Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

20 thg 7, 2011

Cái váy của họ Lã


Cách đây chưa lâu, cô gái ngây thơ Lã Thanh Huyền dính chưởng nặng. Chuyện rất đơn giản: Như bất cứ chân dài nào khác, Lã lâu lâu cũng ném cho một tờ báo mạng vài tấm hình. Ca sĩ, diễn viên, chân dài mà vài tháng “không có gì mới” cũng kể như là đã chết.
Và vì là gái ngoan, là gái đã có chồng nên cô không thể “khoả thân vì môi trường” hay lên báo kể vanh vách chuyện của diễn viên A, ca sĩ B “hành nghề tay trái” ra sao. Lã chọn cách quăng cho một tờ báo mạng vài tấm hình, chuyện này quá bình thường và phải nói ngay là không xảy ra câu chuyện tai nạn nghề nghiệp đại loại “vô tình lộ dzú” như họ Tăng ngày nào.  Khổ nỗi những tấm hình của Lã, với khuôn mặt rất Việt, lại liên quan đến Sường sám, một bộ đồ rặt khựa.
Chết nỗi, không sớm không muộn, những tấm hình được tung lên ngay sau đỉnh điểm của sự khiêu khích và trắng trợn dưới hình cảnh một cái đầu cáp đứt lìa của con tàu Bình Minh. Thế là cô dính chưởng.
Thôi thì đủ thứ bới móc, miệt thị. Nặng nề đến nỗi có người trích cả K.Marx để chửi Lã: Chỉ có con thú mới quan tâm chải chuốt bộ lông của mình mà quên đi nỗi đau đồng loại. Cực đoan hơn, cư dân mạng kêu gọi tẩy chay… “Trần Thủ Độ”. “Nguyên phi Trần Thị Dung” sau đó im thin thít và lặn mất tăm- một lựa chọn khôn ngoan và tội nghiệp. Tội nghiệp cô.
Tội nghiệp sự vô tâm của cô. Dù cô không có lỗi khi mặc váy. Tội nghiệp cái váy. Cái váy đáng lẽ cũng không có lỗi. Tội nghiệp cả bà Trần Thị Dung, khai quốc công thần Trần triều. Thế nào khi nhìn thấy bà trên phim, dưới khuôn mặt họ Lã, bà con kiểu gì cũng ghét lây.

Nhưng câu chuyện cái váy họ Lã chỉ đang chứng tỏ sự phẫn nộ trong lòng dân, một tình cảm mà không chính quyền nào có thể ngăn cản nổi và đang dồn nén kịch kim trước sự ngăn cản của chính quyền.
Trước chuyện cái váy, một doanh nghiệp du lịch, đã có một dòng thông báo: “Không nhận tour đối với người mang quốc tịch Trung Quốc”. Rất ngắn, nhưng lại mang tới một thông điệp lớn. Cũng ngay sau đó, một doanh nghiệp khác ra thông báo ngừng bán tour đi Trung Quốc.
Những thông tin gần đây cho thấy Trung Quốc ngày càng lấn tới và ngang nhiên xâm lấn chủ quyền của Viêt Nam . Giống như một kẻ côn đồ chạy vào sân vườn của chúng ta phá hoại hoa màu  rồi còn nói đó là điều bình thường. Tuy rằng đó không phải là hành động của tất cả người dân Trung Quốc, nhưng để nêu cao tinh  thần của người yêu nước CANA tạm ngưng tất cả các tour đi Trung Quốc và  tháo gỡ các thông tin du lịch Trung Quốc ra khỏi trang web… Đây chỉ là một cách nhỏ để chúng tôi hành động đối với tinh thần  một người Việt Nam ... Chúng tôi kêu gọi khách hàng trong thời gian này nếu có nhu cầu đi tour nước ngòai hãy chọn một điểm đến khác Trung Quốc trong lựa chọn của mình”. 

Xưa nay, con buôn có bao giờ liên quan đến chính trị, có bao giờ họ chê tiền. Cho nên, nếu tìm một hình ảnh tiêu biểu cho lòng dân bây giờ, có lẽ không gì tiêu biểu hơn câu chuyện “Con buôn chê tiền”. (Có người đặt vấn đề phải chăng là một chiêu PR, nhưng nghĩ như vậy thì ác tâm quá). Chỉ có thể xuất phát từ tình cảm và sự tự trọng người ta mới lắc đầu trước những đồng nhân dân tệ. Và khi sự phẫn nộ vượt qua lòng tham thì đó đã là sự căm phẫn rồi.
Trên facebook vài ngày sau đó, hội những người tẩy chay hàng Trung Quốc ra đời. Lần này không phải xuất phát từ nguyên nhân chất lượng. Cũng không từ một nguyên cớ cụ thể, chẳng hạn như sữa nhiễm melamine hay trứng gà nhân tạo (thay vì “kê tạo”). Tẩy chay hàng Tàu thực tế là chuyện không tưởng, bởi từ lâu, sự dung túng cho hàng đểu giá rẻ khiến đồ “made in China ” đã bóp chết sản xuất trong nước từ lâu rồi. Nhưng đó là một hành động cụ thể, một cách để người dân bày tỏ thái độ một cách hợp pháp mà không bị bắt bớ.

Sau chuyện cái váy, những cuộc biểu tình ngày chủ nhật bắt đầu diễn ra với một sự kiên nhẫn và can trường hiếm thấy. Hoá ra yêu nước cũng khó.
Vài hôm trước, có người đã buzz và hỏi mình rằng vì sao không đi biểu tình? Rất thực lòng, mình nói ngay là mình sợ, mình nói thẳng là mình sẽ không phải là người cắn tay thấm huyết viết đơn xin ra đảo. Chỉ biểu lộ rằng mình yêu nước thôi cũng phải sợ, nghe mới chua chát và cay đắng làm sao. Thôi thì đành tự an ủi mình rằng có nhiều cách lựa chọn mà chuyện “xuống đường” chưa chắc đã là một lựa chọn đúng và khôn ngoan nhất.
Bởi nhiều khi thái độ với cái váy của họ Lã còn có giá trị thông điệp lớn hơn nhiều so với những câu khẩu hiệu. Bởi đó là một hành động yêu nước, vâng, chỉ vì yêu nước, mà không cần phải nói nhiều. Bởi chuyện con buôn chê tiền, chuyện cư dân mạng tẩy chay họ Lã, chuyện những người dân lắc đầu với hàng Trung Quốc là những hành động cụ thể cho thấy người dân còn chưa dửng dưng trước vận mệnh của đất nước. Cái đáng sợ lẽ phải là sự bàng quan của dân chúng chứ không phải là những cuộc biểu tình.

Nguồn : TUANDDK

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét