Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

29 thg 4, 2010

VTV và cái bụng bầu người đẹp

Cách đây chưa lâu lắm, Tại hạ được mời đi dự một cuộc hội thảo quốc tế về một chủ đề cải cách hành chính, chống lãng phí.
Giấy mời ghi rõ cuộc họp có sự tham dự của đại diện đại sứ quán A, tổ chức phi chính phủ B, quỹ C, Quan chức D của Bộ E và ngay phía dưới là “Vê tê vê”. Mở ngoặc một cái, vì đây là hội thảo quốc tế, lại là hội thảo về chống lãng phí, nên giấy mời ghi rõ là sẽ khai mạc lúc 8h, mỗi tham luận không kéo dài quá 10 phút và không có nghỉ giải lao để tiết kiệm thời gian.

Suốt từ 8h đến 8h10 vị tiến sĩ MC miệng không ngừng “hoan nghênh quý vị”, mắt không ngừng ngóng ra cửa và liên tục liếc nhìn đồng hồ.
Thêm 5 phút nữa, chừng như không thể “hoan nghênh” mãi được, vị tiến sĩ MC đành phải giới thiệu vị tiến sĩ viện trưởng lên phát biểu khai mạc. Vị tiến sĩ viện trưởng cũng lặp lại những cử chỉ kỳ quặc y như vị tiến sĩ MC không ngừng “hoan nghênh”, không ngừng “Ngóng ra cửa” và cũng không ngừng “Liếc nhìn đồng hồ”.
Tại hạ, cũng như cả chục đồng nghiệp và gần trăm quan khác tây ta đen trắng đủ loại mất đứt 15 phút để nghe bài diễn văn con cà con kê con dê con ngỗng toàn những hoan nghênh với chào mừng dài thòng đó.

Sau 15 phút, vị tiến sĩ viện trưởng, miệng cười như mếu, đành phải nhường diễn đàn cho một vị tiến sĩ “bộ phó”. Vị này mất đứt 2 phút 30 giây cho việc đi từ hàng ghế đầu lên bục phát biểu. Rồi nhấp giọng, rồi rút mục kỉnh, rồi giở giấy loạt soạt, rồi ngẩng lên nhìn “về phía cuối hội trường”, rồi lại hắng giọng. Rồi sau đó, vị tiến sĩ bộ phó vừa nói vừa nghỉ, vừa tham luận vừa chỉ đạo, vừa hô hào vừa liếc đồng hồ. Tất nhiên không ngừng nhìn ra cửa.

Phía dưới, một số các tiến sĩ ngồi vặn vẹo, chắc vì chưa kịp ăn sáng. Một số khác có vẻ mất kiên nhẫn trước toàn những hoan nghênh chào mừng, bằng cách gí mồm vào người bên cạnh thì thào nói chuyện riêng. Có vị phản ứng thẳng thừng bằng cách ngoáy mũi. Và trong cabin, 2 tay phiên dịch đã ngừng dịch để hút trộm thuốc. Tức là mới có hơn 30 phút mà cử tọa đã "lao" còn hơn là làm trâu kéo cày.

Đến khi các vị tây, há hốc mồm vì kiểu hội thảo chào mừng, chán đến mức ngơ ngáo ngáp ngắn ngáp dài, đến khi mấy thằng báo chí không kiên nhẫn nổi bỏ ra ngoài…ăn sáng, đến khi các vị tiến sĩ nhìn vị bộ phó vừa chán nản, vừa căm phẫn, thì cả hội trường bỗng xôn xao.

Những Cục trưởng dựa thẳng lưng ghế, mắt dõi thẳng lên sân khẩu. Viện trưởng chỉnh lại cà vạt. Các tiến sĩ, các khoa học gia, các quan chức, nhà quản lý khác mặt bỗng sáng bừng, cái đói biến mất, sự chán nản tiêu tan, cái ngáp cũng dừng lại ngay mang tai. Ngay cả những “thằng tây” không hiểu chuyện gì đột nhiên cũng trở nên …đứng đắn.
Không khí hội trường bỗng nhiên tươi tỉnh, nghiêm chỉnh, náo nức. Đó là khi, ngoài cửa, hai thằng Vê tê vê kềnh càng máy móc bắt đầu bước vào. Đồng hồ lúc đó đã là 8 giờ 40 phút.

Có lẽ chỉ thiếu mỗi tràng pháo tay thật lớn và việc cả hội trường đứng lên để các ngôi sao vê tê vê hoàn thành sứ mệnh: Nhân tố quyết định thành công hay thất bại của một cuộc hội thảo, một cuộc họp, và nói rộng là một cuộc tụ tập của các quan chức.

Tại sao chỉ khi Vê tê vê xuất hiện thì các cuộc họp mới khai mạc, các quan chức mới bắt đầu chịu phát biểu và phong bì mới phát?
Là bởi những người dự họp quan tâm đến việc tối nay mình xuất hiện trên truyền hình thế nào, hơn là hôm nay mình nói gì, có giúp ích được cho ai và thực chất là để giải quyết công việc gì.

Cách đây cũng ít lâu, Tại hạ bỗng nhiên nhận được một cái Buzz trên Chat: Hôm nay, Hồ Ngọc Hà sẽ xuất hiện tại event của công ty X. Bấy giờ, tin đồn người đẹp họ Hồ đang mang thai con của Cường Đô la đang bùng nổ trên khắp các diễn đàn, khắp các trang báo điện tử.
Và người đẹp giọng khàn, tất nhiên vẫn "bặt vô âm tín", bí ẩn một cách kích động.
Một đồng nghiệp sau đó cho biết là công ty X đã phải chi đậm, rất đậm, đậm trên mức bình thường để mời bằng được cái...bụng bự của ca sĩ đến dự event.

Thủ thuật Marketing gọi đây là chiêu gãi đúng chỗ ngứa khi chọc đúng chỗ, đúng thời điểm tò mò nhất của...dư luận. Những hình ảnh ca sĩ họ Hồ "béo bụng" một cách bất thường sau đó tràn ngập trên mạng, tất nhiên, khán thính độc giả từ giả đến trẻ, ngay cả những người khiếm thị, vì thế, cũng vô tình biết đến cái event, cái tên công ty X và thương hiệu của sản phẩm Y.

Nhưng hóa ra, cái bụng béo của ca sĩ mới là cái mà thiên hạ quan tâm, chứ không phải bản thân cô, dù ca sĩ của chúng ta cũng đã rất hot, rất nổi tiếng.

Chuyện này làm Tại hạ nhớ lại câu chuyện ca sĩ Hồng Nhung (đây là Hồng Nhung- Sao mai, chứ không phải Hồng Nhung- Bống) được khán giả TP HCM đón chào nhiệt liệt sau scandal chơi kèn.
Nếu là Tại hạ, khi nhìn ca sĩ, cái mà Tại hạ để ý đầu tiên, có lẽ là cái...miệng của nàng, nhất là khi nàng cầm MIC. Và phải chăng những phòng trà dạo đó đã tiếp thị bằng... cái miệng, chứ không hoàn toàn vì giọng hát của ca sĩ!?
Đến đây thế nào cũng có người hỏi, thế Yến Vi thì tiếp thị bằng cái gì. Rồi Hoàng Thùy Linh tiếp thị bằng cái gì...

Dù bằng cái gì, bằng cái bụng, cái miệng, bằng nụ cười, hay bằng mớ lông hình tam giác, thì rõ ràng Những người cầm cái loa báo chí, truyền thông đang sử dụng những công cụ đó để xỉ nhục một đời sống văn hóa-tinh thần đáng xếp vào diện nghèo nàn vì bị các quy định khủng bố, ngăn chặn tất tật những gì không chính thống.

Cái quy định đó được sinh ra bởi các vị viện trưởng, các vị bộ phó với quan trí nghèo nàn, chỉ quan tâm đến mỗi chuyện "có hay không có VTV" hơn là chuyện cuộc họp của mình hiệu quả hay không hiệu quả.


Nguồn :http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=2251&prev=2266&next=2217

Mời ghé đọc thêm tại :http://tinblog-entrychonloc.blogspot.com/

28 thg 4, 2010

HỘI CHỨNG 1000 NĂM

Ảnh: Học sinh trường Nghĩa Tân

Hội chứng 1000 năm rõ lắm trò
Bày ra đủ chuyện để chi to
Vỉa hè đang gạch nay thay đá
Mặt phố lem nhem xanh đỏ tô
Hà Nội nhập đồng xiêu vẹo múa
Ngàn năm quan chức sướng nên rồ
Càng lắm bày trò càng có miếng
Chỉ dân gánh nợ khóc hu hu...

Trường Nhân


Bắt trò lớp 1 viết 1.000 chữ bình luận Người Hà Nội?
12 câu hỏi trắc nghiệm và 1 câu tự luận yêu cầu viết gần 1.000 chữ trong bài thi tìm hiểu về Thăng Long - Hà Nội được gửi về theo cặp sách của những cô cậu HS lớp 1 Trường tiểu học Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội. Nhà trường khẳng định, chỉ áp dụng cho HS lớp 4, 5.


Bài thi tìm hiểu “Thăng Long – Hà Nội nghìn năm Văn hiến và Anh hùng”

Phần I: 12 câu hỏi trắc nghiệm

Câu 1: Trong bài “Chiếu dời đô”, Hoàng đế Lý Thái Tổ đã xác định những lợi thế nào của đất Thăng Long?

Là chỗ hội tụ quan yếu của bốn phương
Được thế rồng cuộn hổ ngồi
Có núi cao sông dài
Muôn vật hết sức tươi tốt phồn thịnh.

Câu 2: Tòa thành cổ nhất trên đất Thủ đô là tòa thành nào?
Thành Đại La
Thành Cổ Loa
Thành cổ Sơn Tây
Thành cổ Hà Nội

Câu 3: Ngôi “Làng hai vua” ở phía Tây Thủ đô – là quê hương của Bố Cái Đại Vương Phùng Hưng và Ngô Quyền tên là gì?
Nhị Khê
Thủ Lệ
Hạ Lôi
Đường Lâm

Câu 4: Năm 1010, Hoàng đế Lý Thái Tổ đã cho xây Tòa chính điện Càn Nguyên của Kinh đô Thăng Long ở trên cao điểm nào?

Núi Cung
Núi Nùng
Núi Khán
Núi Sưa

Câu 5: Những công trình nào trong “Tứ đại khí” nước Đại Việt thời Lý – Trần đã được tạo tác ở Thăng Long

Tháp Báo Thiên
Chuông Quy Điền
Tượng Quỳnh Lâm
Vạc Phổ Minh

Câu 6: Trong khu di tích quốc gia đặc biệt Văn Miếu – Quốc Tử Giám Hà Nội, di sản nào là của thời Lê?

Khuê Văn Các
Đại Bái Đường
Nhà Thái Học
Bia Tiến Sỹ

Câu 7: Trong khu di tích Hoàng thành Thăng Long có những giá trị nổi bật toàn cầu nào?

Có tầng văn hóa khảo cổ học dầy và rộng nhất
Là nơi diễn ra sự giao thoa văn hóa của phương Đông và thế giới.
Là trung tâm chính trị, văn hóa, trung tâm quyền lực quốc gia trong suốt thời kỳ dài.
Liên quan chặt chẽ với những sự kiện quan trọng và các giá trị biểu đạt văn hóa nghệ thuật của quá trình hình thành và phát triển quốc gia độc lập gần một thiên niên kỷ.

Câu 8: Ngày 10-10-1954, đại quân ta tiến vào giải phóng thủ đô qua những của ô nào?

Ô Quan Chưởng
Ô Cầu Giấy
Ô Cầu Dền
Ô Chợ Dừa

Câu 9: Năm 1966, từ địa điểm nào của Thủ đô Hà Nội, Bác Hồ đã phát biểu lời khẳng định chân lý “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”?

Phủ Chủ tịch
Quảng trường Cách mạng Tháng Tám (trước Nhà hát lớn)
Quảng trường Ba Đình

Câu 10: Trận “Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không” đập tan cuộc tập kích chiến lược bằng đường không của đế quốc Mỹ vào Thủ đô, đã diễn ra vào năm nào?

Năm 1968
Năm 1972
Năm 1973
Năm 1975

Câu 11: Cùng với biểu tượng này (kèm ảnh là biểu tượng “Người nắm tay nhảy múa”), vào năm 1999, vì đã có thành tích là thành phố tiêu biểu ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương về quản lý đô thị, bình đẳng cộng đồng, giữ gìn môi trường, thúc đẩy văn hóa giáo dục, đặc biệt là chăm lo cho công dân và thế hệ trẻ, Hà nội đã được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc (UNESCO) trao tặng danh hiệu nào?
Biểu tượng

Thành phố của những giá trị nhân loại
Thành phố Xanh – Sạch – Đẹp
Thành phố Vì hòa bình
Thành phố Di sản văn hóa thế giới.

Câu 12: Hà Nội vinh dự đón nhận danh hiệu “Thủ đô anh hùng” vào dịp nào?

Kỷ niệm 990 năm Thăng Long – Hà Nội
Kỷ niệm 30 năm trận “Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không”
Kỷ niệm 50 năm giải phóng Thủ đô.
Kỷ niệm 995 năm Thăng Long – Hà Nội

Phần II: Câu hỏi tự luận

Bạn viết một bài không quá 1.000 chữ (theo thể bình luận, nêu cảm nghĩ, cảm tưởng…) của bạn về những câu mở đầu trong bài hát “Người Hà Nội” của Nguyễn Đình Thi: “Đây Hồ Gươm, Hồng hà, hồ Tây/ Đây lắng hồn núi sông ngàn năm…”


Phụ huynh bối rối làm bài thay con
Gần đây, một số phụ huynh có con theo học tại Trường tiểu học Nghĩa Tân, quận Cầu Giấy, Hà Nội khá bối rối trước việc nhà trường phát bài thi tìm hiểu Thăng Long - Hà Nội nghìn năm Văn hiến và Anh hùng cho HS lớp 1 và yêu cầu về nhà làm như là một hoạt động ngoại khóa.

Tuy nhiên, các phụ huynh nhận thấy, với nội dung câu hỏi này thì HS lớp 1 hoàn toàn không thể làm được trừ khi phụ huynh làm hộ. Thậm chí, có những phụ huynh còn không làm được mà phải đưa đến chỗ làm để hỏi xem có ai biết thì chỉ dùm. Một số phụ huynh khác nhờ HS cấp 3 tìm trên mạng thì thấy nội dung cần hỏi không được tìm thấy...

Nội dung bài thi này gồm 12 câu hỏi trắc nghiệm hỏi về Chiếu dời đô, ngôi Làng hai Vua, Tứ đại khí, Hoàng thành Thăng Long, Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không... và 1 câu hỏi tự luận yêu cầu viết không quá 1.000 từ theo thể loại bình luận, nêu cảm nghĩ, cảm tưởng về câu mở đầu trong bài hát Người Hà Nội của Nguyễn Đình Thi.

Trích bài trên VietNamNet
http://www.vietnamnet.vn/giaoduc/201004/Bat-tro-lop-1-viet-1000-chu-binh-luan-Nguoi-Ha-Noi-906761/

Nguồn : Trần Nhương


Hà Nội sơn mặt phố thế này đây
Bên trên, các công nhân thi công, còn bên dưới việc kinh doanh, sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường.


Do việc sơn sửa chỉ được làm trên tầng 2 nên màu sắc giữa các tầng của cùng một nhà bỗng trở nên thiếu sự đồng bộ. Nơi trên vàng dưới trắng, nơi trên vàng dưới xanh...

Mặt tiền các ngôi nhà ở đầu phố Hàng Đào rực một màu vàng trên tầng 2


Ngôi nhà hơn 100 năm tuổi (xây năm 1886) ở đầu phố Hàng Khay sau khi được tân trang.

NHIỀU ĐỨA ĐẢNG VIÊN PHẢI GỌI BẰNG THẰNG

Đêm qua mơ thấy ba về. Tự dưng mơ xong lại viết bài này, con chữ ngắt dòng giống như… thơ. Nhưng tôi xin thể rằng không phải là thơ. Vã mồ hôi khi nghe ba túm cổ áo hỏi câu này: sao mày chưa đảng?

Đêm qua mơ thấy ba sống dậy
Túm ngược cổ áo con ba hỏi: sao mày chưa đảng?
Sao chỉ hợp đồng, không vào biên chế
Sắp năm mươi kẻ ghế này ghế nọ
Còn mày tổ phó cũng không thành.


Vâng thưa ba, không dám tự hỏi mình: sao chưa đảng
Mà hỏi ngược rằng sao đảng không kết nạp con
Để suốt ngày cứ phải ưỡn ngực thưa: tôi là người ngoài đảng
Gặp bạn bè lại chép miệng khen: thằng này đảng nhưng mà tốt!

Hồi đó, con còn quá nhỏ
Không đủ hiểu vì sao ba chối bỏ mọi lời mời
Cứ nhất mực về quê
Đêm nằm ngắm trăng gác đầu trên đống rơm ba gọi là hạnh phúc.


Nếu bây giờ sống dậy
Con sẽ hỏi: vì sao ba tin đến vậy?
Rằng mươi năm sau sẽ làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu
Sẽ không còn con trâu đi trước cái cày theo sau
Để mấy chục năm quanh chỗ ba nằm vẫn cái cày con trâu trước sau không đổi.


Nếu bây giờ sống dậy- Vâng con đã mơ như vậy
Để chở ba một vòng trên con camry và mời ba một ly rượu ngoại
Để ba thấy đảng không còn nghèo đói
Và đảng viên giờ cũng biết sống như vua
Không giống như đảng của ba ngày trước
Để thấy không phải người tốt nào cũng đều vào đảng
Và không phải đảng viên nào cũng tốt như ba.


Nếu bây giờ còn sống, chắc chắn ba sẽ hỏi câu này:
Sao mày chưa đảng?
Nhưng tin ba sẽ cười khi nghe con nói:
Ngoài đảng nhưng còn tốt hơn khối thằng trong đảng
Bởi có nhiều đứa đảng viên con phải gọi bằng thằng.


Nguồn : Trương Duy Nhất

27 thg 4, 2010

Tôi mơ về một chiếc tàu nho nhỏ…

Ông André Menras, công dân Việt Nam từ cuối năm 2009 với tên Việt Hồ Cương Quyết vừa gửi đến chúng tôi bài tạp luận chứa chan cảm xúc nói lên những nỗi phẫn khích của ông khi nghe tin 9 dân chài miền Trung vừa bị Trung quốc bắt đòi tiền chuộc một cách phi lý.

Ông liên tưởng đến một nước Trung Quốc với hai bộ mặt, một bộ mặt là cái mặt có vẻ mỹ miều có đầy đô-la để quyến rũ thế giới vào những luận điệu về một chủ nghĩa xã hội đẹp đẽ mà phía sau nó vừa là những câu chuyện tốt lành về giữ gìn sinh thái, khảo cổ, thiên văn, du lịch trên biển đảo.
Khi được tin chính quyền Đà Nẵng đã không cho phép ngư dân nghèo giữ lại chỗ neo đậu mà mình vẫn có để lấy bờ biển bán cho các doanh nhân nước ngoài giàu có làm resort, trong đó có doanh nhân Trung Quốc, ông càng đau uất, liên tưởng đến số phận những ngư dân người Việt đang vừa phải phấn đấu gian nan trên biển cả như chàng Ulysse trong thần thoại Hy Lạp xông pha qua không biết bao nhiêu hiểm trở sau khi đi đánh thành Troie trở về, trong khi ở nhà thì trang trại của người vợ yêu dấu – nàng Pénélope quyết tâm chờ chồng, đã bị bọn hào mục dọn dẹp sạch sanh mất cả.Nhưng ông André Menras không hề bi quan.
......................

......................
Xin trân trọng Trích giới thiệu bài viết tâm huyết của ông André Menras Hồ Cương Quyết - cả bản tiếng Việt và bản tiếng Pháp đều do tác giả chấp bút – với bạn đọc.

Nguyễn Huệ Chi




Ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc bắt hồi năm 2009. Photo courtesy of forumlyson.

...... Miên man trong dòng suy tưởng, tôi chợt quay về Biển Đông, nơi tôi tưởng tượng như mình đang chìm vào không gian vào thời Trung Cổ, thậm chí Cổ đại. Với một đế quốc Trung Hoa tự cho mình là kẻ thống trị, với một luật lệ duy nhất của sức mạnh kinh tế đương thời và sức mạnh quân sự.
Một đế quốc có hai bộ mặt. Một mặt lấn chiếm, giết chóc, bóc lột, gây ô nhiễm, bắt bớ và cầm tù, rượt đuổi, làm đắm tàu và chém giết. Mặt khác, với vô số đồng đô-la bỏ ra, nó khoác lên vẻ hiện đại của cuộc chiến tranh lấn chiếm với những luận điệu về sinh thái, khảo cổ, thiên văn, du lịch kẻ cả về chủ nghĩa xã hội.

Đầy mưu toan chước quỷ với những mánh khoé thật khó tưởng tượng. Tầm như cái lưỡi khổng lồ thè ra trước mặt thế giới, như một thằng bé cao lớn ích kỷ đến béo phì, vừa trẻ con, vừa nguy hiểm bởi vì nó chỉ dựa vào thói phàm ăn và sở thích độc đoán!
Hiển nhiên là các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã nhầm thời đại, không rút ra được một bài học nào của lịch sử khi có tư duy chiến tranh lỗi thời này.Bởi vì, quả thật cuộc chiến thầm lặng ấy là phi nghĩa, phi lý, tàn nhẫn.
Một cuộc chiến tranh tiêu hao mà các nhà lãnh đạo trung Quốc đã tiến hành từ nhiều năm nay nhằm vào những người dân chài nghèo khổ của Việt Nam. Đằng khác, lại là cuộc chiến tranh mà những người David Việt (1) , không có khí giới và yêu chuộng hòa bình chống lại Goliath Han (1) trang bị vũ khí đến tận răng. Họ đã trở thành những anh hùng sau mỗi lần ra khơi, những người mang vinh quang về cho Tổ quốc, những người bảo vệ ngư trường của tổ tiên và khẳng định quyền chủ quyền của Việt Nam trên những vùng biển rộng ấy và trên các hòn đảo bao quanh.

Hôm nay, khi đọc tờ nhật báo, tôi được biết có thêm 9 người dân chài ở đảo Lý Sơn bị bọn cướp biển bắt cóc ngày 14 tháng Tư và giam giữ tại Hoàng Sa mà TQ đã chiếm đóng của VN, để đòi tiền chuộc 70.000 NDT.
Họ đã gặp 12 anh em đang bị cầm tù hồi tháng Ba.


Hình ảnh ở làng Bình Châu, một phụ nữ tên là Nguyễn Thị Bưởi và các chị em bạn gái cứ luôn trông ngóng những người chồng của mình khiến tôi liên tưởng đến nàng Pénélope (2) mong chờ Ulysse (2) trở về từ cuộc chiến tranh Troie (2).

Có cái gì đó đang âm thầm xảy ra trên vùng biển tưởng chừng như đang bình yên ấy, một chiếc ngư lôi nặng mấy tấn có những chữ của nước Trung Hoa lại trôi «vô tư» trên vùng biển Quảng Trị như đang ngầm báo, hay đe dọa đều gì đó không ?

Đọc được tin này, tôi không muốn tin vào hai chữ «hữu nghị» mà họ đang cố ý áp đặt và nói đãi bôi với quê hương thứ hai của mình nữa. Tôi nghi ngờ!Trong đau đớn và giận dữ, tôi được biết những ngư dân nghèo ở Đà Nẵng, thành phố mà tôi biết bao nhiều yêu mến, thành phố anh hùng xưa kia, mới bị đuổi khỏi cảng neo đậu bởi một dự án đô thị nhằm ưu đãi cho doanh nghiệp lớn mà không nhận được sự gíup đỡ của chính quyền để tìm một nơi trú mới cho những chiếc thuyèn nghèo nàn của họ.

Vậy, chiến tranh đốí với họ không chỉ ở ngoài khơi, bờ biẻn cũng có nhiều nơi cấm những người đánh cá vì thỉnh thoảng nó bị bán cho các nhà tư bản , trong đó có tư bản Trung Quốc. Chẳng hạn như trong cùng mợt thành phố Đà Nẵng mà lại có những Resort mênh mông tráng lệ, một Casino xa hoa…

Nàng Pénélope sắp sửa không còn nhà ở cảng hoặc ở bờ biển để trông chờ Ulysse. Và Ulysse, biển bị mất, đất bị cấm, chỉ còn có nước kêu trời…

Những công hàm ngoại giao, những cuộc gặp gỡ, những tuyên bố được lặp đi lặp lại khẳng định quyền chủ quyền, những kháng nghị chính thức, những toan tính toàn cầu hóa thảm kịch này thông qua các cuộc hội thảo…

Đến nay, sự hữu hiệu của các bước tiến hành chỉ đến mức đó không thuyết phục được các lãnh đạo Trung Quốc tôn trọng luật pháp quốc tế và chủ quyền của VN trên vùng biển và hải đạo.
Từ lâu VN đã có đầy đủ luận chứng lịch sử và pháp lý để chứng minh rõ ràng chủ quyền của mình. VN đã thuyết trình đầy đủ và sẽ phải tiếp tục việc làm đó.

Thiết nghĩ, có nên cứ chờ mãi sự xúc động không chắc có của giới ngoại giao quốc tế trước những ăn thua về kinh tế với TQ?
Có nên cứ để cho thời gian củng cố sự lấn chiếm để biến sự xâm chiếm thành chính thức «de facto» khi ta càng lùi họ càng tiến tới? Có nên cứ để cho nỗi sợ hãi và sự cô lập làm mất đi lòng dũng cảm của các «chiến sĩ» ngư dân trước mặt kẻ cướp?

Dường như đang đáp lại những nỗ lực ôn hòa, hữu nghị từ phía Việt Nam là sự khiêu khích thường xuyên của TQ bằng một cuộc đối đầu vũ trang. Họ đang muốn nếu VN phản đối bằng vũ trang, dù là động thái nhỏ nhất, sẽ là cái cớ mà TQ chờ để vận hành cỗ máy chiến tranh xâm lược mà họ đang công khai chuẩn bị?
Thực tế, họ đã chứng tỏ điều đó nhiều lần trong quá khứ. Lòng nhân đạo và tôn trọng các dân tộc đối với họ rất xa lạ. Chúng ta cũng đã biết họ đã tạo điều kiện, đã làm mù quáng dân tộc họ qua một chủ nghĩa quốc gia mang tính chất xâm lược hiếu chiến, cấm đoán những phản kháng… đến độ nào.

Vậy nên, tôi có một đề nghị khiêm tốn (cũng có thể ai đó cho rằng hơi lãng mạn và thiếu thực tế) nhưng kiên quyết đối với những ngư dân VN mà tôi biết rất rõ họ không muốn từ bỏ nghề đánh cá. Một đề nghị chứng tỏ sự đoàn kết, tinh thần bất khuất, yêu chuộng hòa bình của người Việt.
Nên chăng, dưới sự lãnh đạo của Hội Nghề cá quốc gia, chúng ta có thể kêu gọi và tổ chức một đoàn tàu đánh cá gồm 500 chiếc hoặc nhiều hơn nữa, đến từ nhiều tỉnh duyên hải khác nhau như Quảng Trị, T. Thiên Huế, Q. Nam, Q Ngãi, Quy Nhơn v.v. tổ chức một chuyến cùng nhau ra khơi hướng về Hoàng Sa.
Đoàn ngư dân ày sẽ đi chung với nhau cùng với đông đảo đại diện các phương tiện truyền thông quốc gia và quốc tế, không có quân đội, hải quân, chỉ là những ngư dân bình thường, thẳng tiến đến quần đảo Hoàng Sa của VN và đảo Phú Lâm để đòi những tên cai ngục trả tự do cho đồng bào, đồng nghiệp vô tội của mình ?

Những kẻ lấn chiếm TQ trên quần đảo Hoàng Sa liệu có dám bắn vào các ngư dân tay không vũ khí trước các ống kính camera như những tên thực dân Israel đã làm đối với những người dân palestine không?
Liệu họ có dám cầm tù, bắt làm con tin hàng trăm dân chài không ?
Họ có dám chường bộ mặt bị lột trần của mình trước toàn thế giới không ?
Tôi cho chắc là không.
Đó là một hành động kiên định, hợp lý, mang tính hòa bình và hợp pháp, chắc chắn sẽ góp phần quóc té hóa một cách tích cực các vấn đề Biển Đông.
Rất nhiều kênh đài truyền hình thế giới sẽ đưa ra những hình ảnh đó như những lời tố cáo xác thực, như bộ mặt thật của lãnh đạo Bắc Kinh và gương mặt thật và xứng đáng của nhân dân VN.
Dư luận sẽ phán xét.

Có thể, khi đọc đến đây, bạn sẽ cho rằng, tôi đang đưa ra giả thuyết «đánh cược» trên sinh mạng của những ngư dân vô tội? Tôi nói nghiêm túc và thành ý. Bởi khi đứng trước hiện trang bị o ép và gây áp lực, đôi khi, những hành vi có vẻ là ngu xuẩn và thiếu thực tế, lại vô cùng lợi hại.
Rồi, tôi suy nghĩ thêm, nếu Hội Nghề cá làm được điều này, tôi, nhân danh một công dân mới của Việt Nam, sẽ bằng cách nào đó, sắm cho mình một chiếc tàu, như một thủy thủ đoàn, cùng các bạn yêu mến Việt Nam và trăn trở với biển đảo quê hương, giong thuyền ra khơi vói 500 tàu đánh cá đó.

Một chuyến đi hướng tới quyền lợi của con người và dân tộc vì phẩm giá và công lý. Và đó sẽ là sự đóng góp cụ thể của tôi vào cuộc thảo luận về «Quốc tế hóa Biển Đông», nhằm bảo vệ đất nước thứ hai của tôi.

A.M. HCQ

Chú thích :(1) (2) Trong Kinh Cựu ước, có một người anh hùng mang tên David. Quê hương của họ bị láng giềng xâm lược. Trước khi hai quân đội đụng đầu mỗi phía đồng ý việc thắng/thua do một cuộc đấu quyết định giữa hai anh hùng đại diện hai quân đội. David người chăn cừu nhỏ con chỉ có một cái ná bắn đá trong tay đã thắng kẻ xâm lược khổng lồ Goliath vũ trang đến tận răng…(3) (4) (5) Trong huyền thoại Hy lạp có một chuyện nổi tiếng về một phụ nữ tên Pénélope đã chung thủy chờ suốt hai thập kỷ người chồng của mình, một anh hùng tên Ulysse đã đi xa trên biển tham gia vào cuộc chiến tranh tại một xứ tên Troie.

André Menras Hồ Cương Quyết
Nguồn :
http://boxitvn.blogspot.com/2010/04/toi-mo-ve-mot-chiec-tau-nho-nho.html#more

NÊN CẢI TỔ BBC TIẾNG VIỆT


BBC là một hãng thông tấn lớn, có lịch sử lâu đời và hoạt động rất chuyên nghiệp nên việc góp ý về nghề nghiệp đối với BBC có vẻ như làm một việc hết sức vớ vẩn mà người Việt Nam gọi là “Dạy đĩ vén váy”. Tuy nhiên, với mong muốn BBC (Ban tiếng Việt) ngày một tốt hơn, xứng đáng với niềm tin cậy của độc giả, xin được đóng góp mấy ý kiến sau:

1- Thông tin của BBC (Ban tiếng Việt) gần đây rất chậm so với mặt bằng báo chí Việt Nam. Hầu như các thông tin BBC tiếng Việt đưa đều đã xuất hiện trên báo chí trong nước và cả ở báo chí nước ngoài khác. Không chỉ đối với các thông tin xảy ra ở Việt Nam mà ngay cả các sự kiện diễn ra trên thế giới, BBC tiếng Việt cũng rất chậm. Có không ít lần trang chính BBC tiếng Việt không có thông tin mới cả ngày. Hậu quả là độc giả của BBC thường phải “ăn hàng” nguội, thậm chí đã “ôi thiu”.

2 – Những bình luận về thời sự chính trị, kinh tế xã hội kém thuyết phục vì các bài viết thiếu tính phát hiện, thiếu khả năng tiên đoán và kém sắc sảo vì sự thiếu hụt thông tin của người viết. Đặc biệt là với các thông tin về thời sự chính trị, không hiếm những thông tin BBC đưa giống như báo Hà Nội mới, Nhân dân hay TTX VN.

3 – Có cảm giác phóng viên BBC ít mối quan hệ xã hội, nhất là với các yếu nhân nên khi cần, thường chỉ phỏng vấn quanh đi quẩn lại vài ba nhân vật quen thuộc. Có lần GS Tô Duy Hợp kể với tôi rằng sở dĩ BBC hay phỏng vấn ông vì… có cậu học trò làm ở đó. Hậu quả là người đọc luôn thấy ông xuất hiện trên BBC tiếng Việt và nói những điều quen thuộc, ai cũng đoán ra.

4 – Không ít lần BBC Việt ngữ viết sai chính tả ở những từ thuộc về trình độ học vấn mà điển hình là sự nhầm lẫn giữa “CH” và “TR”. Ở Việt Nam, những phóng viên yếu kém thường được gọi chung bằng cụm từ: “Nhà báo xê hát tê e rờ - CHTR” - những người “đọc chưa thông, viết chưa thạo”. GS Hồ Ngọc Đại có lần nói rằng “viết sai chính tả là một điều sỉ nhục”.

5 – Bao che và bảo thủ. Cụ thể là đã hơn một lần người viết bài này góp ý với BBC nhưng chưa một lần được phản hồi dù đã ghi đủ cả địa chỉ email và số điện thoại di động.

Cổ nhân dạy rằng “Trung ngôn – nghịch nhĩ” còn người Việt Nam có câu “Thuốc đắng dã tật – Sự thật mất lòng”. Tôi không khẳng định những nhận xét này là chân lý nhưng tôi đảm bảo đó là những “trung ngôn” nên có thể làm ai đó “nghịch nhĩ”.
Cũng rất tiếc là tôi không biết tiếng Anh để gửi bản này cho ông chủ BBC. Mong sao lại được thấy “ngày huy hoàng của BBC” mà không có 3 chữ “nay còn đâu” như lời một bạn đọc.

Bùi Hoàng Tám

26 thg 4, 2010

THÁNG TƯ MIÊN MAN TÙY BÚT

Giờ đã là giữa tháng 4/2010, sắp đến ngày tròn 35 năm đất nước thống nhất từ đỉnh cổng trời Hà Giang đến đất mũi Cà Mau.
Cái giá phải trả cho sự kiện này không nhỏ: 1,1 triệu liệt sĩ, trong đó 500 ngàn người có mộ được quy tập đủ danh tính, 300 ngàn người phải chịu nằm dưới mộ vô danh và 300 ngàn người vẫn chưa tìm thấy hài cốt.
Ở phía bên kia cuộc chiến, các con số tương đồng cũng đâu có thua kém và họ cũng là con dân nước Việt cả thôi!

Là người viết văn, nhưng có thói quen điều tra xã hội học, ghi chép lại làm lưng vốn cho ngòi bút của mình nên trong đầu tôi miên man ám ảnh bởi những con số, trôi ra thành câu chữ trăn trở trên mặt giấy giữa tháng tư lịch sử này…

Ba mươi lăm năm sau cuộc chiến, nếu tôi chen số ”0” vào giữa sẽ là 305 ngàn ha rừng đầu nguồn ở 10 tỉnh biên giới đã được mấy ông quan đầu tỉnh tùy tiện cho nước ngoài thuê 50 năm mà giá thuê 1m2/năm chỉ đủ mua vài cọng rau muống thôi ư?
Điều đáng để tôi trăn trở âu lo là trong đó có 240 ngàn ha rừng được cho các chủ doanh nghiệp nói tiếng Hoa, quốc tịch Trung Quốc, Đài loan, Malaysia “thuê đất trồng rừng” ở những vùng biên giới nhạy cảm!
Tôi đã thử điều tra một dự án của họ ở mấy xã thuộc huyện Tràng Định- Lạng Sơn, chợt giật mình vì hình như nếu tôi không nhớ lầm thì gần 40 năm trước mình đã từng thăm dò quặng bauxite bằng phương pháp địa vật lý. Hay như một dự án trồng rừng khác ở Hà Giang, tôi ngờ rằng trong phạm vi mấy xã đó có những điểm triển vọng vàng sa khoáng.

Nói đến rừng đầu nguồn, tôi lại liên tưởng đến vấn nạn xuất hiện tràn lan, vô tổ chức các công trình thủy điện vừa và nhỏ, không chỉ dẫn đến nguy cơ tàn phá rừng, hủy hoại môi sinh, xả lũ vô tội vạ ở Quảng Nam, Quảng Ngãi năm ngoái mà còn chiếm mất diện tích canh tác tốt nhất của đồng bào các dân tộc miền núi phía Bắc.
Điều tra quanh thị trấn du lịch, nghỉ dưỡng Sa Pa, trong bán kính 30 km có tới 17 dự án thủy điện nhỏ?

Ai cũng biết, địa điểm thiết kế lòng hồ thủy điện nhỏ lý tưởng là thung lũng giữa núi, đó cũng là nơi có ruộng trồng lúa vốn rất hiếm hoi của người Dao, Mông, Thái, Tày, Nùng…ở Tây bắc, Việt Bắc. Họ mất rừng, mất ruộng nên lũ lượt tha hương làm dân di cư tự do vào các tỉnh Tây Nguyên, bỗng chốc họ từ nạn nhân trở thành thủ phạm phá rừng vì buộc phải đốt rẫy làm nương ở nơi đất mới.

Cái vòng luẩn quẩn phá rừng kia bao giờ chấm dứt? Câu hỏi này tôi đã từng đặt ra trong lọat 5 bài viết về Tam Nông trên báo Văn Nghệ Trẻ, nhân hội nghị Trung ương 7, khóa X họp vào giữa năm 2007, vẫn rơi vào im lặng.


Tháng tư năm nay cũng vừa tròn 45 năm chiến thắng Hàm Rồng (3/4/1965- 3/4/2010). Không ai có thể phủ nhận đây là chiến thắng vĩ đại, oanh liệt nhất trong năm đầu tiên của cuộc chiến tranh đất đối không vô cùng ác liệt. Chỉ trong 2 ngày, trung đoàn pháo binh 228 đã cùng dân quân các làng Yên Vực, Nam Ngạn, Đông Sơn đã kiên cường bám trụ, bắn hạ 87 máy bay phản lực Mỹ, giữ được cây cầu Hàm Rồng nguyên vẹn.

Tôi đã 2 lần đi làm phim về trận đánh này (2005 và 2010) nên hiểu rõ mất mát hy sinh ở đây suốt những năm chiến tranh cũng rất lớn. Trên diện tích khoảng 1 cây số vuông quanh của khu vực Hàm Rồng, người Mỹ đã trút xuống 20 vạn tấn bom, 8.000 người đã chết, 13.000 người bị thương vong.

Những con số ám ảnh tâm thức, xui khiến tôi năm 2005 đã cất công đi tìm nhân chứng lịch sử- ông Nguyễn Văn Bê, một trong số 13.000 người bị thương bên cây cầu Hàm Rồng. Ông Bê quê ở xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn, nhưng vào lúc tôi đi tìm, ông đang cuốc đất thuê cho chủ trang trại trồng dứa ở ngoại vi thị xã Bỉm Sơn. Ông bị thương trong trận đánh ngày 3/4/1965. Một mảnh bom đã găm qua mũ sắt, chui vào đỉnh đầu, đến nay chỗ bị thương vẫn còn phập phồng mảng da đầu. Sau khi ra viện, xuất ngũ vài năm thì vết thương trên đầu mới tái phát, biến ông Bê thành người ngu ngơ, biết gì về các thủ tục vốn đã khá phiền phức để hưởng tiêu chuẩn thương binh.

Tính đến thời điểm 2005 là vừa tròn 40 năm ông không hề được hưởng tiền trợ cấp. Trớ trêu ở chỗ chiếc mũ sắt có vết thủng trên đỉnh đầu của ông lại cũng được người ta đem trưng bày ở nhà Bảo tàng cách mạng tỉnh Thanh suốt 40 năm ấy, còn người thủng đầu, nghe thiên hạ đồn: “Ông muốn có sổ trợ cấp phải làm thủ tục “đầu tiên”, không có thì nghỉ cho khỏe!”
Chẳng biết 5 năm qua, sau lần gặp tôi, ông sống ra sao, đã được cấp sổ hay chết rồi vẫn còn ôm mối hận?

Ngẫu nhiên tháng tư dương lịch hàng năm thường trùng hợp với dịp tết “Hàn thực” vào mồng 3 tháng 3 âm lịch. Người ta ăn đồ nguội như bánh trôi, bánh chay làm từ đêm trước để ngày tết không phải dùng đến ngọn lửa oan nghiệt từng thiêu đốt mẹ con Giới Tử Thôi thời chiến quốc. Trùng Nhĩ sau khi lên ngôi vua đã vô ơn, bạc đãi và hắt hủi các công thần khiến ông phải cõng mẹ trốn vào rừng ở ẩn. Vua sai người gọi không được bèn nghe lời nịnh thần, cho đốt rừng tất ông phải ra, nhưng ông cùng mẹ thà chết cháy chứ không chịu quay về nhìn mặt lũ bất nhân.
Bởi thế, tết “Hàn thực” năm nay, ăn đĩa bánh trôi tôi lại nhớ tích xưa, ngậm ngùi thương ông Nguyễn Văn Bê, miên man suy ngẫm sự đời những năm hậu chiến.

Có những con số người vô tâm thoạt nghe thấy dửng dưng, nhưng tôi thì không thể. Tài liệu thống kê gần đây cho tôi biết, 35 năm sau cuộc chiến, Việt Nam ta có: 3,2 triệu người định cư ở gần 100 quốc gia và vùng lãnh thổ; 500.000 người đi làm thuê ở 40 quốc gia; 250.000 người đi lấy chồng nước ngoài, chủ yếu ở Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc, Malaysia; 30.000 du học sinh ở châu Âu, châu Úc và Bắc Mỹ…

Trong số 3,2 triệu người Việt định cư ở hải ngoại hiện nay, số ra đi trước ngày 30/4/1975, kể cả số di cư từ thời thuộc Pháp chỉ khoảng 1 triệu, số còn lại hơn 2 triệu người chủ yếu rời bỏ đất nước từ nửa cuối thập niên 70 và cả thập niên 80 của thế kỷ trước.

Thế hệ chúng tôi “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc, sao những người được chúng tôi giải phóng lại ào ào bỏ nước mà đi đông đến vậy?
Đất nước qua 24 năm đổi mới, ta vẫn tự hào về tốc độ tăng trưởng ngọan mục trong 12 năm liền (1996- 2007). Thế nhưng chất lượng tăng trưởng thì sao? Cánh kéo phân hóa giàu nghèo giãn ra tới mức chỉ một nhúm người đi xe triệu đô, cưỡi máy bay riêng, ngủ biệt thự sang trọng, trong khi có nửa triệu người đi làm thuê kiếm sống ở xứ người và 250 ngàn cô gái hơ hớ tuổi xuân phải lấy chồng ngoại để có tiền cứu đói hay trả nợ cho gia đình.

Trong cộng đồng 3,2 triệu người Việt hải ngoại, tôi biết có khoảng 300 ngàn chuyên gia cấp đại học và trên đại học, phần lớn đều tha thiết mong có cơ hội phụng sự Tổ quốc. Đó là nguồn nhân lực tuyệt vời cho công cuộc phát triển, sao các nhà quản lý trong nước lại ghẻ lạnh, hờ hững với họ?

Tôi có thời gian làm Thư ký tòa sọan cho tạp chí Thế giới vi tính (PC World VN), một tạp chí hàng đầu về CNTT nên hiểu khá rõ nội tình vụ việc ông Trương Trọng Thi- người Pháp gốc Việt, nhà phát minh thuộc tốp tiên phong của thế giới về máy tính cá nhân và công nghệ vi xử lý, ngay từ năm 1973 đã có nguyện vọng hợp tác đầu tư với Nhà nước ta về lĩnh vực này và bị ghẻ lạnh ra sao. Cố GS Trần Lưu Chương sinh thời có lần tâm sự với tôi: “Hãy tưởng tượng ở thời điểm năm 1973, lúc châu Á và cả thế giới còn đang ở buổi bình minh của cuộc cách mạng tin học, nếu ta ủng hộ Trương Trọng Thi lập xưởng chế tạo PC và tổ chức nghiên cứu công nghệ vi xử lý thì Ấn Độ và Trung Quốc chỉ có nước chạy theo bái ta làm sư phụ, chứ đâu như bây giờ ta thua họ 10 năm phát triển công nghiệp phần cứng và gia công phần mềm xuất khẩu.”

Lại nữa, con số 30,000 du học sinh, nghiên cứu sinh Việt Nam đang ở Tây Âu và Bắc Mỹ là nguồn chất xám trẻ vô cùng quý giá, sao 70- 80% trong số họ không muốn về nước, đâu chỉ vì đãi ngộ thấp mà còn vì điều kiện làm việc, cơ hội thăng tiến bị cơ chế dị mọ trong nước kìm hãm?...

Có tiếng gà gáy sáng cất lên thao thiết, chơi vơi, lạ hóa giữa không gian khu đô thị mới, chất ngất các tòa nhà chung cư cao tầng. Ông lão hàng xóm cùng tầng 11 của tôi bảo, ông nuôi chú gà tre Nam Bộ làm cảnh, cho nguôi nỗi nhớ làng quê Đông Anh bị giải tỏa làm sân “gôn”, bứng ông cùng bà lão răng đen, vấn khăn mỏ quạ ra nhập hàng ngũ cư dân đô thị mới.

Tiếng gà làm tôi liên tưởng đến buổi tọa đàm “Kê minh thập sách- minh triết trị quốc an dân” tại Hội trường tầng 3, nhà số 53 Nguyễn Du- Hà Nội vừa diễn ra hôm 15/4/2010. Hơn 600 năm trước, bà Chế thắng phu nhân Nguyễn Thị Bích Châu đã dâng lên vua Trần Duệ Tông bản “Kê minh thập sách” gồm 10 điều phản biện và kiến nghị, hòng cứu đất nước ra khỏi khủng hoảng toàn diện về chính trị, quân sự, kinh tế. Mỗi lời của bà tới nay vẫn còn tươi rói màu xanh của cuộc sống, thiết thực với hiện tình đất nước, ngỡ như ta đang đọc một bản góp ý cho văn kiện Đại hội đảng CSVN lần thứ XI, ví dụ:
“…Ba, ngăn chặn lũ lộng quyền để phòng chính sự sâu mọt.
- Bốn, thải loại bọn tham nhũng để trừ tệ đục khóet của dân.
- Năm, xin chấn hưng văn hóa giáo dục khiến ánh đuốc rực cùng mặt trời chiếu khắp.
- Sáu, xin cầu lời nói thẳng để cho cổng thành cùng đường ngôn luận rộng mở…”


Tôi nhớ, trong buổi tọa đàm đó, khi anh GS Chu Hảo mời tôi lên phát biểu, tôi đã uống thuốc liều nêu ra hai ý hỏi lại các cử tọa cũng là hỏi chính lòng mình:
Một là bản “Kê minh thập sách” có 6 điều thuộc về minh triết trị quốc an dân ngắn gọn, khúc triết và 4 điều thuộc về binh pháp, đọc lên ngỡ như binh pháp Tôn Tử hay Binh thư yếu lược của Hưng Đạo đại vương vậy. Bà Nguyễn Thị Bích Châu chỉ là cung phi, mồ côi từ nhỏ, vào cung tự học mà tỏa sáng nên chăng coi đây là sự cô đúc trí tuệ của nhiều bậc thức giả dân gian vào trong văn bản lưu truyền cho hậu thế, thông qua sự phát ngôn của nhân vật lịch sử đã hóa thánh trong lòng dân ở các đền thờ miền quê Nghệ Tĩnh?

Hai là, phải chăng “Kê minh thập sách” tập hợp ý nguyện của dân chúng mà ra đời từ hệ quả tất yếu sau mấy chục năm chính sự suy đồi, vua tôi sa đọa? Thực tế lịch sử cho thấy nhà Trần sau hơn nửa thế kỷ lừng lẫy và 3 lần đánh thắng giặc Nguyên Mông, đến năm 1314 bắt đầu trượt dài trong sa đọa với sự lên ngôi của vua Trần Minh Tông. Ông vua này là con thứ, được vua cha cưng chiều đưa lên ngôi lúc mới 14 tuổi (SN 1300), chỉ ham ăn chơi, trác táng trong sự dung túng của thượng hoàng và sự o bế của lũ nịnh thần.
Đến năm 1329, đang còn sung sức ở tuổi 29 Minh Tông đã vội lẩn tránh quốc sự, nhường ngôi cho vua Trần Hiến Tông mới lên 10 tuổi (SN 1319) để mình làm Thượng hoàng. Năm 1341, Hiến Tông chết lúc 22 tuổi, chưa kịp có con nên con thứ 10 của Minh Tông mới lên 5 tuổi (SN 1336) lên làm vua, hiệu là Trần Dụ Tông. Như vậy, từ năm 1314 đến 1369 là 55 năm triều đình mục nát, chính sự nhố nhăng như phường chèo nên năm 1369 một gã lưu manh Dương Nhật Lễ, con anh hề chèo gốc Hoa trong cung là Dương Khương cũng có thể cướp ngôi làm vua được 2 năm (1369- 1370).
Kê minh thập sách” dâng lên vua Trần Duệ Tông (1372- 1377), không được vua tiếp nhận nên năm 1400, nhà Trần mới mất về tay nhà Hồ, rồi cuối cùng nước cũng mất về tay giặc Minh ở phương Bắc.

Phải chăng khi một chính thể kéo dài sự mục nát suốt mấy chục năm, quyền bính lọt vào tay lũ lưu manh hạ đẳng, chính sự nhố nhăng như phường chèo, lại khước từ minh triết Việt trong “Kê minh thập sách” thì họa diệt vong là tất yếu?

Bài học lịch sử “Kê minh thập sách” cuối thời nhà Trần, nay nhân ngày giỗ thứ 633 bà Chính thắng phu nhân Nguyễn Thị Bích Châu, tôi bồi hồi ngẫm lại vẫn thấy còn nguyên giá trị giữa bầu trời thủ đô tháng tư năm 2010…

Vũ Ngọc Tiến
Nguồn : Ở đây

25 thg 4, 2010

Những điều chỉ có ở Việt Nam

1- Một dòng sông được gọi là cạn khi xe cơ giới đi được dưới lòng của nó.
2- Ở các thành phố lớn, vài ngày trước lễ Noel, lực lượng công an và chính quyền là những người cầu nguyện mong an bình trước khi những cha đạo bên nhà thờ làm việc đó.
3- Nếu có trong tay một bộ sưu tập báo chí, hãy tiến hành đọc từ số mới nhất trở về số cũ nhất bạn sẽ thấy gần như tất cả các nhận định, đánh giá về tình hình đất nước đều... sai.
4- Học sinh nếu lỡ hành hung giáo viên vẫn có hi vọng được ở lại trường, còn giáo viên nếu lỡ đánh học sinh thì sẽ không có được cơ hội đó.
5- Mối quan hệ giữa cảnh sát giao thông và người tham gia giao thông được lấy cảm hứng từ phim hoạt hình Tom & Jerry của Mĩ.
6- Ở những thành phố lớn, tỉ lệ người đái bậy vẫn không ngừng gia tăng mặc dù đang mùa hạn hán, thiếu điện và thiếu nước ngọt.
7- Người ta có thể chia đôi một thác nước trên biên giới mà không hề phân vân xem nước ở phần thác bên nào nhiều hơn?
8- Tên phim mang ý nghĩa bao quát nhất là bộ phim: "Sống trong sợ hãi". Hơn 80 triệu người dân đều cảm thấy như vậy!
9- Câu tục ngữ: "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn" không đúng với các di tích ở Hà Nội.
10- 35 năm nay người ta chỉ nói đến "giải phóng miền Nam" mà không hề nói ngược lại: giải phóng miền Bắc. Nhưng thực tế thì trong 35 năm ấy, cái cùm tư tưởng bao cấp của miền Bắc đã và đang được giải phóng.
11- Thực tế cuộc sống đôi khi buộc bạn phải hiểu những câu sau ngược lại:
-Xóa đói giảm nghèo

-Phủ xanh đất trống đồi trọc
-Yêu Tổ Quốc, yêu đồng bào
-Phấn đấu vì một xã hội công bằng, dân chủ và văn minh...
12- 16 chữ VÀNG trong mối quan hệ Việt-Trung thực ra là 16 chữ NHO.
13- Ở Việt Nam bắt đầu có hiện tượng bình đẳng giữa người và... chó. Đó là người ăn thịt chó và chó ăn thịt người.
14- 3 lí do để bệnh nhân thuyên giảm bệnh tật và mau chóng xuất viện đó là: Viện phí, giá thuốc và thái độ của Bác sĩ.
15- Ở Việt Nam, đa số người thật dùng hàng giả, ngược lại, đa số người giả (các ma nơ canh) lại khoác trên người hàng thật.
16- Ở Việt Nam, lâm tặc chính là người Tuyết (Big foot) vì ít ai nhìn thấy chúng, kể cả kiểm lâm.
- Phong bì là thứ ít gây ô nhiễm nhất bởi: Thứ nhất: nó được làm bằng giấy. Thứ hai: nó chỉ để đựng tiền và thứ ba: không mấy ai vứt nó ra đường.

Phạm Cường
Nguồn :http://boxitvn.blogspot.com/2010/04/thu-gian-chu-nhat-nhung-ieu-chi-co-o.html

http://tinblog-entrychonloc.blogspot.com/

Giỗ tổ ..Việt Nam mình có mấy… ông Tổ?



Các hoạt động văn hóa tại lễ hội Đền Hùng. Ảnh: H.A Nguồn: http://cadn.com.vn/News/Van-Hoa/Van-Hoa-Van-Nghe/2010/4/13/40850.ca

Chẳng phải tự dưng mình cắc cớ hỏi vậy. Con nít 10 tuổi hỏi đấy!
Tối hôm qua, mình đón cô út từ Nhà văn hóa Thiếu nhi về, nghe “nàng” thông báo: ”Thứ Sáu này con được nghỉ học. Giỗ Tổ Hùng Vương.
À, hôm qua ba đọc báo có nói người ta giỗ tổ… Lạc Long Quân. Thế Việt Nam mình có mấy ông tổ hở ba?”.
Mình tắc tị!

Ừ nhỉ ?
Nếu cứ như báo đài đưa tin thì Việt Nam mình có mấy ông Tổ nhỉ?
Sở dĩ mình hỏi như thế là vì hai hôm liền 19/4 & 20/4, các báo đài đồng loạt đưa tin:
Dâng hương Giỗ Quốc Tổ Lạc Long Quân.

Thế mới có chuyện con gái mình hỏi: Việt Nam mình có mấy… ông Tổ? He he…Ai cũng biết chuyện Lạc Long Quân và Âu Cơ sinh ra 100 con từ bọc trăm trứng, năm mươi con theo Bố lên rừng, năm mươi con theo Mẹ xuống biển; từ đó mới hình thành nên người Việt. Đó là truyền thuyết.
Truyền thuyết thì do dân gian truyền miệng từ đời này sang đời khác mà nên. Không phải được ghi lại bằng sử sách hay chứng tích gì.

Chắc chắn những ai là con dân Việt, đều biết câu ca dao: “Dù ai đi ngược về xuôi/ Nhớ ngày giỗ Tổ mùng mười tháng Ba”. Đó là ngày giỗ các Vua Hùng.
Vì sao ngày giỗ các Vua Hùng lâu nay được coi là giỗ Tổ? Các nhà sử học nói rằng, chính thời đại các Vua Hùng mới có sự hình thành NHÀ NƯỚC (VĂN LANG). Còn trước đó chỉ là các bộ tộc bộ lạc rải rác khắp vùng lúa nước ven Tây Thái Bình Dương này.Từ đó, người ta coi Nhà nước Văn Lang là cội nguồn của nước Việt Nam ngày nay. Vì thế, ngày giỗ các Vua Hùng, mùng 10 tháng Ba lịch ta được coi là giỗ Tổ. Người dân Việt khắp nơi ghi nhận ngày giỗ Tổ đó dễ có đến cả mấy ngàn năm nay.

Năm 1954, sau chiến thắng Điện Biên Phủ, tại Đền Hùng, Bác Hồ căn dặn vệ quốc quân Đại đoàn Quân Tiên phong về tiếp quản Thủ Đô Hà Nội rằng: “Các vua Hùng đã có công dựng nước. Bác cháu ta phải giữ lấy nước.”; đó cũng là cách Nhà nước Việt Nam thời Cụ Hồ gián tiếp ghi nhận các Vua Hùng là người lập nước đầu tiên, xứng đáng là ông Tổ của Việt Nam ngày nay.
Đến con cháu các đời Vua Hùng thời nay lại lý luận bằng phương pháp luận… suy diễn rằng: nếu không có Lạc Long Quân thì làm gì có các Vua Hùng? Tại sao lại không có đền thờ Lạc Long Quân?Có lẽ họ không phân biệt được truyền thuyết khác với lịch sử chăng?

Cứ luận theo họ thì các Vua Hùng là ông Tổ của Việt Nam. Còn Lạc Long Quân truyền thuyết là bố các ông Tổ. Nói nôm na là Tổ... bố! Thế thì phải tạo ra đền thờ Tổ bố và tượng để thờ "Tổ bố" chứ!

Năm 2007, người ta tạo ra một… dự án rồi dựng nên một ngôi đền trong khu vực Chùa Hương. Gọi là đền thờ… cha của các vua Hùng: Lạc Long Quân.Năm ngoái, sau 2 năm xây dựng người ta rùm beng làm lễ khánh thành đền thờ Lạc Long Quân (28/03/2009). Đủ các quan chức đến dự nha. Trước đó, ngày 07/02/2009, người ta đã cho đúc pho tượng ông Tổ bố tại khu vực đền Hùng, gọi là tượng "Quốc Tổ Lạc Long Quân" (chẳng biết căn cứ vào hình hài ở đâu để có tượng Tổ bố nhỉ?). Rồi làm lễ “dâng hương" Tổ bố ngày mùng 6-3 Âm lịch (19/4/2010).


Khai mạc lễ đúc tượng Lạc Long Quân

Đền Thờ Quốc Tổ Lạc Long Quân đã được khởi công từ ngày 26/3/2007 tức ngày 8/2 ÂL do Bộ Văn Hoá Thông tin tổ chức.
Đền thờ Quốc tổ Lạc Long Quân nằm trong quần thể Khu di tích lịch sử Đền Hùng, với diện tích hơn 13ha. Công trình có tổng vốn đầu tư 139 tỷ đồng, gồm các hạng mục như cổng đền, cổng biểu tượng, nghi môn nội ngoại, sân hành lễ, Phương Đình (nhà bia) Tả Vu cùng khu nhà thờ hình chữ "Đinh" gồm đền thờ chính, tiền tế, đại bái và hậu cung. Nguồn:
http://dddn.com.vn/20090328082633153cat90/khanh-thanh-den-quoc-to-lac-long-quan-huong-ve-nguon-coi.htm

Tại sao lại là ngày mùng 6-3 thì chỉ có Trời mới biết? Từ nay người ta sẽ “ăn giỗ” ông Tổ bố (Lạc Long Quân) vào ngày mùng 6 tháng Ba lịch ta và “ăn giỗ” các ông Tổ con (Vua Hùng) ngày mùng 10 tháng Ba.

Hợp lý nhỉ? Chả nhẽ cúng Tổ bố lại sau ngày Tổ con? Nếu cứ theo báo chí và đài phát thanh nhà nước các cấp thì ngày mô, 6-3 hay 10-3 cũng giỗ Quốc Tổ cả!
Rồi đây, người ta đưa ra Quốc hội hợp thức hóa và quyết luôn những ngày giỗ các Quốc Tổ. Khi đó bà con ta tha hồ mà được nghỉ lễ cả tuần!

Sướng nhé!***Vậy thì có gì là đáng bàn nào? Tốn tiền bạc ư? Không thành vấn đề. Khi đã “phú quý” thì “sinh lễ nghĩa” thôi. Các cụ dạy thế. Lại thêm có đền có tượng từ nay có thêm điểm để hốt bạc... lẻ nhé! Làm ăn phải thế chứ! Thì cũng như Tây đó thôi. Cậu Rô-mê-ô và cô Giu-li- ét từ văn học bước ra cuộc sống và mang tiền về cho nước Anh thì đã sao?
Vấn đề ở đây là từ một truyền thuyết dân gian, nay nó được “hợp thức hóa" bằng các quyết định "hành chính nhà nước”.Thế mới có chuyện con trẻ học lớp 3 lớp 4 lại cắc cớ hỏi bố mẹ. “Việt Nam mình có mấy ông Tổ?”. Mình đang lo ngày mai, con mình lại hỏi. "Tại sao chỉ cúng Lạc Long Quân mà không cúng Âu Cơ hở ba?”.
Ừ nhỉ! Không có Tổ bà thì lấy đâu có “trăm trứng” để mà có con đàn cháu đống ngày nay? Tổ bố có bằng thánh cũng đố rặn được trăm trứng! Biết đâu, nay mai Hội Phụ nữ Việt Nam lại lên tiếng đấu tranh và phê phán các ông rằng: “Đến như giỗ Tổ mà còn trọng nam khinh nữ”!

Ôi thôi thôi! Rắc rối quá đi! Mà khó trả lời con trẻ quá!Các câu hỏi đó đâu phải nêu ra ở giữa cuộc hội thảo khoa học lịch sử để mà lý giải bằng các công trình khảo cứu sử học, trình bày chứng cứ khảo cổ, chứng mình bằng kỹ thuật các bon đồng vị?
Các câu hỏi đó cũng đâu phải nêu ra trên các tạp chí khoa học, các diễn đàn chính thức và không chính thức để mà các chuyên gia quốc tế quốc nội khắp nơi bàn luận mổ xẻ?

Có nhà quản lý văn hóa nào, có nhà sử học nào, có thầy giáo dạy sử nào,… sau khi chứng kiến tham dự các lễ hội “khánh thành” “dâng hương”, “rước tượng” Tổ nêu trên đã bao lần tự hỏi: Việt Nam mình có mấy ông Tổ?

Ông bố, là mình, sinh ra và lớn lên trong khói lửa chiến tranh kéo dài hơn phần tư thế kỷ, mà không chết cũng chẳng bị thương đã là may mắn, nói chi đến có được trình độ uyên thâm về lịch sử, khảo cổ, chính trị học, lô gíc học,… để trả lời ngay cho đứa trẻ lên 10 bằng một câu đơn giản.

Thôi thì để khỏi “lo bò trắng răng”. Mình xin nợ con mình câu hỏi: Việt Nam mình có mấy ông Tổ? Nhưng chắc chắn các nhà sử học, các nhà quản lý cũng nợ các thế hệ trẻ thuộc dòng máu Lạc Hồng câu hỏi: VIỆT NAM ƠI, MÌNH CÓ MẤY ÔNG TỔ?

Nguồn :http://vn.360plus.yahoo.com/SAOHONG-SONGHAO/article?mid=7208&fid=-1

http://tinblog-entrychonloc.blogspot.com/

“ VẢI THƯA CHE MẮT THÁNH”?

...Sự sụp gãy của thanh dầm ở cầu Pháp Vân Thanh Trì làm cho chúng ta liên tưởng tới sự sụp vỡ của một thể chế chính trị nào đó. Đáng lý ra phải tìm ra nguyên nhân: do sự ruỗng nát, bất cập của kết cấu chịu lực bên trong khiến cho nó tự sụp gãy như một thực tế khách quan lại đi tìm nguyên nhân từ những tác nhân bên ngoài, những kẻ gây rối, những nhà văn-nhà báo to mồm, viết khỏe mà về bản chất họ khác chi những con gà cảnh báo bình minh chứ chúng đâu có khả năng mang lại bình minh...


Sự lở loét, mục nát, han rỉ từ bên trong dầm...

Theo tin của báo Tuổi trẻ: “Tại cuộc họp diễn ra chiều tối 22-4 giữa các bên liên quan, các thành viên của Hội đồng nghiệm thu nhà nước, Ban quản lý dự án Thăng Long, đại diện Bộ GTVT, tư vấn giám sát và đại diện các nhà thầu đã thống nhất lý do xảy ra sự cố do việc gác dầm lên vị trí gối cao su ở trụ cầu không đảm bảo độ chính xác nên tạo sự biến dạng của gối cao su làm dầm nghiêng. Cùng với việc không có sự chống đỡ, liên kết tốt giữa các phiến dầm đã gây ra sự cố trên. Nguyên nhân sự cố do nhà thầu thi công không đúng quy trình dẫn đến không đảm bảo liên kết, gây mất ổn định vị trí các thanh dầm…”

Trao đổi với Tuổi Trẻ, GS Lê Văn Thưởng nói:” Hội đồng nghiệm thu nhà nước và các bên liên quan đã có cuộc họp với nhau và khẳng định nguyên nhân chủ yếu là do các gối cao su bản thép biến dạng không đồng đều. Quan sát thực tế cho thấy các phiến dầm có chỗ nghiêng ra và có chỗ hở ra nhìn thấy đường hở. Mặt khác, các gối cao su biến dạng không đều sẽ làm dầm nghiêng từ từ và đến lúc nghiêng quá thì bị đổ gây hiệu ứng domino ?”

Lý giải với báo Tuổi trẻ về câu hỏi” Gối cầu mới dùng được năm tháng tại sao lại biến dạng sớm? Có khả năng lớp cao su bị phong hóa do thời tiết?” Gs Lê Văn Thưởng nổ tiếp:” Do biến dạng chứ không phải phong hóa. Các gối dầm cao su bản thép dùng cho cầu cạn Pháp Vân nhập từ Hãng OVM của Trung Quốc (gối bao gồm các lớp thép và cao su xen kẽ). Nếu đặt dầm đúng tâm gối thì gối biến dạng đều. Nhưng đặt lệch thì một bên chịu lực quá tải sẽ biến dạng nhiều hơn, tạo độ nghiêng làm dầm nghiêng dần kết hợp với hệ thống giằng chống không đảm bảo gây ra đổ dầm”…

Lý giải cho rằng: “gác dầm lên vị trí gối cao su ở trụ cầu không đảm bảo độ chính xác nên tạo sự biến dạng của gối cao su làm dầm nghiêng. Cùng với việc không có sự chống đỡ, liên kết tốt giữa các phiến dầm đã gây ra sự cố “ gãy, sập đối với nhịp cầu 73-74 của cầu Pháp Vân, Thanh Trì là một hình thức ngụy biện đùn đẩy trách nhiệm của tướng cho quân.
Lý giải như vậy có nghĩa sập dầm là do lỗi của tốp thợ thi công ẩu, lắp đặt không chuẩn, không cân dẫn tới dầm nghiêng vênh, sập chứ không phải do chất lượng của những tấm dầm có vấn đề: mục vỡ từ bên trong kết cấu?!

Xin lưu ý, đây là một tấm dầm dài 33 m và có trọng lượng theo thiết kế được tính toán là 60 tấn. Một khối bêtông có tải trọng lớn như vậy thì không có một thứ gối cao su nào có khả năng tạo nên sự đàn hồi điều chính khổi bêtông trên để làm cho nó khi được đặt, định vị không bị xô, vênh lệch, cân bằng. Phải khẳng định rằng bất cứ gối cao su loại gì chất lượng siêu đến đầu, dưới áp lực 60 tấn thì đều bị bẹp dí.

Theo chúng tôi, tấm cao su để lót đây để khi đặt tấm dầm nhằm mục đích để được êm, tránh va chạm gây nứt vỡ cục bộ, chứ với khối lượng 60 tấn thì không gối cao su nào có khả năng làm tấm đệm tạo sự đàn hồi, co giãn để giữ cân bằng cho tấm dầm !

Với một thanh dầm có trong lượng 60 tấn thì chỉ có động đất cấp 5 cấp 6 trở lên mới nhúc nhích được nó, mới làm cho nó xô lệch bật ra khỏi mố trụ, chứ gió mưa, phong hóa hay miếng cao su có dày mỏng cong vênh do nóng lạnh thì chẳng có ý nghĩa gì ?

Lý giải của Gs Lê Văn Thưởng thật sự “ cong vênh” với vị “trọng tài thời gian”; công trình được lắp đặt từ 4/12/2009 đến khi sập gần 3 tháng? Phải 3 tháng độ nghiêng của dầm mới đạt tới mức xô phá dẫn tới gẫy gập xuống ư? Điều này khó tin? Nếu quả có cái sự nghiêng, tức là không cân bằng ngay khi cẩu đặt lên thì chỉ mấy tiếng đồng hồ, với khối trọng lượng 60 tấn và với độ dài 33 m sẽ vật cổ chiếc dầm xuống đất, nó không nấn ná tới 3 tháng trời mới sụp gãy xuống như vừa qua?

Nếu cái khối bêtông 60 tấn này khi đã nghiêng, đã mất cân bằng thì không một thứ cột chống giằng nào có thể đỡ nổi nó. Việc nó đã đứng vững được trên 3 tháng chứng tỏ khi nó được đưa lên và được đặt ở vị trí cân bằng từ đầu, nếu không cân bằng sẽ sập ngay lập tức. Còn sau này nó không cân bằng nữa dẫn tới nghiêng, sập gẫy là do gối cao su không đạt chuẩn chất lượng và do đặt không cân là một sự giải thích vô lý và vô lối đùng đùng.

Chúng tôi vẫn cho rằng: thanh dầm bị sập gẫy là do kết cấu chịu tải, chịu lực của nó đã được thi công không đạt chuẩn, do vậy khi dầm gác lên, kết cấu bên trong mỏi, rạn dần và sau 3 thánh thì không còn chịu đựng được nữa nên mới sụp gãy !

Thế tại sao các cơ quan chức năng lại tìm cách “dùng màn vải thưa” này ngụy trang không dám nói ra cái lỗi chính dẫn tới sự sập gẫy này ? Đó là do lỗi của kết cấu bên trong thanh dầm không đảm bảo tải trọng thiết kế dẫn nên mới sập gẫy?

Nếu thú nhận điều này: tức là xác nhận kết cấu của thanh dầm được thi công không đảm bảo các tiêu chuấn thiết kế thì ngay lập tức hàng loạt câu hỏi sẽ đặt ra: Với hàng trăm thanh dầm đã lắp xong, sẽ còn có những thanh nào có tật bệnh tương tự như 3 thanh dầm vừa đổ ụp xuống ra trong tương lai: trong 3 tháng tới, trong 3 năm tới hay trong 30 năm tới... Nếu thú nhận ra sự thật này thì rầy rà và nguy to?


Cách lý giải của Giáo sư Lê Văn Thưởng theo chúng tôi vẫn là nhằm giải cứu cho một lề lối làm ăn thiếu trách nhiệm và ẩu trong thâm căn cố đế của cả một nền công nghệ nước nhà: làm láo báo cáo hay và tài, chối tội như cuội ?

Sự sụp gãy của thanh dầm ở cầu Pháp Vân Thanh Trì làm cho chúng ta liên tưởng tới sự sụp vỡ của một thể chế chính trị nào đó. Đáng lý ra phải tìm ra nguyên nhân: do sự ruỗng nát, bất cập của kết cấu chịu lực bên trong khiến cho nó tự sụp gãy như một thực tế khách quan lại đi tìm nguyên nhân từ những tác nhân bên ngoài, những kẻ gây rối, những nhà văn-nhà báo to mồm, viết khỏe mà về bản chất họ khác chi những con gà cảnh báo bình minh chứ chúng đâu có khả năng mang lại bình minh...

Nếu đi tìm nguyên nhân kiểu đó không bao giờ có ích cho việc xây cất những chiếc cầu có sức sống và tuổi thọ theo đúng nghĩa trong tương lai



Nguồn : Phamvietdao's blog

Đọc thêm bài : Nguyên nhân của sự gẫy nhịp 73-74 cầu dẫn Thanh Trì

http://tinblog-entrychonloc.blogspot.com/

23 thg 4, 2010

Những " Cô Bích " ở quanh ta


Hai hôm nay, nhân đọc các bài và các lời bình liên quan đến việc tìm kiếm “Tiến sĩ Đỗ Ngọc Bích” có phải là Tiến sĩ hay không mà sao ăn nói ngô nghê lởm khởm, thậm chí không chỉ là sai trái về lịch sử Việt Nam và đội ngũ trí thức Việt Nam, mà còn mang tính hằn thù với dân tộc Việt Nam đến vậy? Tôi buồn rầu thừa nhận rằng đâu đó ở quanh tôi không phải chỉ có một “Cô Bích” mà xem ra còn nhiều “Cô Bích” lắm!

Xin lỗi, là một phụ nữ, tôi thực sự không muốn đưa tên một phụ nữ khác đáng tuổi con tuổi cháu mình ra giễu cợt. Nhưng, chị em phụ nữ ơi, chúng ta là phái yếu, chúng ta được phái mày râu gượng nhẹ nâng niu với lời nhắc ”Handle with care – Cẩn thận dễ vỡ”. Nhưng nếu chúng ta cứ nhảy chồm chồm lên, cộng thêm với thói “lộng ngôn”, thì chính ta sẽ làm ta vỡ tan tành, không ai cứu ta được đâu. Nhớ đấy.

Bây giờ xin trở về “Cô Bích” của ngành tôi là ông Thứ trưởng Bộ Xây dựng, Tiến sĩ Kiến trúc Nguyễn Đình Toàn. Ông có bằng Tiến sĩ hẳn hoi, nhưng là Tiến sĩ công trình, sau những năm làm ở Viện thiết kế công nghiệp Hóa chất, rồi TT bảo quản tu bổ di tích TƯ của Bộ Văn hóa…

Rồi nhờ mối quan hệ nào đó ông được lên chức Thứ trưởng Bộ Xây dựng và trở thành một ông trùm đồ án quy hoạch Hà Nội tuy chưa bao giờ học Quy hoạch, và là một đồng tác giả của đồ án Tâm linh có tên Trục Thăng Long dài 32Km đi từ đường Hoàng Quốc Việt đến chân núi Ba Vì và sẽ tiêu hết hàng chục ngàn tỷ đồng, để người Thăng Long vào đến đó rồi, sẽ chui vào núi… Ngủ yên!!!

Sáng ngày mai, 22/4/2010, tại 53 Nguyễn Du, VUSTA, Liên hiệp các Hội KHKT Việt Nam sẽ tổ chức Hội nghị bàn tròn chính thức góp ý về Đồ án Quy hoạch Hà Nội với Chính phủ, coi như đó là ý kiến chính thức của giới khoa học Việt Nam với Quy hoạch của PPJ. Vì phòng họp chật hẹp chỉ có chừng 20 người gồm Chủ tịch và Tổng thư ký Hội được dự, nên cả tuần qua không khí rất sôi động nhằm thu thập ý kiến để gửi đến 53 Nguyễn Du.
Tôi nhận được những ý kiến, bài viết mà lạnh cả sống lưng.

Tiến sĩ KTS Trần Trọng Hanh, nguyên Hiệu trưởng Trường ĐH Kiến trúc thì trả lời báo chí rằng Trục Thăng Long là cung tên bắn vào trái tim là TTHC quốc gia.

Tiến sĩ Nguyễn Hoàn thì nói công khai: Mời ông Bộ trưởng Bộ xây dựng đến đây tranh luận với tôi, làm trục Thăng Long đến Ba Vì để đưa Chính phủ vào đó ngồi thì làm thêm một đoạn đường hầm nữa chui vào giữa Ba Vì để ai vào đó thì không ra nữa.

Tiến sĩ Nguyễn Trường Tiến viết bài phản biện nói rằng “Đất Ba Vì là đất linh thiêng của Thần Thánh, đó là ĐÔ THỊ ÂM, không thích hợp cho một TTHC quốc gia”.

Tiến sĩ Phạm Gia Minh thì dẫn sách Phong thủy của tác giả Hàn Quốc nói rõ rằng Con Rồng thẳng đơ ra là con Rồng chết, Trục Thăng Long này sẽ dẫn đến chỗ chết.’

Còn tôi, không thể đùn đẩy lời người khác, tôi viết ý kiến phản biện nói rằng: Đỉnh Ba Vì cao 1226m là nơi Tỏa Linh khí, vùng Phủ Tây Hồ và Tây Hồ Tây cách Ba Vì 26Km, lại có mạch nước thông với sông Hồng là nơi Thụ Linh khí, ở đó đã có dự án Tây Hồ Tây rộng 847 ha đất. Xưa kia đó là Đàn Nam Giao, Nơi thờ cúng, nơi đào tạo nhân tài, nơi tổ chức Hội nghị Diên Hồng, nơi Thủ tướng, Chủ tịch nước tiếp khách… nơi đó hiện Hàn quốc đang đền bù đất để đầu tư Đô thị mới. Nếu đòi lại thì Keystone VN sẽ đền bù số tiền Hàn quốc đã bỏ ra giải phóng mặt bằng. Chỉ nơi đó có hiện tượng Long quyển thủy, nơi đó là Thăng Long, Rồng cuộn nước bay lên, còn chân núi Ba Vì là nơi bế khí, là Ẩn Long!!!

Rồng đi trốn ( tôi không nói độc miệng là Rồng Chết). Xin bạn đọc hãy đọc thẳng vào hai bài viết dưới đây tóm tắt ý tưởng hay ho của ”Cô Bích” Nguyễn Đình Toàn.
Bài 1Bài 2

KTS Trần Thanh Vân

Nguồn :http://www.boxitvn.net/bai/3038



XIN NGÀI ĐỪNG NHẬN KẺO SAY
( tin ViệtNamNet:một đơn vị dâng cúngNgày giỗ Tổ Vua Hùng một chai rượu khùng chứa 4000lít.Sau khi dâng hương sẽ mời mọi người dự lễ uống…)

Năm nay giỗ tổ vua Hùng

Có một vấn lễ rất khùng …xưa , nay :
Chai rượu cao năm mét hai
Chứa bốn ngàn lít- Hỏi ai sánh bằng ?
Có câu : Biện lễ tuỳ tâm
Tâm xuất Phật biết, chỉ cần ly , lai …
Không biết công ty của ai ?
Đọc chữ Việt cứ ngẫm hoài không ra
Đây là rượu Việt Nam ta ?
Hay là rượu Ngoại : Toàn A,Vờ,Nờ…
Chất lượng đã kiểm định chưa ?
Dâng lễ Vua Tổ chẳng đùa được đâu !
Con có lá sớ muôn tâu :
- Xin Ngài đừng nhận ; kẻo sau lại rầy
Trước: Quần thần của Ngài say
Sau : Dân đến dự hội này đổ xô …
Rượu không phải mất tiền mua
Trăm phần trăm cứ : zô ! zô đi nào !
Biến lễ dâng hương thanh cao
Trở thành tửu điếm ồn ào…buồn chưa ?
Sau Ngài đã mấy đời Vua ?
Đắm vào tửu , sắc…Cõi bờ ngả nghiêng ...
Nhân ngày giỗ Tổ thiêng liêng
Con xin mạo muội dâng lên sớ này !
Xin Ngài đừng nhận … Kẻo say…
Non sông gấm vóc lọt tay giặc thù !! !

Giỗ Tổ Hùng Vương 10.03.2010
Bành thanh Bần



RƯỢU KHÙNG




Thuyết minh ảnh:
Trên tấm ảnh phía bên phải là chai rượu 4000 lít dâng lên Vua Hùng nhân ngày giỗ Tổ năm nay.
Quả là ghê gớm, năm thì bánh chưng, bánh dày to kỉ lục, năm thì chai rượu khùng.
Việt Nam mình thích cái gì cũng phải to, hoành tráng cho oách.
Năm nay dâng rượu lên Quốc Tổ, cháu con thụ lộc rồi lướt khướt quanh năm.
Bây giờ đến đâu cũng thấy rượu, cũng thấy văn hóa dzô dzô khiếp cả người.
Một nước nghèo thu nhập gần đội sổ thế giới sao mà nhậu nhẹt nhiều thế ?
Ngày xưa ông Tây cà lồ cai trị cấm rượu lậu một phần vì họ lo cho dòng giống người Việt tong teo.
Ngày nay thì thả cửa, càng say sỉn càng tốt, càng ngủ khì càng tốt.


Phía trái tấm ảnh là một gã say. Hôm 19-4-2010 vừa rồi khi đến huyện Na Hang (Tuyên Quang) thì ngay tại sân nhà khách của huyện có dựng một chum rượu khổng lồ.
Gã Trần Nhương uống độ nửa chum rượu thì lăn đùng không biết gì nữa.Các bạn nhìn gã ngồi dựa vào chum rượu thì biêt cái chum ấy to cỡ nào.
Ôi cháu con Vua Hùng như gã chả nhẽ cứ uống rượu tít mít và nhâm nhi món khoái khẩu cực kì vĩ đại...

Trường Nhân

Nguồn :http://trannhuong.com/

22 thg 4, 2010

Ngón chân cái Vua Hùng” và “lương tâm Lê Văn Tám”

Đây là những dòng chữ được in trên phông phía sau sân khấu được dựng lên tại cuộc thi truyền thống hàng năm nằm trong khuôn khổ lễ hội Đền Hùng. Lễ hội diễn ra 10 ngày, khai mạc hôm 14/4.


Thank những Vua Hùng, nhờ ơn các bác Triết

Thứ 6 ngày mai là một ngày đặc biệt: Ngày cả nước được nghỉ hưởng nguyên lương vì giỗ Vua Hùng. Tại hạ lẩn thẩn bấm tay tính toán thì người mà chúng mình cần phải cảm ơn chính là “các Bác Triết” chứ không phải “những Vua Hùng”.

Tại hạ có thể nói chắc như thế là bởi chỉ có thể có chuyện “Lương tâm Lê Văn Tám” khi vào một ngày xấu trời nào đó, các bác Triết sẽ lại tuyên bố: Thôi, không nghỉ nữa. Không thờ cúng gì một ông Tàu con không có thật trong lịch sử. Chứ không thể có chuyện “Tình cờ phát hiện ngón chân cái Vua Hùng” vì Lê Văn Tám còn có thể bịa chứ những gì thuộc về “tang chứng vật chứng” không thể tạo ra để bắt dân chúng phải thờ được. Và còn bởi, “những Vua Hùng” thuộc về vùng mù được gọi là huyền sử, còn “các bác Triết” thì thuộc về lịch sử.

Không ai là người không có nguồn, có gốc, tuy nhiên ở nước Việt mình từ câu chuyện cái bọc trăm trứng đã có hẳn một ngày giỗ tổ, gọi là quốc lễ, ngẫm ra cũng là một sự kỳ khôi.

Trong sách Việt Nam sử lược, sử gia Trần Trọng Kim nhận xét: Xét từ đời Kinh Dương Vương đến đời Hùng Vương thứ 18, cả thảy 20 ông vua, mà tính từ năm Nhâm tuất 2879 đến năm Quý Mão 258 trước CN thì vừa được 2622 năm. Cứ tính hơn bù kém, mỗi ông vua trị vì được non 150 năm ! Dẫu là người thượng cổ thì cũng khó lòng mà có nhiều người sống lâu được như vậy. Xem thế thì đủ biết truyện đời Hồng Bàng không chắc là chuyện xác thực.

Chuyện lấy ngày mùng 10 tháng 3 âm lịch là ngày “Quốc giỗ” đến giờ cũng không có căn cứ nào ngoài câu “dân gian dao”: Dù ai đi ngược về xuôi…

Có nghĩa, chúng ta đang được hưởng một ngày nghỉ nguyên lương để giỗ một vị tổ không chắc đã có thực, vào một ngày do dân gian đặt ra. Cái thú vị, nhưng không phải là nguyên nhân của ngày nghỉ, là ở chỗ đó.

Nhưng người cho chúng ta “một ngày nghỉ” ngẫm ra là “các bác Triết” chứ không phải là những Vua Hùng. Ngoài chuyện số tiền mà các bác chi tới 250 tỷ, và thực tế số phát sinh cũng kha khá, cho chỉ vài ngày lễ thì lại còn một chuyện khác.


Nếu không có những ngày lễ thì “các bác Triết” sẽ làm gì? Có một đứa xấu miệng cứ lải nhải với Tại hạ rằng giờ đây có một số “bác Triết” chỉ chuyên đi làm nhiệm vụ phát biểu ở hội nghị kỷ niệm này, chém gió ở buổi tổng kết đợt học tập kia. Hoặc các bác đi khánh thành, hoặc các bác đi trao thưởng. Cái thằng xấu miệng ấy còn đặt và bắt Tại hạ phải trả lời nhiều câu hỏi rất nhảm nhí. Chẳng hạn: Tại sao phải có một Bộ văn hoá? Không có Bộ này thì dân vô văn hoá cả hay sao? Hoặc la liệt các tổ chức chính trị xã hội tiêu tiền bằng ngân sách nhà nước và công việc chính là… họp. Họp để bàn việc tổ chức các cuộc họp khác.

Chính vì vậy, những cái “quốc giỗ” phải liên tục được sinh ra để giải quyết tình trạng “các bác Triết” thiếu việc làm, sâu xa hơn, giải quyết vấn đề ghế ít đít nhiều đang tràn lan khắp nơi!?

Chính vì vậy, những cái quốc giỗ phải có cái kỷ lục, dù là kỷ lục cái bánh chưng thối lớn nhất như “mùa giỗ” năm ngoái, để dân chúng chạm dây thần kinh tò mò mà tự an ủi rằng mình bỏ tiền ra để giỗ ông tổ chứ không phải giải quyết việc làm và thu nhập, cho một số ít người trong ngày quốc giỗ đang tỏ vẻ thành kính xì xụp khấn vái!?


Nguồn :http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=2144

BỨC THƯ CỦA MỘT ĐẢNG VIÊN DÁM NÓI THẬT

Sắp đại hội Đảng, Đảng Cộng Sản Việt Nam rất cần có những ý kiến tâm huyết của những người Đảng Viên Chân Chính, góp ý với Đảng về hiện tình đất nước cũng như cách giải quyết những khó khăn trên con đường đi tới của Dân Tộc với mục đích: DÂN GIÀU,,NƯỚC MẠNH, XÃ HỘI DÂN CHỦ,VĂN MIMH.

Được sự đồng ý của Tiến sỹ Đỗ Xuân Thọ, kytrungtran.com đăng toàn văn bức thư của Tiến sỹ gửi lên BCHTW Đảng Cộng Sản Việt Nam. Bức thư cũng là một tiếng nói để chúng ta thấy rằng, bên cạnh những kẻ lợi dụng chữ" Đảng Viên" để đục khoét, phá hoại đất nước, vẫn còn rất nhiều những người Đảng Viên chân chính có những suy nghĩ, hành động đau đáu về sự trường tồn của một dân tộc, một đất nước mà quên đi lợi ích bản thân.

Chính suy nghĩ và việc làm của họ làm cho chúng ta tin hơn về tương lai tốt đẹp của dân tộc.

Một lần nữa kytrungtran.com xin cảm ơn Tiến sỹ Đỗ Xuân Thọ và giới thiệu bức thư này đên với bạn đọc.


ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM


Kính gửi:
- Chi bộ viện Chuyên ngành Cầu Hầm,
- Đảng Ủy Viện Khoa học và Công nghệ GTVT
- Đảng Bộ Bộ GTVT
- Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam

Tên tôi là Đỗ Xuân Thọ, đảng viên thuộc chi bộ viện chuyên ngành Cầu Hầm thuộc đảng bộ Viện Khoa học và Công nghệ GTVT. Sau hàng chục năm suy nghĩ, nghiền ngẫm về Dân Tộc, về Đảng tôi viết lá thư này cho ban chấp hành Trung ương Đảng để trình bầy ý kiến của tôi về việc xây dựng Đảng ta thật sự vững mạnh. Kính mong các đồng chí đọc, suy nghĩ và xem xét.

Theo tôi cần loại bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin ra khỏi nền tảng tư tưởng của Đảng và thay vào đó là Chủ nghĩa Dân Tộc.

Chủ nghĩa Mác-Lênin là một thanh gươm, một thứ vũ khí mạnh hơn nghìn lần vũ khí hạt nhân mà Bác Hồ vô cùng kính yêu của chúng ta chọn vào lúc xu thế của thời đại là tiến lên CNXH để giải phóng dân tộc. Thanh gươm đó đã được Đảng ta kết hợp một cách nhuần nhuyễn với lòng yêu nước nồng nàn và ý chí dành độc lập của nhân dân ta. Hai đế quốc to là Pháp và Mỹ đã bị đánh bại trên mảnh đất hình chữ S này. Mãi mãi, đời đời con cháu của đất Việt ghi lòng tạc dạ điều này. Đó là bài học kết hợp sức mạnh của dân tộc với sức mạnh của thời đại. Thời đó tất cả các đảng viên xin vào Đảng chủ yếu vì lòng yêu nước vì máu dân tộc.

Tuy nhiên, khi bắt tay vào xây dựng đất nước, CN Mác-Lênin đã bộc lộ các sai lầm ở cấp độ các tiên đề. Suốt trong thời bao cấp Đảng ta đã tiến hành xây dựng đất nước theo mô hình của CN Mác- Lênin một cách chính xác, không chê vào đâu được và chính vì thế nên đã kéo lùi lịch sử của dân tốc lại 20 năm! Đó là thời kỳ đen tối nhất của dân tộc…Tôi nghẹn lời không kể xiết những đau khổ mà những người dân đã phải trải qua….

Để xây dựng một cây cầu, chúng tôi phải tính toán thiết kế theo một Quy Trình nào đó. Nếu cây cầu đổ thì việc đầu tiên phải xem xét các kỹ sư đã thiết kế và thi công đúng Quy Trình chưa? Xem xét các viện khác, các cơ quan khác áp dụng cùng Quy Trình đó cầu có đổ không? Nếu xem xét thấy đội ngũ kỹ sư đã làm đúng Quy Trình mà cầu vẫn đổ; Nếu thấy các cơ quan khác cũng áp dụng quy trình đó và cầu cũng đổ thì theo một logic hiển nhiên rứt khoát phải đi đên một khẳng định là Quy Trình đó sai!!!
Cũng như vậy, thời bao cấp Đảng ta đã làm đúng CN Mác-Lênin mà đất nước vẫn lầm than; các nước XHCN khác cũng đã làm chính xác mô hình của CN Mác-Lênin mà đất nước vẫn khủng hoảng!! Chúng ta cần dũng cảm chỉ ra rằng CN Mác-Lênin là sai!

Nhận ra sai lầm đó Đảng ta đã tiến hành công cuộc đổi mới…. Đất nước bừng sáng…. Công cuộc đổi mới thực chất là công cuộc mà trong đó chúng ta giám đánh đổ những tiên đề của CN Mác-Lênin như đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản với giai cấp địa chủ, tư sản v.v… Chính vì chúng ta đang “phản bội” lại CN Mác-Lênin mà đất nước mới được như bây giờ. Giai cấp tư sản, địa chủ không nhưng không bị tiêu diệt mà còn được tôn vinh như những người anh hùng, những người bằng tài năng của mình đã mang lại hàng triệu công ăn việc làm cho người lao động. Chính họ đóng thuế cho nhà nước nhiều nhất. Chính họ là nội lực của dân tộc. Ở đây quy luật giá trị thặng dư của Mác đã sai toét vì Mác chưa tính đến tiền được làm ra bởi tài năng, trí tuệ của nhà tư sản….
Đảng viên cũng được khuyến khích “bóc lột” (mà thực chất là tổ chức, quản lý người lao động) để làm giầu cho bản thân và cho xã hội… Từ một đất nước đói ăn chúng ta đã trở thành nước xuất khẩu gạo đứng thứ 2 trên thế giới… Không thể kể xiết những thắng lợi to lớn của đất nước từ khi Đảng ta “phản bội” lại CN Mác-Lênin lãnh đạo dân tộc tiến hành công cuộc đổi mới….

Không chỉ phát triển kinh tế mà đời sống tinh thần của nhân dân ta cũng được Đảng ta lãnh đạo để “phản bội” lại CN Mác-Lênin, một chủ nghĩa vô thần, một chủ nghĩa cho rằng mình là duy vật triệt để nhất. (Thời bao cấp chúng ta đã phá tan các đền chùa… Trong nhà các đảng viên không có bàn thờ tổ tiên). Cuộc sống tinh thần của nhân dân đã trở về đúng quỹ đạo đó là cuộc sống tinh thần phong phú và đậm đà bản sắc dân tộc. Những đền, miếu thờ những vị anh hùng dân tộc đã được khôi phục… các lễ hội tâm linh đã trở lại…. đạo Phật, đạo Thiên Chúa…. được tôn trọng… Chúng ta có thể kết nạp cả những người đi đạo vào Đảng… Ca Trù, dân ca quan họ Bác Ninh, cồng chiêng Tây Nguyên.. đã được thế giới công nhận là các di sản văn hoá nhân loại. Hàng loạt văn nghệ sỹ yêu nước nồng nàn và đầy tài năng hồi bao cấp bị trù dập vì có tư tưởng trái với CN Mác-Lênin đã được khôi phục danh dự… “Bọn Tiểu tư sản trí thức” được Đảng ta dần dần coi là bộ não của dân tộc…

Chúng ta đã “phản bội” lại chủ nghĩa Mác-Lênin để đặt quan hệ ngoại giao với các nước” đế quốc sài lang” như Mỹ, Nhật, Pháp,… Chúng ta đang hoà nhập nhưng không hoà tan. Bạn bè quốc tế ngày càng làm ăn với Việt Nam nhiều hơn…

Đất nước đang bừng sáng… Lòng dân yên ổn và hướng về Đảng…. Kinh tế đang phát triển… Dù không nói ra nhưng toàn thể Đảng viên hiểu rằng chúng ta cần gạt CN Mác-Lênin đi và thay thế bằng CN Dân Tộc.

Công cuộc đổi mới của Đảng ta lẽ ra sẽ đạt được những thành tựu còn to lớn hơn rất nhiều lần nếu như không có những đảng viên có chức, có quyền, có bằng Tiến sỹ (về CN Mác-Lênin), những người bảo thủ, kiên trì bảo vệ CN Mác-Lênin cản đường tiến lên của dân tộc. Họ vu cáo những người yêu nước nồng nàn chống lại Mác-Lênin là chống lại Đảng ta. Họ làm cho giai cấp Công, Nông nghĩ rằng chỉ có CN Mác-Lênin là đem lại quyền lợi cho Công nhân Nông dân nhưng giai cấp Công,Nông Việt Nam đã trải qua thời bao câp và họ đã quá hiểu cơ chế XHCN như thế nào rồi…
Thôi mà, hỡi những người Macxit, đừng to mồm bảo Đảng ta ngu xi không hiểu được tư tưởng “vĩ đại” của Mác nên đã làm sai ý Mác trong thời bao cấp!!! Đảng ta rất thông minh và sáng suốt và chính vì thông minh và sáng suốt nên Đảng ta đã “phản bội” lại Mác-Lênin để tiến hành công cuộc đổi mới long trời lở đất đem lại ấm no hạnh phúc cho nhân dân Việt Nam!!! Họ bảo vệ CN Mác-Lênin là bảo vệ cái ghế của mình. Họ đã làm cho Đảng ta nhiều lúc xác định mục tiêu chiến lược xây dựng và bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam một cách sai lầm. Sau đây tôi sẽ chứng minh những nguy hại nếu còn đặt nền tảng tư tưởng của Đảng ta vào CN Mác-Lênin.

Chủ nghĩa Mác-Lênin là nguyên nhân sâu xa gây nên sự mất đoàn kết trong Đảng do đó là nguyên nhân gây nên sự mất đoàn kết trong nhân dân. CN Mác-Lênin là tấm lá chắn cho bọn quan lại tham nhũng.

Toàn Đảng toàn dân đang hướng vào mục tiêu: Dân giầu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh. Đê l àm được điều này thì công cuộc đổi mới càng phải được đẩy mạnh. Việc này đồng nghĩa với việc đẩy mạnh “phản bội” CN Mác-Lênin. Điều này tất yếu dẫn đến Đảng ta bị chia làm hai phe:

1) Phe Dân Tộc bao gồm những người không quan tâm tới việc thắng thua của một học thuyết nào đó, kể cả học thuyết Mác-Lênin. Tất cả chỉ quan tâm tới việc xây dựng đất nước Hùng Mạnh, tất cả vì Dân tộc Việt Nam.

2) Phe Bảo Thủ bao gồm những người kiên trì bảo vệ CN Mác-Lênin. Trong phe này có:

a) Những kẻ bảo vệ CN Mác-Lênin chỉ vì lợi ích cá nhân như những người đã trót làm TS về chủ nghĩa Mác-Lênin (vin quy bái tổ ở quê hương rồi) nay phải giữ thể diện, phải giữ ghế, giữ nghề kiếm cơm,

b) Những tên tham nhũng khét tiếng vì trong cơ chế XHCN chúng vơ tiền của nhân dân vào túi dễ nhất

c)Nhưng cũng có những người tin tưởng mù quáng vào CN Mác-Lênin như một số rất ít các vị lão thành cách mạng. Những bác này đồng nghĩa việc bảo vệ Đảng với việc bảo vệ CN Mác-Lênin. Đồng nghĩa việc yêu nước với yêu CNXH.

Ở đây chúng ta cần hết sức tỉnh táo để không bị rơi vào hoả mù của phe Bảo Thủ và rơi vào bẫy của bọn phản động muốn lật đổ sự lãnh đạo độc tôn của Đảng ta. Chúng ta không được nhầm lẫn giữa mục đích và phương tiện. Trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ để giải phóng dân tộc, Bác Hồ xem giải phóng dân tộc là mục đích tối thượng và CN Mác-Lênin là phương tiện, là vũ khí để thực hiện mục đích đó (vì thế mà Người đã bị Quốc Tế Cộng Sản III khai trừ).
Thanh gươm Mác-Lênin lúc đó là thứ vũ khí vô địch của các nước thuộc địa vì nó chính là sức mạnh của thời đại-Thời đại XHCN. Thanh gươm đó chỉ dùng để giải phóng dân tộc và nói thẳng chỉ dùng được vào thời đại đó.
Giờ đây chúng ta xây dựng đất nước, bằng thực tế thất bại xương mắu của thời bao cấp thời mà chúng ta thực hiện không chê vào đâu được mô hình CNXH, bằng thực tế thắng lợi không thể chối cãi của thời đổi mới, thời mà chúng ta kiên quyết vất bỏ những tiền đề cốt lõi của CN Mác-Lênin, chúng ta nhận ra rằng CN Mác-Lênin là sai!!!
Thời đại cũng đổi thay :CNXH ở Liên Xô và các nước Đông Âu đã sụp đổ theo đúng quy luật tất yêu của nó làm chúng ta càng khẳng định CN Mác-Lênin sai lầm ở cấp độ các tiên đề, sai lầm ở mức hệ thống. Chúng ta hãy dũng cảm nhìn sào sự thật:
80% đảng viên không tin hoặc không biết gì về CN Mác-Lênin!!! Chúng ta phải dũng cảm loại bỏ CN Mác-Lênin ra khỏi nền tảng tư tưởng của Đảng ta và thay vào đó là CN Dân Tộc nếu chúng ta không muốn lừa dối 3 triệu đảng viên, không muốn nói dối hàng triệu sinh viên Việt Nam trong các bài giảng về CN Mác-Lênin, không muốn làm các nhà tư sản trong và ngoài nước phải rón rén đề phòng có ngày Đảng sẽ kích động giai cấp Công Nông “đào mồ” chôn họ. không muốn Đảng ta bị chia rẽ.
Nếu lấy CN Dân Tộc làm nền tảng tư tưởng thì chúng ta sẽ có một tư duy vô cùng mạch lạc để lãnh đạo dân tộc ta tiến lên. Lúc đó Đảng ta sẽ trở thành trung tâm của khối đại đoàn kết dân tộc. Vì không còn lệ thuộc vào tính giai cấp nữa nên chúng ta sẽ chọn được cán bộ lãnh đạo là các “nguyên khí quốc gia” và trung thành tuyệt đối với tổ quốc với nhân dân với Đảng… Không thể kể hết những lợi ích khi chúng ta thật sự thành thật.

Trong khi đó những người Bảo Thủ coi sự thống trị của CN Mác-Lênín quan trọng gấp nghìn lần sự hùng cường của Dân tộc. Họ ép Đảng ta phải xây dựng một nền kinh tế hết sức quái thai, hết sức mù mờ:” Nền Kinh tế Thị trường định hướng XHCN”. Đối với quân đội ta chúng cố gắng nèo kéo thêm một nhiệm vụ mơ hồ: chiến đấu vì CNXH. Chúng lập lờ giữa kẻ thù của Dân Tộc với kẻ thù của ý thức hệ Macxit. Chính vì chỉ quan tâm tới sự thống trị của CN Mác-Lênin chúng đã làm Đảng ta không phân biệt được bạn và thù.
Chúng có thể bán những mảnh đất thiêng liêng của Tổ Quốc cho Trung Quốc kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam (như Tổng bí thư Lê Duẩn khẳng định) chỉ vì chúng cùng ý thức hệ Macxit với chúng và đàn áp thâm độc những người yêu nước cháy bỏng nhưng chống Trung Quốc chống CN Mác-Lênin…
Vì lẫn lộn giữa kẻ thù của dân tộc và kẻ thù ý thức hệ nên 10 tỉnh đã cho Trung Quốc thuê đất rừng, thuê bờ biển với diện tích bằng một tỉnh của nước ta trong thời hạn 50 năm… Chúng càng ngày càng thấy rằng cái cơ chế XHCN này là môi trường vơ tiền của nhân dân vào túi dễ nhất…

Tuy nhiên chúng cũng thấy rằng không ai còn tin vào CN Mác-Lênin nữa nên chúng phải đem vị thánh của dân tộc, Bác Hồ vô cùng kính yêu làm tấm lá chắn cho CNMác-Lênin… Chúng ép Đảng ta phải ghi vào điều lệ Đảng rằng: Nền tảng tư tưởng của Đảng là CN Mác-Lênin để dễ bề quy kết các đảng viên trung thực, hết lòng vì Đảng vì dân tộc Việt Nam nhưng chống CN Mác-Lênin là chống Đảng.

Bằng các lập luận trên chúng ta khẳng định Chủ nghĩa Mác-Lênin là nguyên nhân sâu xa gây nên sự mất đoàn kết trong Đảng do đó là nguyên nhân gây nên sự mất đoàn kết trong nhân dân cần loại bỏ.

Lấy CN Dân Tộc làm nền tảng tư tưởng của Đảng là con đường duy nhất đúng đắn làm Đảng ta trở thành trung tâm của khối đại đoàn kết và lòng yêu nước nồng nàn của 84 triệu người dân sống trên mảnh đất hình chữ S và xứng đáng là người cầm lái độc tôn đối với dân tộc Việt Nam đưa dân tộc Việt Nam tiến lên đài vinh quang sánh vai với các cường quốc 5 châu.

Một câu hỏi tất yếu sẽ được đặt ra: CN Dân Tộc là CN như thế nào?

Sẽ tốn rất nhiều giấy mực để mô tả đầy đủ về CN Dân Tộc Việt Nam nên tôi chỉ nói vắn tắt các nét chính của CN này.

- CN Dân tộc Việt Nam là sự kết tinh của truyền thống giữ nước và dựng nước của dân tộc Việt Nam suốt từ thời các vua Hùng đến nay, đặc biệt là giai đoạn chống Pháp chống Mỹ và chống Trung Quốc xâm lược để giải phóng dân tộc; giai đoạn đổi mới để xây dựng đất nước.

- CN Dân tộc Việt Nam là sự tiếp thu có chọn lọc những chủ nghĩa Dân tộc đã xuất hiện trên thế giới như ở Đức, Nhật, Do thái, Hàn Quốc v.v…

Tóm lại CN Dân tộc Việt Nam coi 84 triệu người VN như một cơ thể hoàn chỉnh. Trong đó bộ não bao gồm những người lao động chủ yếu bằng đầu như các nhà chính trị, các tướng lĩnh các trí thức, các chủ doanh nghiệp, văn nghệ sỹ v.v…; chân, tay là công nhân, nông dân, bộ đội, công an; Trái tim là CN Dân Tộc VN….

Trên đây là các nét chính, việc hoàn thiện nó là nhiệm vụ của các nhà Triết học Việt Nam. Tuy nhiên chúng ta không nên cầu toàn. Chúng ta sẽ hoàn thiện dần… Rồi đây chúng ta còn phải xây dựng một triết học của chính dân tộc mình, một triết học “Made in Vietnam”….

Khi đặt CN Dân Tộc làm nền tảng tư tưởng, Đảng ta sẽ khơi dạy dòng mắu dân tộc mạnh mẽ của 84 triệu người dân VN. Vì đã loại bỏ tính giai cấp, chúng ta luôn luôn chọn được những người giỏi nhất, đức độ nhất vào các vị trí lãnh đạo cao nhất của Đảng. Đảng viên sẽ là những người giỏi nhất trong toàn dân (chứ không chỉ ở giai cấp Công,Nông)… Lúc đó Đảng là dân tộc và dân tộc chính là Đảng!

Vì chỉ còn quan tâm tới lợi ích, tới sự tồn vong của dân tộc, Đảng ta sẽ có một cái nhìn mạch lạc và thấu đáo để xây dựng chiến lược bảo vệ Tổ Quốc. Chúng ta sẽ dễ dàng chỉ ra Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam (như Tổng Bí thư Lê Duẩn nói), dễ ràng nhìn thấy Nga, Mỹ, Nhật, EU là các đồng minh có thể giúp ta về kinh tế và quân sự khi chúng ta bị Trung Quốc xâm lược mặc dù các nước đó là “đế quốc sài lang”. Chúng ta sẽ dễ dàng kết hợp được sức mạnh của dân tộc với sức mạnh của thời đại… Chúng ta sẽ dễ dàng chỉ ra rằng để có nền kinh tế hùng cường chúng ta không thể dàn hàng ngang tiến lên mà phải tập trung vào những mũi nhọn như CN Thông tin, Đóng Tầu v.v…. và rằng nông nghiệp không phải là mũi nhọn, và rằng phải ngăn chặn triệt để hàng lậu từ Trung Quốc… rằng mô hình kinh tế của nước ta phải là mô hình của CN Tư bản…

…….

Không thể kể hết những ưu thế tuyệt đôi khi lấy CN Dân Tộc làm nền tảng tư tưởng của Đảng.

Chính vì những lẽ trên Đảng ta phải

Đổi tên Đảng Cộng Sản Việt Nam thành Đảng Lao Động Việt Nam; đổi tên nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thành nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà như Bác Hồ đã chọn.

Đảng ta cần phải làm những điều trên ngay trong đại hội lần thứ XI này để Đảng ta thật sự vững mạnh, để dân tộc Việt Nam thật sự đoàn kết, để bạn bè quốc tế thật sự hiểu về ta và giúp đỡ ta, để cho nạn tham nhũng bị mất đi, để cho các cán bộ Đảng và Nhà nước là những người tài giỏi nhất, hết lòng vì dân vì nước và cuối cùng là để Việt Nam mau chóng trở thành một cường quốc.

Trên đây là những ý kiến vô cùng tâm huyết của tôi, một đảng viên 30 tuổi Đảng, một cựu chiến binh đã chiến đấu trên chiến trường Quảng Trị năm 1972 và được kết nạp vào Đảng ngay trên mâm pháo năm 1973, một người tuyệt đối trung thành với dân tộc Việt Nam, tuyệt đối trung thành với Đảng do Hồ Chí Minh sáng lập, luôn luôn đau đáu những suy tư về đất nước, về Đảng để nghĩ cách làm cho dân tộc ta hùng mạnh.

Tuy nhiên tôi không ít lần bị các đồng chí công an quy là phản động, là bất mãn với chế độ, là công thần vì cậy bố là người có công nuôi các lãnh tụ như Hoàng Văn Thụ, Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt… Mặc dù vậy tôi thề sẽ vẫn kiên trì thuyết phục và đấu tranh đến hơi thở cuối cùng để loại bỏ CN Mác-Lê nin ra khỏi nền tảng tư tưởng của Đảng ta và thay vào đó là CN Dân Tộc. Tôi tin tưởng rằng có 80% đảng viên trong Đảng ủng hộ tôi.

Kính mong các đồng chí đọc kỹ và xem xét.

Hà Nội, ngày 16-3-2010

Người viết
ĐỖ XUÂN THỌ
Email: tsdoxuantho@gmail.com
Điện thoại: 0914119002
Địa chỉ cơ quan: Viện Khoa học và Công nghệ GTVT, 1252 Đường Láng
Đống Đa Hà Nội
Địa chỉ nhà riêng: Số nhà 12 ngõ 1142 Đường La Thành Hà Nội


Nguồn :http://kytrungtran.com/index.php/index/detailarticle/285