Hôm rồi đọc báo thấy đưa tin: Chính quyền Hà Nội lại thay đổi quan điểm về trục Thăng Long (Hồ Tây- Ba Vì).
Trước đó, khi Chính phủ đưa ra ý tưởng trục Thăng Long, Hà Nội tức tốc gật đầu. Sau đó, dân tình phản đối dữ dội quá, ra Quốc hội cũng có nhiều ý bác. Thế là Hà Nội phát đơn “chống” rất khẳng khái rằng: xây dựng trục Hồ Tây- Ba Vì (trước đây đều nhất loạt gọi là trục Thăng Long, nhưng sau gọi trại ra là trục Hồ Tây- Ba Vì, thật ra cũng là một trục) là: không có ý nghĩa về công năng.
Nhiều lời khen, bảo mấy ông Hà Nội vậy mà có chính kiến, biết nhìn. Ấy mà bao lời khen chưa nguội, thoắt cái lại nghe Hà Nội công khai “thay đổi quan điểm về trục Hồ Tây- Ba Vì”, lần này là ủng hộ, không phản đối!
Ừ thì cái gì đẹp-lợi, đáng làm thì gật. Không những gật mà phải cương quyết làm cho bằng được. Tôi không phản đối chuyện xây dựng trục Thăng Long, làm được làm nổi thì mười trục như thế cho thủ đô đẹp, quang đãng ra cũng nên quá đi chứ! Nhưng tôi phì cười khi nghe nhìn các vị cứ cười gật- gật cười quanh quẩn mãi, sáng đúng chiều sai mai lại đúng. Lúng túng không biết cái nào đúng cái nào sai. Thế nên chuyện đáng gật lại lắc, chuyện đáng lắc lại cứ xúm vào như câu chuyện họ đang… đè hiếp cái nghìn năm Thăng Long vậy.
Hình như bộ máy chính quyền Hà Nội đang có vấn đề?
Trước đây, khi quyết đào đục thay đá lát vỉa hè, đục được vài đoạn thì dân phản đối. Thế là dừng lại để “trưng cầu dân ý” và không thay nữa. Nhiều người khen, bảo Hà Nội thế là biết nghe dân.
Tôi không nghĩ vậy. Một chính quyền mà đến chuyện lát mấy viên đá vỉa hè cũng lúng ta lúng túng không biết đúng hay sai, cũng phải xin ý kiến dân thì đó là một chính quyền vô dụng!
Câu chuyện lớn hơn: sửa Hiến pháp. Việc sửa là hiển nhiên. Nhưng nghe nhiều ông cứ lớn tiếng đòi phải xin ý dân, trưng cầu dân ý… mà không nhịn cười được. Chức phận lập hiến và lập pháp không phải của mấy ông xích lô xe thồ!
Quê tôi Hà Nội… làng. Nhập về thủ đô 35 năm rồi, giờ vẫn toàn nhà tường quết bùn rơm. Dì tôi bảo: Tao cần một chính quyền biết làm cho dân bớt xấu hổ là người thủ đô, chứ không cần loại chính quyền nói gì cũng gật mà đến việc cạy thay viên đá vỉa hè cũng không dám!
Nhắc chuyện Hiến pháp, dì bảo: Đó là cái việc của đảng và nhà nước, đâu phải của tao. Tao đóng thuế nuôi mấy ổng làm việc đó rồi mà! Nông dân suốt đời nhìn đít trâu thì biết gì mà góp ý Hiến pháp?
Trước đó, khi Chính phủ đưa ra ý tưởng trục Thăng Long, Hà Nội tức tốc gật đầu. Sau đó, dân tình phản đối dữ dội quá, ra Quốc hội cũng có nhiều ý bác. Thế là Hà Nội phát đơn “chống” rất khẳng khái rằng: xây dựng trục Hồ Tây- Ba Vì (trước đây đều nhất loạt gọi là trục Thăng Long, nhưng sau gọi trại ra là trục Hồ Tây- Ba Vì, thật ra cũng là một trục) là: không có ý nghĩa về công năng.
Nhiều lời khen, bảo mấy ông Hà Nội vậy mà có chính kiến, biết nhìn. Ấy mà bao lời khen chưa nguội, thoắt cái lại nghe Hà Nội công khai “thay đổi quan điểm về trục Hồ Tây- Ba Vì”, lần này là ủng hộ, không phản đối!
Ừ thì cái gì đẹp-lợi, đáng làm thì gật. Không những gật mà phải cương quyết làm cho bằng được. Tôi không phản đối chuyện xây dựng trục Thăng Long, làm được làm nổi thì mười trục như thế cho thủ đô đẹp, quang đãng ra cũng nên quá đi chứ! Nhưng tôi phì cười khi nghe nhìn các vị cứ cười gật- gật cười quanh quẩn mãi, sáng đúng chiều sai mai lại đúng. Lúng túng không biết cái nào đúng cái nào sai. Thế nên chuyện đáng gật lại lắc, chuyện đáng lắc lại cứ xúm vào như câu chuyện họ đang… đè hiếp cái nghìn năm Thăng Long vậy.
Hình như bộ máy chính quyền Hà Nội đang có vấn đề?
Trước đây, khi quyết đào đục thay đá lát vỉa hè, đục được vài đoạn thì dân phản đối. Thế là dừng lại để “trưng cầu dân ý” và không thay nữa. Nhiều người khen, bảo Hà Nội thế là biết nghe dân.
Tôi không nghĩ vậy. Một chính quyền mà đến chuyện lát mấy viên đá vỉa hè cũng lúng ta lúng túng không biết đúng hay sai, cũng phải xin ý kiến dân thì đó là một chính quyền vô dụng!
Câu chuyện lớn hơn: sửa Hiến pháp. Việc sửa là hiển nhiên. Nhưng nghe nhiều ông cứ lớn tiếng đòi phải xin ý dân, trưng cầu dân ý… mà không nhịn cười được. Chức phận lập hiến và lập pháp không phải của mấy ông xích lô xe thồ!
Quê tôi Hà Nội… làng. Nhập về thủ đô 35 năm rồi, giờ vẫn toàn nhà tường quết bùn rơm. Dì tôi bảo: Tao cần một chính quyền biết làm cho dân bớt xấu hổ là người thủ đô, chứ không cần loại chính quyền nói gì cũng gật mà đến việc cạy thay viên đá vỉa hè cũng không dám!
Nhắc chuyện Hiến pháp, dì bảo: Đó là cái việc của đảng và nhà nước, đâu phải của tao. Tao đóng thuế nuôi mấy ổng làm việc đó rồi mà! Nông dân suốt đời nhìn đít trâu thì biết gì mà góp ý Hiến pháp?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét