàn thành thì vận hành gặp rất nhiều trục trặc, phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc.
Thứ hai là họ không thuê lao động là người Việt Nam mà họ đem người Trung Quốc sang hàng ngàn người nhằm thực hiện chính sách di dân. (Liệu Anh, Pháp, Mỹ, Nhật mà trúng thầu họ có đem người họ sang không?).

Ngoại trưởng Mỹ chẳng đã từng gọi Trung Quốc là thực dân ở châu Phi đó sao!. Đến đây chúng ta tự hỏi nếu như xảy ra chiến tranh giữa Trung Quốc và Việt Nam thì các ngành công nghiệp quan trọng mà Trung Quốc trúng thầu có phát huy hết công suất để phục vụ cho chiến tranh hay là đóng cửa? An ninh năng lượng của Việt Nam lệ thuộc vào Trung Quốc thì liệu Trung Quốc có “quên” không, khi chiến tranh nổ ra?...Hàng ngàn lao động phổ thông trai tráng của Trung Quốc nó sẽ làm gì trong khi chưa có chiến tranh mà đã ngỗ ngáo làm loạn lên, gây mất an ninh trật tự như ở phố Ninh Bình và một số nơi khác?
Gần đây Trung Quốc hung hăng đe dọa Việt Nam không phải là không có cơ sở. Phải chăng thế trận họ cài đã xong? Trung Quốc đã, đang tạo nên một sức ép rất lớn lên Việt Nam. Việt Nam phải đối phó với rất nhiều mũi nhọn mà Trung Quốc chĩa vào chứ không phải chỉ riêng ở Biển Đông. ở cạnh ông “hàng xóm” này giá như ta chuyển được nhà của mình đi nơi khác.


Sự kiện biển Đông - Quân cờ đi lạc nước!
Báo chí tốn rất nhiều giấy mực nói về vấn đề này (gây hấn trong Vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam), rằng đây là phép thử của Trung Quốc với Việt Nam, các nước ASEAN, Mỹ vv…vv. Không rõ Trung Quốc rút ra được kết luận gì cho phép thử này, có điều dư luận chung đều cho rằng: “Trung Quốc dại dột đem búa thử vào tấm kính xem kính có dễ vỡ hay không?”. Đương nhiên kính có thể vỡ hoặc không, nhưng khi đã vỡ thì chẳng lành lại được bao giờ. Và hiện thực là kính đã vỡ.
Tôi cho rằng hành động của nhà cầm quyền Trung Quốc gần đây trên biển Đông đã phạm 3 sai lầm nghiêm trọng.

Một là
: Kích hoạt tinh thần dân tộc của người Việt Nam – một sức mạnh khủng khiếp mà lịch sử đã ghi nhận.

Hai là
: Trung Quốc đã tự vạch mặt mình trước nhân dân Việt Nam và những người hiểu biết trên toàn thế giới. Nếu như còn chút lòng tin nào của nhân dân Việt Nam với nhà cầm quyền Trung Quốc thì giờ đây lòng tin đó đã cạn. Vì đây là hành động ăn cướp trắng trợn, ngang ngược không hơn không kém mang tầm cỡ quốc gia. Tuyên bố của bộ Ngoại giao Việt Nam rằng “Trung Quốc cố tình biến khu vực không tranh chấp thành khu vực tranh chấp…” nghe qua thì đơn giản nhưng đồng bào Việt Nam hãy hình dung như sau: Bạn có một ngôi nhà trên một khu đất đắc địa đã có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất (Như Vùng Đặc Quyền Kinh Tế của Việt Nam mà Luật biển 1982 đã công nhận). Bạn mở một quán giải khát trong khu vườn của mình để kinh doanh nhưng rất nhiều lần bị một kẻ mặt mũi bặm trợn không rõ ở đâu đến phá (Việt Nam thăm dò khai thác tài nguyên thì bị Trung Quốc gây hấn trong Vùng Đặc Quyền Kinh Tế). Nó tuyên bố đất này của nó. Nó hung hăng vung gươm rút kiếm đe dọa cho bạn một bài học… Sau đó nó đề nghị, thôi không cãi nhau nữa, “gác tranh chấp, cùng khai thác”, ông một bên tôi một bên cùng mở quán. Vậy bạn có chấp nhận đề nghị của nó không? Sợ nó mà chấp nhận thì mất không đất. Bức xúc không?


Ba là
: Dồn lấn Đảng Cộng SảnViệt Nam, Nhà nước, Chính phủ Việt Nam (Gọi tắt là Hà Nội) đến chân tường. Hoặc là chấp nhận “gác tranh chấp cùng khai thác” nghĩa là mất chủ quyền, công nhận đường “lưỡi bò” phi lý của Trung Quốc để bị dân tộc Việt Nam khai tử; hoặc là như Tổ tiên ông cha ta đã từng làm với bọn phong kiến phương Bắc. Đương nhiên Hà Nội sẽ
đứng lên như Tổ tiên ông cha – là điều Trung Quốc không muốn.
Muốn thôn tính một quốc gia khác mà mắc phải một trong ba sai lầm này thôi thì cũng đủ phá sản. Vì đây là sai lầm mang tính chiến lược, chứng tỏ Trung Quốc đã nóng vội, đi quá đà. Phải chăng đường lối đối ngoại của Trung Quốc đều do những cái đầu nóng trong giới quân sự chi phối? May thay, Trung Quốc không mạnh như Mỹ, tiềm lực quân sự không mạnh như Mỹ (đây cũng là điều mà ông Lưu Á Châu cũng cho là may thay) chứ nếu như … họ có thể “bỏ Paris vào trong cái lọ”.


Thế đứng Việt Nam khi gần lửa.

Điều trước tiên là phải xác định đúng kẻ luôn căm thù, chơi xấu ta. Thời gian trôi đi, ai cũng có thể thay đổi, ngay như quan hệ của Mỹ – Việt Nam, dù Mỹ đã gây nên bao đau thương tang tóc cho Việt Nam trong thời gian gần đây nhất thì bây giờ là đối tác, sẵn sàng là bạn của nhau. Thế nhưng Trung Quốc đối với Việt Nam vẫn không bao giờ thay đổi, có chăng là thay đổi của Việt Nam mà thôi. Việt Nam đặt quá lòng tin vào Trung Quốc. 
Bây giờ thì… đã rõ. Tuy nhiên trong thời đại toàn cầu hóa, thì vẫn phải quan hệ mọi mặt từ kinh tế, xã hội và ngay cả quân sự. Nhưng quan hệ đó phải trên nguyên tắc bất di bất dịch là: Cái gì đôi bên cùng có lợi mà không ảnh hưởng đến an ninh quốc gia thì làm. Còn có lợi lớn mấy chăng nữa mà có nguy cơ đến an ninh quốc gia thì không. (Chẳng hạn như chuyện khai thác bôxit ở Tây Nguyên. Rõ ràng việc khai thác là cần thiết không bàn cãi, nhưng ai là chủ thầu mới quan trọng. Với tôi, ai cũng được, trừ Trung Quốc.) Muốn vậy phải có một bộ phận gồm những chuyên gia quân sự, chính trị, kinh tế, xã hội giỏi nhất để nghiên cứu mối quan hệ này thật thấu đáo, phát hiện kịp thời và có quyền dừng ngay tức khắc, không để họ cài thế, chơi xấu với ta.
Điều thứ hai là chọn bạn mà chơi. Quả thật Việt Nam ta nằm ở một vị trí mà có thể kết bạn với ai cũng dễ, ai cũng muốn kết bạn với mình. Rất dễ hiểu vì nếu là bạn thì họ sẽ có nhiều quyền lợi ở Việt Nam. Vấn đề chính là ta phải như thế nào để Nga, Ấn Độ, Mỹ và Nhật Bản là bạn. Có bạn ta không đơn độc. Trung Quốc cảnh báo, hù dọa ta rằng: “Nước xa không cứu được lửa gần”, chứng tỏ họ tỏ ra run sợ khi Việt Nam có nhiều bạn. Việt Nam đâu phải là “sân sau” của Trung Quốc, đúng không?. Khi đã có “nước” rồi, dù xa thì ta vẫn yên tâm sẵn sàng dùng “lửa dập lửa”.
Tiếp theo là muốn có “lửa mà dập lửa” thì tăng cường quốc phòng. Mua sắm vũ khí tối tân hiện đại. Phải tính toán lựa chọn loại vũ khí nào phù hợp với lối đánh Việt Nam. Xây dựng ngành công nghiệp quốc phòng có khả năng cải tiến vũ khí đáp ứng kịp thời những chiến thuật độc đáo khi tác chiến cần thiết.
Cuối cùng là phải đoàn kết, bình tĩnh, sáng suốt, tự tin. Làm hết sức mình có thể để không xảy ra chiến tranh, nhưng khi chiến tranh xảy ra thì không sợ.

27 thg 7, 2011

Tôi đã khóc


Cả tuần ngồi trên xe cùng sinh viên đi tham quan thực tế, mệt nên chỉ lướt qua mạng vài tin chính rồi lăn ra ngủ. Hôm nay, có thì giờ nên xem đủ, xem hết những gì bảy ngày qua chưa xem. Đoạn băng do PGS TS N.G.Đ. gửi qua email đã làm tôi không cầm được nước mắt. Vừa khóc, tôi vừa tự nhắc mình rằng đừng khóc kẻo người ta lại bảo ông điên này hay khóc...


Đó là những giọt nước mắt tủi hổ vì thấy mình không bằng lũ trẻ chỉ mươi mười lăm tuổi. Chúng nó hầu như chưa biết cách ăn mặc, chẳng hề biết tạo dáng, nhưng Dáng đứng Việt Nam của những đứa trẻ đó thì không bút mực nào tả nổi. May ra, chỉ có ống kính thần của các nhiếp ảnh gia mới làm cho lòng người xúc động đến thế. Vì chẳng biết gì về nghệ thuật nhiếp ảnh, tôi kính đề nghị nghệ sĩ nào có lòng, có tài hãy cho lên mạng một bức ảnh như thế để làm Dáng đứng Việt Nam cho thời đại mới.


Tôi khóc vì nghĩ mình đã quá hèn, không dám bỏ ra dù chỉ ít giờ vào ngày Chủ nhật để đi cùng các cháu, các em biểu tình ở Hà Nội. Quá hèn vì không dám cổ vũ cho nghĩa cử biểu tình đúng đắn của bổn phận và trái tim ấy vì sợ mang tiếng kích động chống phá nhà nước XHCN. 


Chao ôi, thật là buồn và đau 
đớn trong cái thời yêu nước phải xin phép, yêu nước phải sợ hãi, trí tuệ của hàng triệu người phải thua vua tập thể - những vị vua mà tài năng chưa hề được minh chứng bao giờ!


Tôi đã khóc vì chưa thấy thời nào lũ trí thức chúng tôi ươn hèn đến thế. Xã hội đầy rẫy cái sai nhưng nói đến cái sai thì hầu như ai cũng phải nhìn quanh và phải thầm thì. Những người bạn của tôi như PGS TS T.T.T.L., PGS TS Đ.B,.... thì nói rằng phản đối những cái sai là ngu ngốc, là bẻ nạng chống trời, là “có thay đổi được gì đâu”. Tôi đã khóc vì thấy rằng mình ngu xuẩn: Ừ, tại sao không lo bảo vệ cái bát cơm của mình mà lại đi lo chuyện đâu đâu?...


Tôi đã khóc vì thấy mình không bằng lũ trẻ. Chúng nó hồn nhiên và vô tư đến thế (BBC cho biết nhiều ông bố bà mẹ khuyến khích con đi biểu tình yêu nước). Thật đáng tự hào khi có những người bố, người mẹ và những đứa con như thế. Nếu TỔ QUỐC Việt Nam có hàng triệu người như thế thì làm sao có thể run rẩy và khiếp sợ trước cái ác, cái ngu cứ nhũng nhiễu, hoành hành?


Tôi đã khóc vì muôn điều khó nói. Nhưng, sau khi lau nước mắt, tôi đã mỉm cười. Cười vì thấy bình minh đang tỏa rạng. Mặt trời đang lên. Tôi muốn nó sẽ sáng bừng ngay nhưng đó chỉ là ước mong. Cái gì cũng có thời gian và cái giá của nó: Mặt trời “mọc” được là nhờ sự VẬN ĐỘNG của hàng triệu thiên thể. Trong cái hằng hà sa số của tổng thể “xã hội” tự nhiên ấy, không “ai” có quyền đứng yên. Tất nhiên, giống như xã hội loài người, các thiên thể lớn hơn sẽ luôn có vai trò quan trọng hơn. Chẳng hạn, nếu trí thức mà tham tiền, ngậm miệng thì ai sẽ mở miệng cho đây? Tôi đã khóc vì xấu hổ khi phải thú nhận rằng mình ích kỷ và sợ hãi...


Hà Văn Thịnh

Chuyện bên lề biểu tình chóng Trung Quốc 24/7


Hà Nội mưa triền miên mấy chục tiếng đồng hồ, đến giờ bà con tụ tập thì tạnh ráo, nắng ửng hồng.8 giờ khu vực tượng đài vắng tanh. Mình sang hội chụp ảnh dạo ở hồ Hoàn Kiếm đứng chờ, ông thợ ảnh lại gần gãi đầu nói.

- Ông em xem có ai thanh lý máy ảnh, mách anh kiếm tí, dạo này chân anh vẫn đau.

Mình ừ à, rồi nhảy vào cái ghế của ông ấy ngồi chờ. Gần 30 năm trước mình theo mẹ bán hàng rong ở đây, cả chỗ hàng Dầu cũng toàn người quen, mấy người thợ ảnh cũng quen. Có người gọi mình hỏi Hiếu ơi bây giờ làm phóng viên à ?

Mình ngồi đợi một lúc thấy Lê Dũng, Gốc Sậy, chị Phương Bích và bác già đi xe đạp đến. Đứng 20 phút chả thấy ai. Mình lấy xe đạp bác già đi thám thính, đạp vòng quanh tượng đài rồi đạp quanh đến Ngọc Sơn



 
Nhiều người thờ ờ. Có anh cảnh sát giơ gây ra chặn mình định mắng vì tội đi xe lượn lờ, nhưng anh thấy áo mình là lạ, chăm chú nhìn một lát rồi phẩy tay cho  đánh võng tiếp tục.

Lượn lên chỗ tượng đài Lý Thái Tổ, gặp đại ca Đỗ Xuân Thọ ngồi ghế đá, nạng để bên cạnh, khẩu hiệu trên tay, xung quanh mấy thanh niên. Mọi người bắt tay mình hỏi han, mình vội đạp xe về chỗ tượng đài báo tin cho đám ở đó biết đằng tượng đài tụ rồi.


 
Nhác thấy bác Nguyên đầu bạc, bác Yên, cậu Thạch, anh Diện...biết là'' mở hàng'' may mắn rồi. Y rằng mọi người kéo lại đông rất nhanh, bên các '' đô'' chính quyền chưa kịp lên ''sới'' thì '' đô'' nhân dân đã kín chật '' sới '' mất rồi.

Không làm ăn được gì, lại dùng loa giở luật đòi giải tán '' sới''


 
Bỗng từ sau lưng bác Đỗ Xuân Thọ, một chàng trai khôi ngô tuấn tú sau khi quan sát đoàn căng băng rôn, lập tức rút điện thoại nhanh như cao bồi miền Tây rút súng, bắn một tràng.

- Báo cáo anh chúng nó dùng nhiều tờ giấy ghi tên người toàn khổ a4.

À hóa ra nhân dân biểu tình được gọi là '' chúng nó'' kiểu như người Việt Nam gọi bọn xâm lược là '' chúng nó''. Ngôn ngữ dùng cho kẻ thù. Vậy là chàng trai này là ai ?

Bấy giờ lại có một em mặt mũi lành lặn, chứng tỏ dùng mỹ phẩm cũng xịn, nàng ta dùng sử dụng nhuần nhuyễn một máy quay phim loại tốt mà chỉ có lực lượng đặc biệt mới có, chĩa vào đám nhân dân ghi rõ mặt '' chúng nó''


 
Nàng ta dùng máy quay chiếu mọi người, đồng thời dùng nó che mặt, thật là công thủ toàn diện, điêu luyện vô cùng. Sau mươi nhát rập rình chụp đi chụp lại, lúc nàng ta chớm hở mặt, mình mới làm được nhát này.

Đoàn sang đường bên hồ, lúc này đã thành hình, thành khuôn ra dáng đoàn biểu tình rồi. Một bác an ninh đứng cạnh bác cảnh sát, hai bác cũng dáng dấp không phải làng nhàng. Nhưng thế nào bác trung ta cảnh sát nhìn nhân dân lại cười cực kỳ đáng yêu, còn bác an ninh thì trố mắt, hóa ra em Kim Tiến áo trắng tha thướt xuất hiện đi ngược với đoàn.



Bác cảnh sát nhìn em Kim Tiến cười, vì em ý đi ngược lại đoàn. Còn bác an ninh thì nhìn đoàn người reo ồ lên, bác ý mới ngạc nhiên không biết là đoàn reo cái gì ?


Thắng vẹo người chụp em Tiến, vợ mà nhìn thấy ảnh này nó mắng cho. Hôm nọ vợ chồng Thắng trà đá với mình ở vườn hoa Lê Nin, vợ Thắng nói

- Chồng em đi biểu tình em không cấm, nhưng cái khác là không xong.

Thắng đang chụp ảnh, có anh an ninh gọi giật giọng

- Thắng , Thắng..ra đằng này bảo, ra đây bảo cái

Thấy anh an ninh gọi Thắng ra xa đoàn, mình cũng gọi.

- Thắng , Thắng mày chạy ra kia chụp thằng con anh với.

Thế là Thắng nhà ta bon bon chạy theo hướng mình chỉ.

Có một xe chính quyền đi kèm đoàn, trên thùng xe có dân phòng, khổ thân họ, nắng nôi cứ ngồi trên thùng xe. Một cậu dân phòng thấy mình đi gần gọi

- Hiếu , Hiếu, đưa chai nước đây xin ngụm.

Mình chả biết là ai, nhà mình gần hồ Gươm, chắc anh em dân phòng cũng biết mình. Mình đưa nhoài lên thùng xe đưa chai nước. Mọi người trong đoàn ồ lên, có người nói

- Chỉ có buôn gió mới có thế.

Rồi từ đám người xem ở khu vực kem bốn mùa, có một mụ béo áo tím xông vào đoàn giằng tay một bà nói

- Bà điên à, biểu tình đéo gì, nó cho ra đảo chết bây giờ, về đi nào.

Bác kia gạt phắt tay, đi vào giữa đám người, tiếp tục hô vang khẩu hiệu.




Mụ béo áo tím ngượng người, chạy sang bên đường kể công với đứa con gái áo trắng, miệng mụ vẫn lải nhải là bọn điên này biểu tình làm được gì.

Mình đi gần nói đổng

- Ăn nhiều béo như lợn, đi bộ để giảm béo đấy.

Chả biết mụ ý nghe thấy không, mình phải chạy theo đoàn chụp ảnh tiếp.





Hôm nay thì thật lạ, anh an ninh chống tay kia mọi khi rất hăm hở, sát sao theo dõi đoàn biểu tình. Mấy lần trước anh ta rất căng thẳng, nét mặt nghiêm trọng, chỉ đạo đàn em sâu sát liên tục. Nhưng lần này anh thật chểnh mảng, thậm chí là hững hờ như đứng đó để đợi chờ đoàn giải tán. Thậm chí anh và các đồng bọn quay sang hỏi chuyện đâu đâu không liên quan gì đến đoàn biểu tình

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, tả xung hữu đột giữa trận tiền. Nhìn anh xông pha, lúc đầu, lúc cuối oai phong lẫm liệt. Khi xưa Triệu Tử Long tung hoàng giữa trận Đương Dương- Trường Bản. Chỗ này gần cầu Thê Húc, khác gì cầu Trường Bản đâu.

Tối trước ngày 24/7/2011 Nguyễn Xuân Diện phải tiếp đoàn cán bộ dân phố đến vận động anh không đi biểu tình. Nhưng hôm nay anh ở đây đã rõ kết quả buổi làm việc đó.


Bà và cháu cùng xuống đường, bà mà đã đi rồi thì chắc bố mẹ cháu quan quất đâu đây trong đoàn thôi.



Một chàng công nhân trẻ, rất đẹp trai, lặng lẽ giơ cao cờ

 
Đôi tình nhân lạc lõng, có thể họ chả biết điều gì đang xảy ra.

 
Em này được đưa lên đây có phải vì xinh không ? Không phải em ý xinh nhất trong đoàn biểu tình, mà em ý xinh nhất ở đám '' người lạ'' .
Thỉnh thoảng lại có anh '' người lạ'' đến thì thầm như tán tỉnh em ý. Đưa cái ảnh này lên để cho chồng hay người yêu em ý biết làm nghề này nguy hiểm lắm, bắt bỏ nghề làm nghề khác thôi. Cứ thế này thì lắm chuyện lằng nhằng ...


Đồng đội gặp nhau , những người lính già đầu bạc ở tuổi xế chiều vẫn nặng lòng với nước non, có thế lực thù địch, cơ hội nào ở đây ?

Thế lực thù địch ngồi phòng lạnh, chỉ đạo, chứ ra đến vỉa hè này chỉ có nhân dân yêu nước mà thôi



Mình ít khi đi đầu, thường đi biểu tình mình chỉ đi âm thầm trong đoàn, hay đứng chụp ảnh. Hôm nay nghĩ cũng vậy, nhưng đang chụp ảnh thì nghe tin thằng bạn nó bảo là Nguyễn Tấn Dũng lại làm thủ tướng, và sẽ chuẩn duyệt cho Trần Đại Quang làm bộ trưởng công an.

Nghe tin đó xong, mình đeo máy ảnh bên hông  cầm khẩu hiệu đi đầu luôn, vì biết đâu sau này chả còn dịp nữa. Để lại tấm hình mai này làm kỷ niệm, chứ bao lần đi chả có tấm nào ra hồn.

Trần Đaị Quang người chuyên vạch sách lược để dập tắt những thứ mà Đảng ta nghĩ rằng sẽ là nguy cơ gây hại cho Đảng. Một người như Trần Đại Quang mà làm bộ trưởng công an, thì chắc chắn ngành công an sắp tới sẽ hoạt động '' bài bản'' ra trò.

Trên Trần Đại Quang lại còn Nguyễn Tấn Dũng, một người chuyện theo trường phái mà như bóng đá gọi là ''chơi rắn''.

Thôi thì tranh thủ đi gỡ gạc cho oai, mai này lỡ có gì thì cũng không tiếc nuối.


Một lần quá thành công, nhưng liệu năm tháng tới đây sẽ thế nào. Xã hội chuyển biến hơn, tâm nguyện người dân được chú trọng hơn. Hay một bức màn sắt khép xuống.

Chẳng còn gì nữa, chỉ còn những bầy người lầm lũi sống theo nhu cầu, dục vọng hàng ngày. Với phương châm '' mưa lúc nào, mát mặt lúc ấy'', '' đời cua cua máy, đời cáy cày đào''

Một bầy khác thì ung dung hưởng thụ như ông hoàng tự nhận mình là dân tộc, là đất nước

Và một bầy nữa, có thể là mình trong đó, '' nằm dài đếm ngày tháng dần qua''

Kiếp người vài chục năm, nhưng tai tiếng là cả hàng trăm, nghìn năm tùy theo mức độ.

Mình đã từng ngồi quán ăn sang trọng ở Pari, trước đó không lâu mình ăn cơm nguội với muối trong xà lim  nhà tù. Chả có gì để lại cho mình ấn tượng, chỉ là bữa ăn.

Mấy hôm nữa là xử lại anh Vũ, càng ngày càng nhiều thứ làm thước đo cho vận nước. Chỉ tháng nữa thôi, mọi thứ sẽ rõ ràng. Nếu là người yêu nước, bạn đừng buồn khi thấy những điều tồi tệ xảy ra. Chu kỳ là như thế.

Nguồn : NGUOIBUONGIO

26 thg 7, 2011

Cảm ơn…biểu tình

 Quyết biểu tình cho Tổ quốc quyết sinh.


Tổng Cua từng đi xin việc, từng được phỏng vấn và kể cả phỏng vấn người xin việc. Y cũng biết vài mẫu thư cảm ơn (Letter of  thanks) nhưng kiến thức về cảm ơn rất kém.

Tìm trên mạng chỉ thấy vài mẫu như cảm ơn vì được phỏng vấn xin việc, sau khi nhận quà, đồ mừng cưới, quà Giáng sinh, cảm ơn thầy cô… nhưng không thấy có mẫu thư cảm ơn người biểu tình, xuống đường, hay còn gọi là tụ tập như cách dùng của TTX.


Nghĩ nát óc không ra cách làm thế nào để cảm ơn những người biểu tình ngày 24-7-2011. Trong trường chẳng ai dạy cách viết thư đặc biệt này. Dân ta cũng ít khi cảm ơn. Có lẽ vì thế mà viết khó chăng.

Thôi thì Tổng Cua bắt đầu trước, và các bạn tự thêm vào. Nhớ viết ngắn gọn, cảm ơn ai vì việc gì và tác động ra sao.


First of all – Trước hết, Cảm ơn Đảng và Nhà nước đã không nói gì và “cho” nhân dân…tụ tập ủng hộ Đảng và Chính phủ.


Anh Ba Sàm



Cảm ơn hai bloggers hàng đầu Basam và Nguyễn Xuân Diện
và nhiều blog khác vì những tin tức nóng hổi từ đường phố thông qua những hình ảnh sống động. Nhờ đó mà biết Tiến sỹ Quang A  bị công an quấy rầy trước khi đi biểu tình và nhiều trí thức lớn đã rất lo lắng, cho tới khi nhìn thấy anh trong đoàn người đi trên bờ Hồ và thậm chí còn trả lời phỏng vấn báo chí nước ngoài. Nhờ có blogs mà bạn đọc khắp thế giới biết được Hà Nội có biểu tình chống Trung Quốc lần thứ 8, chả là 700 tờ của bác 4T “tọa sơn quan hổ đấu”. Thông tấn xã VH (hè) thay cho Thông tấn xã VN



Cảm ơn những nhà nhiếp ảnh nghiệp dư
và chuyên nghiệp vì đã quay video, chụp ảnh và gửi thẳng từ cellphone, camera, iPad2, iPhone… về cho những “tòa soạn di động”, không nhà không cửa, không phóng viên, không thù lao lại dễ bị vào nhà lao. Cảm ơn người nghiệp dư trước vì họ gửi cho lề trái, cảm ơn cánh chuyên nghiệp sau vì họ chụp/quay rất đẹp, nhưng chỉ để ngắm trong buồng với vợ. Đưa đến tòa soạn lề phải không ai đăng.


Ts Quang A trả lời phỏng vấn.



Cảm ơn anh Nguyễn Quang A, một IT nổi tiếng nhất của VN, nguyên giám đốc 3C, nguyên thành viên IDS đã giải thể, vì đã có cuộc đào thoát ngoạn mục và ra phố “đi chơi bờ Hồ” với 500-600 anh chị em. TS Lê Đăng Doanh, cựu thành viên khác của IDS, cũng cảm ơn anh A ”đã chia sẻ thông tin (chuyện bị quấy rầy). Có thể nhận định đây là một chiến thuật mới nhằm hạn chế hoạt động của anh. Mong anh cảnh giác, bình tĩnh và hành động cương quyết để tự bảo vệ mình. Chúng tôi luôn ở bên cạnh anh”. Nước mình có nhiều Tiến sỹ dám dấn thân như các bác này thì “bố thằng nào dám động vào”. Mà sao TS Nguyễn Hồng Kiên, làm khảo cổ gì đó, hay xưng cháu trên blog lại cũng ra đường. Trông ông ta cũng yểu điệu như Gốc Sậy thế mà dám hô “Đả đảo…Gốc Tre”



Cảm ơn hai người đẹp mặc áo dài đẹp mê hồn đã đeo băng rôn “HS, TS là của VN” và mang khẩu hiểu biết ơn các 74 liệt sỹ Hoàng Sa (1974) và 64 liệt sỹ Trường Sa (1988). Chả biết tên các chị là gì nên tạm gọi là hoa hậu của cuộc biểu tình ngày 24-7. Gửi lời cảm ơn các bà, các chị có mặt ngày hôm đó. Đàn bà Việt ra đường mà đàn ông Việt ngồi nhà xem tivi hay đọc blog thì có xứng là mày râu không.



Cảm ơn nghệ sỹ violon già của đường phố. Nhờ có nhạc của ông mà đoàn người có những bước quân hành hùng tráng.


Hai người đẹp



Cảm ơn các cháu nhỏ đã ra đường cùng cha mẹ giúp cho sự toàn vẹn lãnh thổ. Sự có mặt hồn nhiên của các cháu đã làm cho người lớn xấu hổ vì sao lại không ra đường như các cháu.



Cảm ơn nhân dân Hà nội đã đứng xem và không nói gì về chuyện tắc đường do biểu tình.



Cảm ơn các đồng chí công an, an ninh, thường phục cũng như chìm, vì đã dùng cả xe công để bảo vệ đoàn biểu tình, mô tô cảnh sát với loa phóng thanh đi dẹp đường, giúp cho khẩu hiệu “Đả đảo Trung Quốc xâm lược“ được vang xa đến gần tượng Lê Nin. Không có họ thì dễ xảy ra tắc đường, lộn xộn, bọn xấu trà trộn vào phá đám, trộm cắp và bê người…chạy.



Cảm ơn các báo lề phải đã im lặng để báo lề trái lên ngôi. Cảm ơn các nhà báo chuyên nghiệp đã tạm tránh xa để cánh nghiệp dư tác nghiệp.


Cú đạp lịch sử



Last but not least, Và cuối cùng, phải đặc biệt cảm ơn Đại úy Minh. Cú đạp vào mặt của người biểu tình cuối tuần trước đã làm cục diện thay đổi. Hình ảnh người công an trong lần biểu tình này đã khác, cách hành xử đối với người biểu tình cũng đã khác, không có bắt bớ, giam cầm và dọa nạt. Nhờ có anh Minh mà nhân dân hiểu công an hơn và công an cũng hiểu dân hơn. Công an đã nhớ ra lời dạy của Hồ Chủ Tịch “Đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép”. Một lần nữa cảm ơn đại úy Minh vì cú đạp lịch sử.

Kính mời các bác cảm ơn thêm bằng những phản hồi.

Cảm ơn, thanh you, merci…


Nguồn : HIỆU MINH BLOG