Đọc bài Chúng tôi đi gặp Bộ Ngoại giao của bác Nguyễn Huệ Chi thấy chán hẳn. Thôi không nói chuyện mời giấy hay mời mồm, mời trực tiếp hay mời nhắn gửi, nội mỗi chuyện bước qua đường vào quán cà phê mời các nhân sĩ một tiếng cũng ” không thể” đã thấy ngửi không được.
Nếu hỏi, chắc mấy ông Bộ này sẽ viện cớ quán các phê là chốn ô trọc họ không được phép bước sang. Thế thì tại sao không nhờ cụ Nguyễn Trọng Vĩnh một câu, nói cụ đạo cao đức trọng, nhờ cụ sang mời anh em hộ cháu chứ cháu không thể sang được đó. Hoặc nhắc điện thoại lên nói với một trong số nhân sĩ kia vì sao họ không sang được, mong các nhân sĩ thông cảm, quá bộ sang đây.
Là nói vậy thôi, mấy ông Bộ này chẳng coi quán cà phê là chốn ô trọc đâu, chủ yếu là họ không coi các nhân sĩ kia là kẻ sang.
Nếu ông Nguyễn Phú Trọng ngồi đó xem nào, lại không ùa ra cả đàn. Chắc là họ nghĩ: Mấy ông là cái thá gì mà tôi phải đi bộ sang đó mời.
Thế đấy, đến nhân sĩ người ta còn chẳng coi ra cái đinh gì, hỏi người ta còn trọng được ai? Cái thời Hưng Đạo Vương xuống ngựa rước ông nông dân Phạm Ngũ Lão, mời ngồi cùng xe đi về triều bàn việc nước đã không còn nữa, không bao giờ còn nữa.
Thời này một khi nghe ai đó nói trọng nhân tài, trí thức thì nên hiểu đó là những ” nhân tài”, “trí thức” gọi dạ bảo vâng, mấy ông phản biện phản beo còn lâu người ta mới trọng. Một khi người ta coi mấy ông nhân sĩ, tri thức không chịu khuất thân làm nô bộc là bọn phá đám thì người ta tha bỏ tù là may, lấy đâu ra trọng thị.
Bác Nguyễn Văn Tuấn vừa có bài :”Do dân và vì dân: Câu chuyện bên Úc và bên nhà mình” mình rất rất đồng tình. Bác nói: “Nếu Nhà nước / chính phủ mình thực hành câu châm ngôn vì dân (chưa nói đến do dân) thì 90 triệu người Việt Nam sẽ hạnh phúc lắm, và Trung Quốc chắc gì dám bắt nạt chúng ta. Mà, muốn chứng minh tính vì dân thì trước hết hãy gần dân. Cụ thể hơn và thiết thực hơn là hãy trả lời những câu hỏi của các vị nhân sĩ.“ Đúng vậy. Nhân sĩ không muốn gần, chả muốn trả lời, nói chi đến gần dân. Dân thì không muốn gần trong khi xu phụ lúc nào cũng cả đàn bên nách, thế mới khốn.
Đừng tưởng đám xu phụ ngày càng nhiều mà mừng nhé. Trong số đó có rất nhiều kẻ không thực bụng khuất thân làm nô bộc, lấy xu phụ làm lẽ sống đâu. Họ vờ đấy, vờ ngu vờ hèn. Cứ ngu ngu hèn hèn thì chẳng những vinh thân phì gia mà những kẻ hám trọng dụng họ càng mau hư, mau hư thì mau hỏng, mau hỏng thì mau chết. Nguyễn Khải ngày xưa đã nói rồi, “đứa nào thích nịnh thì nịnh cho nó chết”.
Người thực bụng thì xem thường lũ giả cầy thì cung kính, coi chừng không có ngày lại trắng mắt ra.
Nguon : QUECHOA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét