Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

5 thg 4, 2010

Chẳng lẽ chỉ có mông và cổ?

Hôm nay, lướt qua mạng thấy hai chuyện không thể tin vào mắt mình nữa: Một, Vietnamnet cho biết tỉnh Quảng Nam cho công ty Trung Quốc thuê đất rừng 1m2/1 năm với giá không mua nổi một… cọng rau muống – tức 27,5 VN đồng/m2??? Tiếp đó, lại được biết là Ủy ban Nhân dân tỉnh Lạng Sơn có công văn yêu cầu các cấp thuộc quyền chuẩn bị chu đáo cho việc đón người Trung Quốc đến dâng hương tưởng niệm “liệt sĩ” Trung Quốc chết ở Việt Nam (1979) nhân dịp Tiết Thanh Minh!!!


Khu tập thể mà tôi sống có thằng bé tên Tèo, 8 tuổi. Một hôm, Tèo đố tôi: “Cháu đố chú có nơi nào mà người ta không có mắt, không có đầu, không có tim…?” Điên tiết, tôi vặc: “Làm gì có chuyện đó”! Tèo tỉnh bơ: “Chú dạy đại học mà ngu như bò. Đó là nước Mông Cổ. Ở đó con người chỉ có mông và cổ”. Xin thưa đây là chuyện thật 100%.

Chuyện đã lâu rồi vì Tèo nay đã lớn, đã có vợ, sắp có con. Tôi nghĩ đó là câu chuyện vừa vui vừa để răn mình, vì quả thật đôi lúc tôi thấy mình cũng giông giống như Tèo đã nói.
Hôm nay, lướt qua mạng thấy hai chuyện không thể tin vào mắt mình nữa:
Một, Vietnamnet cho biết tỉnh Quảng Nam cho công ty Trung Quốc thuê đất rừng 1m2/1 năm với giá không mua nổi một… cọng rau muống – tức 27,5 VN đồng/m2???
Tiếp đó, lại được biết là Ủy ban Nhân dân tỉnh Lạng Sơn có công văn yêu cầu các cấp thuộc quyền chuẩn bị chu đáo cho việc đón người Trung Quốc đến dâng hương tưởng niệm “liệt sĩ” Trung Quốc chết ở Việt Nam (1979) nhân dịp Tiết Thanh Minh!!!

Đọc mà bủn rủn cả chân tay vì nói thật, dù có sợ chính quyền, công an đến mấy, tôi cũng buộc phải nói rằng lãnh đạo cấp tỉnh Quảng Nam và Lạng Sơn… đúng là một lũ người chỉ có mông và cổ (!) Tèo đúng, tôi đã sai.

Làm sao có thể buộc tôi tin và kính trọng những người nắm cương vị lãnh đạo mà lại u mê, xuẩn ngốc như thế? (Có thể bạn đọc cho rằng tôi xuẩn ngốc vì đã không biết suy luận rằng một mét đất không mua nổi một cọng rau bởi “chúng nó” đút túi mỗi mét vuông đất hàng ngàn bó rau, nhưng vì chưa có bằng chứng nên tôi chưa thể nói được, theo nguyên lý bút sa, là ta chết chắc).

Tại sao ở thời đại thông tin và hiểu biết đủ chiều, nhiều cách mà lại có thể tồn tại những lãnh đạo cấp tỉnh không hề biết dù chỉ là một chút sự liêm sỉ, lòng tự trọng như thế? Tại sao các cơ quan có thẩm quyền không cho người dân biết những việc làm đó sai, đúng ra sao, trừng phạt như thế nào mà điệp khúc “im lặng” theo kiểu “không ai điếc bằng kẻ cố tình không muốn nghe – None so deaf as one won’t hear” cứ kéo dài mãi hoài? Tại sao chúng ta có thể im lặng khi càng ngày sự lộng hành, lạm quyền, coi thường dân, khinh thường đất nước, tổ quốc, giống nòi càng trắng trợn hơn?… Những câu hỏi đó nhức nhối tâm can và đẫm dài nước mắt.

Tôi đã đọc hàng trăm, hàng ngàn cuốn sử nhưng chưa hề thấy ở đâu, thời nào có những sự việc chướng mắt, nghịch tai đến mức ấy (trừ chuyện Trần Lệ Xuân). Không lẽ ai cũng u mê, ai cũng ngậm miệng để ăn tiền? Những sự việc như đã nêu trên là không thể chấp nhận được dù biện minh theo bất kỳ góc độ phủi bụi nào.

Hàng vạn người Việt Nam đã chết trong cuộc chiến tranh năm 1979 phải đội mồ mà sống dậy khi biết lãnh đạo Lạng Sơn tôn vinh “liệt sĩ” Trung Quốc “hy sinh” vì xâm lược Việt Nam. Trong lịch sử đã từng có chuyện tương tự khi Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu, được báo chí nước ngoài phỏng vấn, Trần Lệ Xuân đã trả lời rằng bà ta biết nhiều món nướng nhưng chưa từng nghe nói đến món “nướng sư” (!) Hậu quả thì ai cũng biết vì sự xúc phạm tàn tệ như thế không một lương tâm nhỏ nhoi nào chịu nổi.

Chẳng lẽ tư duy kinh tế – xã hội – chính trị của những quan chi phụ mẫu lại không hề biết rằng nếu một mét đất không mua nổi một cọng rau muống thì thà để vậy còn hơn – để ta được yên tâm, không phải giật mình, mất ngủ vì lo đến hậu họa lâu dài?

Không hiểu nổi và không chịu nổi là tâm trạng của người viết bài này. Chúng ta đã nguy lắm rồi khi “đứng mũi chịu sào” vận mệnh của giang sơn, xã tắc là những cán bộ “vì dân, của dân” theo cái cách mà mọi tư duy tỉnh táo đều bất lực. “Thịt với xương, tim óc dính liền” thì làm sao biết nghĩ? Cái túi tham và sự u mê chỉ tư duy một nhiệm kỳ, chỉ nghĩ đến chân ghế, thì đất nước làm sao hưng thịnh, an lành? Đánh trống rồi bỏ dùi là điều cha ông đã cảnh báo từ lâu. Chẳng lẽ có loại người chỉ có mông và cổ thôi sao?

Huế, 3.4.2010.
Hà Văn Thịnh

Nguồn :http://anhbasg.multiply.com/journal/item/1420

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét