Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

31 thg 10, 2010

Bác về vui thú điền viên, còn lại ở trại nỗi niềm dân đen ?


Cách đây một năm có một vụ án làm um xùm thiên hạ. Đó là vụ bán dâm của nữ sinh trường PTTH Việt Lâm tỉnh Hà Giang.



Lúc đầu phát hiện hai đồng chí con nít Thuý, Hằng bán dâm. Con nít đang đi học mà bán dâm làm ai nấy kinh hoàng.

Sau lại phát hiện ra người tổ chức đường dây bán dâm cho các cô bé học trò lại chính là thầy hiệu trưởng Sầm Đức Xương, hiệu trưởng của chính các cháu


Ở trong trại tạm giam các cháu Thuý, Hằng đã viết đơn kêu cứu.
Từ đây lộ ra một danh sách đen những kẻ mua dâm cac các cháu, đó là những quan chức trong tỉnh.


Lộ ra những tin nhắn gửi đến người nhà của các cháu:”Em bảo hai cháu nếu vào nhận mặt chú này cháu không gặp bao giờ đâu em nhé, tết anh lên”.


Sau lại phát hiện đứng đầu danh sách đen là đồng chí Nguyễn Trường Tô, chủ tịch tỉnh Hà Giang. Một chủ tịch tỉnh nghe nói rất năng động và bản lĩnh, cả gan 6 lần không nghe lời Thủ tướng.
Đến lúc này thì các nhà thơ lên tiếng. Rất nhiều bài thơ vịnh ông Nguyễn Trường Tô ra đời.


KHỎA THÂN HÀNH
(Bài hành độc vận vịnh cảnh “sống buông thả” của chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô)

Khỏa thân ta viết một bài hành
Cởi truồng từ thuở tóc còn xanh
Chăn trâu nghèo quá, quần đâu mặc
Cắt cỏ đói meo, áo chẳng lành
May phước đổi đời nhờ … vận nước
Buồn ngủ từ nay gặp … chiếu manh
Xiêm áo ngựa xe “đô” rủng rỉnh
Bổng lộc nhà quan “lượng” để dành
Gần dân thấy tội cho quần chúng
Vô “động” càng thương gái “trẻ ranh”
Ông quyết…cởi truồng như hồi nhỏ
Xem cái thằng … cu cuỗm công danh
­
Xem cái thằng … cu đoạt công danh
Cần chi đạo đức giả thập thành
Ông Sầm nhà giáo còn vô đạo
Thầy Tô thiếu chữ tất loanh quanh
Dâm ô phê nhẹ “sống buông thả ”
Đồi trụy khều sơ “lạc thú lành”
Bao kẻ ăn chơi đều vô sự
Huống gì ông mới chớm … nhe nanh
Mặt trời xa quá, mây che hết
Ông cứ … truồng cho lắm gái giành
Camera di động, “em” ghi lại
Ông truồng từ thuở tóc còn xanh
Ôi, khỏa thân ta viết bài hành…
BÙI CHÍ VINH
9 – 7 – 2010



Ngày 6/11/2009, TAND huyện Vị Xuyên (Hà Giang) đã tuyên phạt thầy Sầm Đức Xương 10 năm 6 tháng tù giam. Hai cháu Thúy, Hằng đứa 6 năm, đứa 5 năm tù. Tại phiên xử phúc thẩm vụ án sáng 1/2/2010, do xuất hiện nhiều tình tiết mới (trong đó có bản danh sách các VIP bị tố cáo mua dâm nữ sinh) và phát hiện vi phạm tố tụng của cấp sơ thẩm, TAND tỉnh Hà Giang đã tuyên hủy án sơ thẩm, chuyển hồ sơ vụ án đến Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Hà Giang điều tra lại từ đầu.


Từ đó đến nay đã hơn tám tháng, đồng chí mua dâm Nguyễn Trường Tô đã về vui thú điền viên.


Hai cây khế trước nhà thầy Xương đã hai lần rụng quả. Nước mắt người thân tuồng như đã cạn.

( Ảnh ni chỉ mang tính minh hoạ)

Những kẻ bán dâm ngu dại là hai cháu Thuý, Hằng vẫn ngồi nhà giam. Kể từ tháng 7/ 2009 khi các cháu bị tóng giam đến nay các cháu bị giam đã hơn 15 tháng.
Có đáng không khi giam cầm các cháu lâu như thế, chế độ mình ưu việt lắm cơ mà?


Ôi hội xinh đẹp, hội đáng yêu. Các đồng chí ngủ quên trong đồng thuận lâu ngày quá. Hãy nhớ đến những người đàn bà đang khổ đau khắp đất nước, hãy nhớ đến hai cháu gái Thuý, Hằng. Hai cháu vì ngu dại mà làm việc đáng xấu hổ. Nhưng chúng ta không vì xấu hổ mà không lên tiếng, vì Hội ta là hội phụ nữ chứ không phải hội xấu hổ.

SỬ KÝ THÁNG 10 'S TUANDDK BLOG - PHẦN III


Ngày Kỷ hợi, 13-10 Tây lịch, sao Ngọc đường sáng ở phía đông, Công thương phòng có biểu tấu rằng bọn thương nhân đã tăng giá sữa tới 16 lần trong 3 năm qua. Có đứa bé bị bỏ chết trong thùng rác ở Tây Đô. Sư thầy chùa Như Lai thương lắm mới đặt tên là Thiện Minh, lại cho pháp danh là Huệ Thông, cho an vị tại tầng trệt tháp cốt, bên cạnh di cốt của một sinh linh khốn khổ khác là Nhân Ái. Bấy giờ Thiện Minh chỉ hưởng dương vừa đủ 24 canh giờ.

Cò bay rợp trời bên sông Trà Khúc.

Hương Sơn huyện, xứ Hoan Châu xảy ra trận lũ lớn trăm năm mới có. Vỡ dập Khe Mơ, thấy lòi lên một tảng đá lớn bằng con voi. Trong hai giờ một khắc, lũ vượt cao đến ngọn tre, sông Ngàn Sâu có sóng thần, 3 vạn nóc nhà, dân chúng 22 xã chìm trong lũ dữ. Châu Bố Chính, sông Giang cũng nổi sóng lớn, 5 vạn nạn dân phải chạy loạn.

Hố tử thần lại xuất hiện ở Nguyễn Du phố, Gia Định phủ.

Ở Đông Giang, xứ Quảng, dân chúng vượt sông, đánh đu với thủy thần khổ ải lắm. Có kẻ mõ sĩ họ Trương tên gọi Duy Nhất đưa ngựa lưu tinh đến báo có được 3 tỷ quan tiền ông Cụ xin Đông Giang nhận để xây cầu cho nạn dân. Huyện quan Đông Giang là Đinh Thái Long bấy giờ khiếu bận dự yến kỷ niệm, không muốn nhận. Trẻ con Phú Mưa thôn bấy giờ có câu hát đồng dao rằng:
Dân có cần nhưng quan chưa vội/
Dân có vội dân lội dân sang.

Lê Chưa Hưu bàn rằng: Huyện quan Đinh Thái Long bấy giờ đã có chỉ đưa về Thừa Tuyên Quảng Nam làm cứu trợ quan của Mặt trận cơ quan. Thái thú Quảng Nam cất nhắc là thấy ông có lòng thương dân chăng. Nào phải như thế. Khi ngựa lưu tinh về báo ông còn đang bận dự yến kỷ niệm, sau nói là bận họp, rồi lại bận dự yến chia tay. Cái bận, việc thăng quan tiến chức kíp có cần như “cái bận Sông Voi” với 25 nóc nhà 200 nhân mạng mỗi ngày vẫn phải đem thân xác ra cúng thủy thần? Làm quan như vậy há có thể coi mình là Osin của dân?

Nguyên Phó vương Nguyễn Thị Bình, Học sĩ Nguyễn Văn Hiệu, Tướng công an Lê Văn Cương, học sĩ “Nobel toán học” Ngô Bảo Châu và cựu thần Phạm Minh Nhị đồng ký tên điểm chỉ vào bản kiến nghị dừng Bô xít.

Tâm thư của Cựu Thái thú An Giang Phạm Minh Nhị viết: Trước tôi nghĩ rằng có mấy ngàn chữ ký thêm nữa và thêm bao nhiêu tên tuổi lớn hơn nữa cũng không thể làm tăng thêm tính thuyết phục vốn có của sự việc mà thật lòng thì ai cũng biết. Còn nói nếu những phân tách của kiến nghị thiếu tính thuyết phục, không lay chuyển được “quyết tâm lớn” thì nó lại là ngoài tính khoa học và thái độ trách nhiệm của chủ trương. Tôi và gia đình luôn nhắc trong các bữa ăn, mỗi sáng đọc báo ta rất kỹ. Bởi vì hai nơi khai thác bô-xít ở ngay trên đầu mấy chục triệu dân Nam bộ, nhất là Đồng Nai và Thành phố Hồ Chí Minh, nơi không chỉ có đồng bào, đồng chí mà còn có con, cháu là máu thịt của tôi. Ngủ ngon sao được?!. Nghe ông đại diện cho chủ đầu tư nói cứng tôi không tin. Có ai chịu trách nhiệm về chủ trương và hành động của mình từng gây thiệt hại cho đảng cho dân mà bị trừng phạt hồi nào đâu. Cho dù ông có lấy cái mạng của ông ra bảo đảm!. Bởi một cái mạng của ông làm sao bằng hàng chục triệu cái mạng và một đời của ông làm sao dài bằng di hoạ từ bùn đỏ chứa các hoá chất xử lý trong quá trình tuyển quặng để lại dài lâu trong môi trường và trong cơ thể con người đến mấy thế hệ?

Sau tâm thư của cựu thần Phạm Minh Nhị, bản tấu xin thôi dự án Bô xít- Tây Nguyên từ nay gọi trong sách này là “Thỉnh nguyện thư”. Thỉnh nguyện thư bấy giờ đã một ngàn hai trăm chữ ký, được treo đủ năm ngày ở Ba Sàm quán, bảy ngày ở Bô xít viện, nhưng không được nhắc một dòng trên chính sử. Các mõ sĩ sợ cái vạ Lưu Hiểu Ba chăng!

Ngày Mậu Tuất, nhân vị tam bảo là Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc cử tri, có thảo dân họ Trương tấu lên rằng đề nghị Quốc hội kết luận rõ vụ việc ở Vina-xin. Lại nói dân chúng băn khoăn con số kinh phí cho Đại lễ, tốn kém không biết bao nhiêu tiền của. “Quốc hội phải yêu cầu thống kê các lễ hội năm nay tốn bao nhiêu tiền của, công sức của dân, kết quả từ các lễ hội đó mang lại được bao nhiêu. Giá như chúng ta tiết kiệm được tiền chi cho lễ hội để xây thêm trường học thì tốt biết bao cho sự nghiệp trồng người, hay xây thêm bệnh viện để không còn cảnh 2 - 3 người bệnh/giường, thậm chí là 4 – 5 người bệnh/giường”. Vương nói "kỳ này có rất nhiều phần việc quan trọng, nhưng không thấy các bác góp ý kiến gì.
Vừa rồi Trung ương kết luận phải tiếp tục thí điểm không tổ chức HĐND huyện, quận, phường ở 10 tỉnh cũng là đồng tình trên cơ sở ý kiến đóng góp của các ĐBQH, như thế là bước tiến lớn. Cử tri cũng phải góp ý kiến ở tầm quốc gia, chứ không chỉ những vấn đề của địa phương". Lại bảo "ĐBQH cũng là dân, và cử tri đã bầu ĐBQH đại diện cho mình rồi. Bất cứ lúc nào có vấn đề bức xúc, các bác đều có thể đóng góp ý kiến".

Gà đẻ trứng trên cầu Thăng Long
Ngày Tân Sửu, trời ỉu. Có đứa ả đào là Thái Hà trần như nhộng, che thân bằng lá cải. Nhân câu chuyện trực tiếp bầu quan, Cựu thần Nguyễn Đình Lộc bàn rằng: Tôi về hưu, họp chi bộ ở khu phố, ra họp cũng chủ yếu để nghe phổ biến chứ có bàn thảo gì đâu, ai đó đã quyết định hết rồi. Thấy trong Đảng như thế là chưa dân chủ. Lại nói: Những người trong cấp ủy có quyền, bí thư là người có quyền lớn nhất, điều này chi phối hành động của các đảng viên. Nếu mình ứng cử thêm ai vào để "so" với bí thư, sau này dễ phiền phức. Vậy nên các đảng viên đến dự đại hội vẫn chủ yếu phụ thuộc vào danh sách đề cử của cấp ủy khóa trước.

Ở đầm Ô Loan, Phú Yên phủ, hiện cua khổng lồ.
Miền Trung mưa như trút nước, đập đất Vực Sanh, Cẩm Ly, Trung Thuần nước mấp mé, 3,5 triệu khối nước trực tràn xuống hạ lưu. Mấy chục ngàn nạn dân vừa trở về nhà đã bị hối đi trốn lũ trong các hang đá. 55 ngàn nóc nhà chìm dưới nước. 3 bản người Rục vẫn bị nước bao vây.
Có ngựa lưu tinh báo về hồ Kẻ Gỗ ở Hoan Châu sắp vỡ đập. Kẻ Gỗ, Sông Rác, Hố Hô bấy giờ đồng loạt xả lũ, khiến cho nước chồng lên nước, lũ chồng lên lũ. Có đứa học trò mười mấy tuổi là Đoàn Hiệp Đồng ở Sơn Thủy trên đường đi học về bị lũ cuốn trôi.Ở miền Trung, bấy giờ đã có 31 người bị lũ cuốn chết, 23 người mất tích.
Các thông lộ đều bị vùi lấp. Triều đình ở kho phát ra 2 vạn tấn gạo, 200 tỷ quan tiền cứu dân. Hoàng đế bệ hạ có chỉ an dân. Có đoạn: "Trong những ngày qua, các cấp ủy Đảng, chính quyền, nhân dân, cán bộ, chiến sĩ ở các địa phương bị lũ lụt đã có rất nhiều nỗ lực, cố gắng vượt qua khó khăn để bảo vệ tính mạng, tài sản của nhân dân. Trong hoạn nạn, đã xuất hiện nhiều tấm gương sáng, rất cảm động về sự thương yêu, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau. Chính phủ đã kịp thời chỉ đạo các Bộ, ngành, giúp đỡ đồng bào, hạn chế được một phần thiệt hại do thiên tai lũ lụt gây ra". Có thi sĩ họ Nguyễn làm thơ rằng:
Câu ví dặm…
Nghẹn sâu trong nước lũ
Nghệ Tĩnh ơi, vất vả truyền đời
Ngửa mặt kêu trời
Trời cao xa không thấu
Mưa cứ tuôn rơi tan nát đất lành
Thoi thóp ngàn mái nhà ngạt thở
Đói, khát, lạnh da, tê cóng cõi lòng…
Nước mắt trong rơi vào lũ đục
Tin vào tình người giữa hoạn nạn thiên tai?

Vietnamnet mở trưng cầu dân ý: Sao nào ngực đẹp nhất khi thả rông. Anne Hathaway được ngôi đầu.

Cựu Tổng quản Đông Tây đại lộ họ Huỳnh tên gọi Ngọc Sỹ bị hạ ngục chung thân vì ăn của đút 262 ngàn quan tiền Obama, tương đương với 4 tỷ quan tiền Việt. Sĩ chối tội.

Có nạn nhân 83 tuổi là Đinh Thị Thanh đứng bên Bách hóa Thanh Xuân xin được hiến xác sống vì khổ quá không sống được. Người này nguyên quán Thái Bình, đã lưu lạc ra Thanh Xuân quận được 25 năm. Hai năm trước chủ quán trọ sợ chết trong nhà nên không cho thuê nữa. Từng mua thuốc chuột quyên sinh nhưng mua phải thuốc dởm, từ đó đổi tên Thanh ra Hạnh với ý bất hạnh, muốn chết mà trời còn không cho chết.

Ngày Nhâm Dần, Miền Trung xảy dịch giá. Một nắm rau giá tới 10 ngàn quan tiền.

Thái tử Tuấn đắc cử Bắc Giang vương.

Nước Thiên Trúc hứa bán tàu tấn công cực nhanh. Tàu trang bị động cơ phản lực, tốc độ vượt quá 35 hải lý/h. Tàu có 1 pháo bắn nhanh, 11 súng máy và 1 bệ phóng tên lửa. Có OPS hệ thống kiểm soát đường ngắm mục tiêu quang điện tử, tấn công các mục tiêu chuyển động nhanh trong mọi điều kiện thời tiết.

Bộ Lễ vẫn đang bận xin láng giềng cho ra Hoàng Sa đón ngư dân. Bấy giờ cứ 36 giờ lại có một cuộc gặp láng giềng hữu nghị Việt- Trung bàn chuyện ngư dân về nước. Dân gian lưu truyền thơ thế sự rằng:
Tục ngữ Việt Nam có câu “Máu chảy ruột mềm”
Khi máu của kẻ cầm quyền và máu dân nghèo cùng hòa trộn
Thì chắc chắn sinh mạng con người không thể bị lãng quên
Ca dao Việt Nam còn có câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương…”
Người trong một nước phải thương nhau đứt ruột
Ngày 11- 9 nước láng giềng Trung Quốc ngang nhiên bắt 9 ngư dân
Bắt ngay trong vùng đánh cá thuộc chủ quyền hình chữ S
30 ngày đảo Lý Sơn đợi chờ trong nước mắt
Nước mắt mẹ già, vợ yếu, con thơ chảy vì sự đớn hèn
Nước mắt làm động lòng trời, làm dâng lũ lụt
Nhưng số phận người nghèo vẫn tăm cá bóng chim
30 ngày bị giam giữ bất công, 5 ngày “tự do” trôi trên biển lênh đênh
Chiều 11- 10 phía Trung Quốc thông báo tàu cá QNg 66478TS được thả Báo chí truyền thông tự trấn an với những cuộc thương lượng hậu trường
Tội “đánh cá ở quê hương mà như trên ngư trường xứ lạ”
Không có hộ tống, không có tàu tiếp nhận hải quân, 9 ngư dân Lý Sơn
bấp bênh như chiếc lá
Lá trên đại dương rụng về cội Tiên Rồng
Giữa lúc toàn bộ nhân loại hướng về Chile với 33 vòng nguyệt quế
Thì ở quần đảo Hoàng Sa của nước mình, 9 sinh mạng phải lưu vong

Lời bàn của Lê Chưa Hưu: Việc đưa ngư dân về nước bảo đơn giản thì là đơn giản. Hoàng Sa vẫn được coi là của Đại Việt ta, ngư dân ta gặp nạn đương ở Trường Sa thì cứ thế ra mà đón về. Nhưng nào có tàu bay, thuyền thủy nào dám lai vãng ở biển nhà đâu. Là vì Hoàng Sa đã bị nước Tàu đè chiếm bấy giờ đã bày toàn pháo to thuyền lớn. Bảo đưa tàu bay ra, dẫu là ra đảo nhà, ở trong biển nhà, thì sợ chạm tinh binh nước lớn. Lại lo để tàu nước lớn kéo ngư dân về thì khác gì thừa nhận rằng đó là đảo Tàu, biển Tàu. Vì thế, nghe qua chuyện cứ 18 canh giờ một lần bàn bạc tưởng rằng ngớ ngẩn, kỳ thực lộ ra cái thế của kẻ hèn yếu vậy.

Tư gia Học sĩ Nguyễn Hồng Kiên dính Sinh tử lệnh. Phủ mõ sĩ Trương Duy Nhất có kẻ đang trưa vào khuân trộm đồ. Ở Cam Lộ huyện, Bố Chính phủ, sét đánh chết cùng lúc 15 con trâu.

Trung úy Quách An An cởi truồng ở Mỹ Đình.

Nhân chuyện Thăng Long ngàn năm, có kẻ vẽ sĩ họ Lê tên gọi Thiết Cương bàn rằng: Bình rượu to nhất, đổ nước lã vào uống, rồi bánh dày khổng lồ nhân mút xốp rước lên cúng tổ tiên. Nay dịp Đại lễ lại rộ lên thiết kế thời trang làm cái áo dài có đuôi áo dài trăm mét, lọ độc bình Bát Tràng cao bằng ngọn tre, tranh lụa "Cội rễ ..." tốn tới 1.300 cân chỉ thêu, cờ hội trăm mét phủ kín cả mặt một tòa khách sạn. Người Việt mình đang phát căn bệnh, mà bệnh này có chiều hướng càng ngày càng nặng: Thích phô trương, cụ thể là thích... to! Cái gì cũng thật to, người nào cũng kỷ lục. Vô nghĩa khủng khiếp! Chỉ thấy đó là sự dốt nát, thùng rỗng kêu to, đầy tính hình thức. Lại nói bệnh do 2 nguyên nhân: Làm to là để tiêu tiền; Làm to vì tâm lý thích oai để che đi sự ngu dốt, lấy cái cớ đó để tiêu tiền thuế của dân. Lại không ai dám phản đối việc dựng tượng đài một bậc khai quốc công thần, không ai dám phản đối việc làm một tác phẩm điện ảnh 'hoành tráng' để chào mừng Đại lễ.. Những cái cớ đó nó quá to. Lợi dụng để lấy tiền dễ quá. Đó là sự tiêu tiền bất hợp pháp một cách hợp pháp nhất. Hàng nghìn người cũng đã nói. Bệnh cũ cộng thêm bệnh mới 'thích to' nữa, càng 'hợp pháp' hơn, ngang nhiên hơn và đáng buồn hơn!

Dung Quất được đem ra bàn. Quan tam phẩm là Nguyễn Đức Kiên nói: “không khen quá đáng và chê quá đà”. Quan kinh công bộ Tư hoạch là Lương Văn Kết nói: Triều đình thể hiện nói tiết kiệm được 11% và hiệu quả cao hơn thực tế. Dự án kéo dài 13 năm mà lại hiệu quả quá thì rất đáng ngạc nhiên. Phải càng thiệt chứ không thể nói là được lợi gì cả”. Nữ sĩ Trần Thị Quốc Khánh cũng tấu rằng: Dung Quất là một phần không nhỏ công sức tiền bạc của dân chúng. Chính phủ và Quốc hội không thể “xuê xoa” làm mềm hóa vấn đề bằng các câu từ.

Tổng quản Dầu khí bấy giờ là Đinh La Thăng đã phản ứng ra mặt. Thăng nói: Các vị đến đây để nghe báo cáo chứ không phải đến để phản đối. Lại nói: Báo cáo đã được Tể tướng duyệt sau khi lấy ý kiến tất cả các bộ ngành. “Các bộ ngành đã đồng ý giờ đến đây để phản biện là không thể chấp nhận được". Tổng quản Thăng nhắc thượng thư Nguyễn Huy Hoàng phải "có ý kiến".
Người đời sau có thơ rằng:
Đã Rung đã Quất mất rồi
Phải đâu trinh trắng như hồi ngày xưa
Người ta nói thật tưởng đùa
Chỉnh trang câu chữ liệu vừa tai trâu?
Binh thư đã viết lâu rồi
Cho về hưu để chăn gà... đi thôi


Thượng thư bộ Y Nguyễn Quốc Triệu than rằng phải đi mua thuốc sách tay. Từ điển y khoa từ bấy có thêm từ mới.

Linh vật là Păc Kú ở Tây Nguyên bị phường đạo tặc truy sát để trộm cặp ngà. Ngài được phát hiện bên sông. Máu me be bét. Sức cùng lực kiệt. Chi chit trăm vết chém khắp châu thân. Đuôi gần đứt. Hông bị băm nát. Chân bị đốt. Mắt sắp mù.

Ngày Quý Mão, hắc đạo. Chúc nữ Phan Thị Bích Hằng nói: Xe bị lũ cuốn đang ở giữa dòng xoáy lớn, gần khu vực núi Quyết gần cầu Bến Thủy. Nước bấy giờ to lắm, ca nô, xe lội nước với máy dò mìn của Bộ Binh cũng không dám ra. 55 nạn nhân bị lũ cuốn.

Quốc hội họp ở Ba Đình. Có 1275 tâm ý của lê dân được bày tấu. Quan tam phẩm là Huỳnh Đảm tấu rằng: Lê dân lo lắng về tình hình giá cả leo thang không kiểm soát được. Bức xúc về tình trạng thiếu điện, cắt điện luân phiên. Lo lắng về tình trạng thiên tai, bão lũ xảy liên miên. Lê dân nói cải cách hành chính và phòng, chống tham nhũng, lãng phí, chưa được đẩy lùi, toàn chuyện dành thuận lợi về cho mình, đẩy khó khăn, vòi vĩnh tiền dân. Đối riêng với Vina-xin, lê dân tấu rằng việc quản lý nhiều bất cập, yếu kém; việc kiểm tra, kiểm soát chưa phát hiện được, hiệu quả vốn thấp, thất thoát nghiêm trọng. Trừ chuyện Vina-xin thì không có gì mới lạ.
Có mõ sĩ là Đông Hải bàn rằng: Sẽ khó có một Quốc hội hiệu quả nếu như đồng tình với mỗi quyết định "đã rồi" của Chính phủ. Đã có ý nghĩ mặc định: "chính quyền luôn đúng, đương nhiên đúng, bao giờ cũng đúng". Còn đại biểu QH, trước các đệ trình của chính phủ thường chỉ "gật" và "ừ", "tán thành", "nhất trí" thông qua!. Có người bình: "Đa số ĐBQH của ta là tính hiền, dễ dãi". Xem ra cũng có lý, vì mỗi khóa, trong gần 500 ĐBQH, thường chỉ nổi lên vài gương mặt tiêu biểu. "Nhất Ngoạn, nhì Trân, tam Lân, tứ Quốc". Sau này, cũng chỉ có thêm ba vị .Nguyễn Minh Thuyết, Lê Quang Bình, Nguyễn Đình Xuân.

Có vị biện quan là Nguyễn Sĩ Dũng từng nói: Quốc hội hay nghị viện là nơi để nói. Các vị đại biểu QH đến nghị trường chủ yếu để làm ba việc: nghe, phát biểu và biểu quyết. Việc nghe rất khó kiểm tra. Việc biểu quyết cũng vậy. Như vậy, quan trọng nhất vẫn là việc phát biểu. Phát biểu vì vậy trở thành kỹ năng quan trọng nhất của việc làm đại biểu. Nếu 4 năm làm đại biểu của dân mà các có vị không nói được lấy một lần thì ngồi ở Ba Đình chẳng phải là tốn chỗ lắm sao!

PHẦN II
Nguồn :http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=4723&prev=4765&next=4707

SỬ KÝ THÁNG 10 'S TUANDDK BLOG - PHẦN II


Nhằm ngày Tân Mão, Thăng Long có hội nghị bàn chuyện phát triển bền vững kinh đô. Có nữ học sĩ là Đỗ Thị Minh Đức bàn rằng chuyện hỏi dân thực "làm chỉ để mà chơi". Hội nghị lớn, liên quan đến vận mệnh kinh đô như vậy nhưng đến khi các vị học sĩ, trí giả lên tiếng thì các vị thân làm mệnh quan triều đình to nhỏ lớn bé đều đã bỏ về phủ.
Thế nên Học sĩ Phạm Quang Anh tấu rằng: Nếu quy hoạch là ý chí của quyền lực như lời Thượng thư Nguyễn Hồng Quân, thì đương nhiên sẽ được thực thi bằng văn hóa quyền lực, văn hóa nhiệm kỳ. 35 năm từ thống nhất sơn hà, triều đình đã quản lý và phát triển Thăng Long ra sao? Hay chỉ làm cho kinh đô ngày càng phát triển kém bền vững hơn? Thẳng thắn mà nói, bản quy hoạch đang thực hiện, gọi là tầm nhìn 2050, nhưng là tầm nhìn không quá... lỗ mũi".
Bản quy hoạch Thăng Long bị dân chúng kêu ca suốt mấy tháng ròng, vì trong đó không có ý dân. Có kẻ lớn miệng nói Thăng Long giờ có khác gì một ngôi làng man di nham nhở!


Ngày Quý Tỵ, hoàng đạo, dân chúng ở Minh Hóa sau cả tuần bỏ làng trốn thủy tặc trên lèn Hang Voi bỗng đồng loạt mắc bệnh lạ: Đít chảy nước, đau con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái. Có kẻ nạn dân than rằng “Đời tui gần 70 tuổi rồi mà chưa thấy trận lụt mô to như năm ni".

Quảng Bình xin ngựa xe mãi không thấy đâu. Kẻ sĩ là Nguyễn Thế Thịnh kêu lên rằng: Miền Trung sau lũ rơi tiếp vào cơn lũ mì tôm. Dân tình ăn phải hỏng hết cả ruột non ruột già. Xin đừng mưa mì tôm xuống nữa.
Ở Mai Dịch thôn, nha lại tổ chức yến lớn ba trăm người. Có kẻ mõ sĩ là Nguyễn Đức Tuyền dâng sớ hỏi rằng: Bữa tiệc Búp-phê trên nước mắt nạn dân? Sớ dâng lên rồi mất tăm mất tích. Dân chúng nhủ rằng một bữa yến nhỏ đâu có sánh được với Đại lễ 10 ngày. Bảo rằng tiệc 300 người là búp-phê nước mắt thì Đại lễ là búp-phê trên xác của 85 nạn dân chết trôi ư! Bấy giờ Thái thú Thăng Long là Nguyễn Thế Thảo dán cáo thị rằng Đại lễ đã thành công, đạt mục tiêu trang trọng, hoàng tráng, ấn tượng. "Nếu ai đó nói rằng công tác tổ chức đại lễ còn hạn chế thì đó là do nhận thức chưa tốt".

Bấy giờ đang tiết hàn lộ, dịch giá cả xảy ra khắp nơi.

Ngày Ất Mùi, nhằm 12-10 Tây Lịch, sau cựu thần Nguyễn Trung và học sĩ Nguyễn Quang A dâng sớ, 3 sĩ phu là Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn và Nguyễn Thế Hùng đồng dâng biểu xin ba việc: Dừng dự án Bô xít ở Tây Nguyên. Đưa hỏi trước Hội đồng nguyên lão. Cho dân cùng được bàn. Biểu viết: Việc khai thác tài nguyên của đất nước, trong đó có bô xít, là việc làm cần thiết, nhưng đó không thể là việc làm bằng mọi giá. Lại dẫn chuyện nước lớn trút ô nhiễm sang Phi châu, triều đình Úc Đại Lợi dừng dự án nước Tàu làm chứng. Biểu này được đưa lên mạng vận động chữ ký và chỉ sau 4 ngày đã có tới bảy trăm người công khai danh tính cùng ký tên điểm chỉ.

Bộ Thương bấy giờ mới tức tốc trát văn thư đòi kiểm tra thiết kế các hồ chứa bùn đỏ ở Tây Nguyên. Tổng quản đào xúc thưa rằng: Hồ ở Đại Việt ta an toàn hơn ở nước Hung Gia Lợi. Nó thì ở đồng bằng, be bờ đắp đê như đê sông Cái, ta thì ở trong thung có núi cao vây bọc.
Học sĩ Nguyễn Đình Hòe bấy giờ dâng biểu tấu rằng bùn đỏ ở Tây Nguyên có khác gì mái nhà ở trên cao. Nó mà vỡ ra thì có khác gì lũ dữ. Lại gẩy bàn tính mà nói cứ ngàn cân alumin sẽ thải ra ngàn cân rưỡi bùn đỏ.
Ở Nhân Cơ, tính rằng sau 15 năm làm bô xít thì lượng bùn đỏ sẽ là 9 triệu khối, tính cả Tân Rai thì sẽ có tới 90 triệu khối treo ở trên mái nhà. Lại có kẻ sĩ họ Nguyễn ở xứ Quê Choa nói rằng: Rà soát là phải rồi.

Đang khi thảm hoạ bùn đỏ ở Hung Gia Lợi râm ran thế giới, mình đánh bài lờ mô được. Phải rà soát. Nhưng rà để mần chi? Một là rà để tiếp tục mần, hai là rà để ngưng. Đúng rứa. Không phải chỉ mới nghe người ta bị thảm hoạ mà mình vội vàng ngưng. Cũng không thể phớt lờ những cảnh báo đầy thuyết phục của dân, ai nói cứ nói choa mần cứ mần. Cho nên phải rà. Lại than: Chưa rà mà đã bảo hồ bùn đỏ của Đại Việt ta an toàn hơn. Chưa rà mà phó tể đã có chỉ cho Lục bộ làm đường tây Bảo Lộc để chở Bô xít. Rứa là mần chớ rà cái chi hè?!

Danh tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, từng 15 năm làm đại sứ bên Tàu, bấy giờ mệt nặng, cho người viết tấu can đào Bô xít Tây Nguyên.
Lời bàn của Lê Chưa Hưu: Dịch Chernobyl đỏ với triệu khối phá đê tràn xuống tàn phá đất đai, đồng cỏ và những dòng sông xứ Hung Gia Lợi. Có đứa con buôn nói bùn đỏ đâu có độc hại gì. Nói thế khác gì bảo các đám mấy phóng xạ Chernobyl không thể vượt ra khỏi nước Uy Kiên. Nói rồi có dám xuống bùn đỏ đó mà tắm không. Hung triều nói rằng đó là thảm họa môi trường vô tiền khoáng hậu mất cả năm với mấy chục triệu quan tiền Obama may ra mới được lại như cũ. Thấy dịch ở xa nguy thế mà nói Đại Việt ta không lo, chưa xem lại mình đã nói yên dân, không lo xảy sự cũng là mũ ni che tai, ếch ngồi đáy giếng vậy.

Sử gia Lê Liên Thiên bàn: Biểu tấu của 3 vị sĩ phu một canh giờ sau đã có 25 người hưởng ứng, 4 ngày sau đã 700 kẻ tham gia. 700 kẻ đó có các vị học giả, có những bậc sĩ phu. Có thần y, có học sinh, và các vị cao tăng trước vẫn ẩn mình. Lại có người cấy hái, có cả những kẻ ngồi lê. Huống chi khai quốc công thần là Nguyên Giáp Võ Hầu đã hai lần dâng sớ can triều đình. Âu cũng là dân chúng vậy. Thầy Mạnh Tử có câu: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Dân là quý, sau mới đến xã tắc, vua thì xem nhẹ). Nguyễn Thái Tổ Nguyễn Sinh Cung cũng nói: Trong bầu trời không có gì quý hơn nhân dân...
700 lời tấu há có thể so với 87 triệu dân nhưng lại vì thế nên lấy làm lo hơn mừng. Việc mừng là còn có 700 người nói lời trung ngôn. Dân có nói thì triều đình mới biết được ý dân. Cái lo là nên hỏi vì sao 87 triệu dân im lặng. Dân không nói là tán đồng với chuyện đào Bô xít hay họ không biết, hay biết mà không quan tâm, hay quan tâm mà không dám nói?! Việc dù lớn dù nhỏ liên quan đến dân chúng, đến vận mệnh quốc gia mà dân đã không nói thì nên lấy làm mừng hay lo đây!

Từ chuyện Chernobyl đỏ, Thượng thư bộ Công nhân đó liền dán cáo thị rằng các đập thủy điện giờ cũng phải lập báo hiện trạng an toàn.

Giờ Mão, Lụt ở miền Trung tràn vào phủ Gia Định. Trong nửa khắc, nước dâng cao gần 1 thước ta tràn từ sông vào thành và tồn lưu ở đó trong suốt 7 ngày.
Hòn ngọc Viễn Đông đã dụng tới 750 tỷ quan tiền để chống nước nhưng tiền của càng đổ ra, càng thấy lụt. Triều đình chuẩn cho Gia Định phủ 40.380 tỷ quan tiền để xây 60 vạn thước cống. Kẻ có tiền của xây nhà đắp thềm cho thực cao. Kẻ nghèo hèn cũng cố trăm gạch xây bậc chắn ngang cửa. Càng dựng nhà cao lại càng lụt sâu. Nữ quan là Phạm Phương Thảo than rằng cả thành đang bị nhấn chìm, ngập từ nhiều điểm ít năm trước giờ đã ngập rộng đến chỉ còn một điểm. Đó là ngập cả tòa thành to xác nhất nhì đất Việt. Gia Định bấy giờ có 700 tuyến sông, kênh, rạch 100 ngàn thước chiều dài. Nhưng nhiều sông đã bị lấp bỏ. Rạch Ông Kích bị lấp 45 ngàn thước để xây tòa phủ Phú Mỹ Hưng. Kênh Tham Lương bị chiếm 1.500 thước. Có lời tấu rằng cứ cái cách dung dưỡng cho nạn tùng xẻo này thì các tòa dinh phủ mới sẽ nuốt gần nửa số kênh mương.

Sử gia Lê Chưa Hưu bàn: Núi thì cao, sông thì rộng, đó là lẽ tự nhiên. Năm Mậu Dầu, danh tướng Nguyễn Hữu Cảnh được cử làm Thống suất vào kinh lược xứ Đồng Nai, lập phủ Gia Định. Đất đai bấy giờ mở ra được ngàn dặm, dân cư thêm được 4 vạn hộ. Thế mà Gia Định phủ giờ có tới 80 vạn dân. Mới nói người đẻ còn hơn sức ngựa chạy. Chuyện ngập ở phủ Gia Định nay đã thành chuyện thường như ăn cơm uống nước vậy. Hỏi sao càng đổ nhiều tiền của càng ngập. Vì tòa thành khổng lồ có cả chục vạn phủ đệ nguy nga, thang gác chọc trời, kỹ viện khắp nơi như những núi cao, nhưng trăm cái mương nước thì nay lấp một tí, mai chiếm một tẹo có khác gì chặn sông lấp cống. Một kẻ tiểu học sinh cũng nhìn thấy, cũng tính được mấy cái mương tí tẹo bằng bàn tay đó đến 80 vạn bãi đái còn không chịu nổi. Huống chi 500 ngàn khối nước bẩn được đổ ra mỗi ngày.

Triều đình mở hội lớn ở Mỹ Đình, thượng thư bộ binh của 9 nước đến dự. 7 nước đã nói về Biển Đông dù cái lưỡi bò Trung Quốc không nhắc đến dù chỉ một chữ.

Ở thành Thăng Long, có ả ti tiện đang đêm cởi váy tắm trần ở hồ Lục Thủy. Nhân chuyện đó, có kẻ mõ sĩ mới hỏi ả đào rằng: Nếu sau này, nàng có một đứa con, nàng có cho con xem hình khỏa thân của mẹ nó không? Ả đáp: Có con, tiện thiếp vẫn tự tin cho con xem hình khỏa thân vẽ cơ thể của mình. Ở đây, thiếp nhìn nhận sự việc theo góc độ nghệ thuật chứ không phải hình thức đùa giỡn để phải lo lắng.

Ở phủ Gia Định, lần thứ 4 hố tử thần xuất hiện ngay giữa Thành Đô.
Ngày Đinh Dậu, Bộ Lễ gửi công hàm đến sứ quán Tàu nói về chuyện 9 ngư dân. Ngày Nhâm Thìn, ngay trước hôm Đại lễ, nước Tàu nói đã thả 9 ngư dân Việt. Đến ngày Dậu đã được 5 ngày mà chưa thấy đâu. Bấy giờ đã hơn một tháng ngư dân bị bắt. Ở Chí Lợi, 33 phu mỏ được cứu sau khi bị lấp dưới đất 68 ngày. Chí Lợi Hoàng Đế bấy giờ là Pinera không tiền hộ hậu ủng cờ vàng phướn ngọc giáp binh rợp trời, bỏ cả nghi thức thiên tử, thân xuống tận miệng hầm đón nạn dân.

Ngày Mậu Tuất, miền Trung lại có mưa lũ lớn.
Thái thú Ninh Bình là Đinh Văn Hùng bị cách chức đuổi về quê.


Lời bàn của Lê Chưa Hưu: Hồi đầu năm Canh Dần, nhân Ninh Bình mở hội đồ cổ, thái thú Đinh Văn Hùng mới mang trống đồng ra khoe. Có kẻ tố rằng đó là đồ của phường đạo chích. Triều đình bấy giờ đã cử nha lại phủ giám quan đi kinh lý ở Ninh Bình sau mới biết đến chuyện cậy thế ỷ quyền lấn việc làm dân tình oán thán. Quyền chức thái thú đâu có nhỏ. Cũng chỉ một chữ tham mà ra. Ninh Bình là đất cố đô mà một ngày mất luôn cả bộ tam đa đâu phải là điềm gở của đất ấy. Là vì người cả đấy thôi. Lại nhìn sang Tổng quản Sabeco họ Văn tên gọi Thanh Liêm. Một bước lên xe, hai bước xuống ngựa, gia sản ức vạn, giàu có sang trọng đã đến tột cùng. Thế mà vẫn dùng tiền ngân khố mua chiến mã Bentley đến 5 tỷ quan tiền. Lại thông đồng với bọn nha lại để được cái lọng xanh 80B-6986 giả danh mệnh quan triều đình. Đâu phải chỉ sĩ diện hão. Há chẳng phải róc tiền của dân ư. Một ngày đuổi 4 viên tướng, hăm mấy mệnh quan hoặc vì kháng chỉ, hoặc quá tham lam là bởi cái nghiêm của triều đình, cũng vì các bậc phụ mẫu giờ tìm đâu chả ra sai phạm. Cho nên, phàm việc gì mà quá mức không bao giờ không hỏng.

PHẦN I
Nguồn : http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=4668&prev=4689&next=-1

SỬ KÝ THÁNG 10 'S TUANDDK BLOG - PHẦN I


Ngày Ất Dậu, tháng Ất Dậu, lũ lớn ở miền Trung. Dân tình mấy chục người chết đuối. Có đập chặn sông là Hố Hô bị gỗ lao, nước đánh đến suýt vỡ.
Ở biển Hoàng Sa, ngư dân bị tàu lạ, của nước lạ bắt giữ tống tiền. Triều đình cử sứ giả cầm loa kịch liệt phản đối, một mặt vận động chúng không nộp tiền ngõ hầu tránh mắc mưu kẻ lạ. Dân chúng nhân đó mới thưa lại là vẫn còn cả trăm ngư dân vẫn đang bị bắt.
Ở núi Sóc, kéo màn tượng đài Thánh Gióng, nghe nói cả người cả ngựa đều có trái tim ở trong ngực, khóa bằng mấy lần cửa sắt đề phòng ngón “bích hổ du tường” của phường đạo trích.

Có kẻ sĩ bàn rằng lo thay việc cả trái tim đức ngài lẫn trái tim loài khuyển mã đúc cùng một khuôn. Há chẳng phải phạm thượng lắm ru.
Nhân chuyện ngựa sắt, Tể tướng nước Việt bèn có cho phép mệnh quan của triều đình được thêm tiền mua ngựa. Mỗi ngựa bằng cả ngàn trâu.
Ngày Đinh Hợi, Thái Thú Hà Tĩnh là Nguyễn Thanh Bình cưỡi ngựa che lọng mặc phẩm phục màu trắng đi… cứu dân.

Cựu thần Lê Trung và học sĩ Nguyễn Quang A cùng dâng sớ xin trảm Bô xít ở Tây Nguyên. Sớ viết: Trước thì ở Buffalo creek xứ Cờ Hoa xảy họa bùn xám.Vừa nghe đập hồ chứa bùn đỏ Ajka, xứ Hoa Hồng bị vỡ. Cả muôn vạn khối bùn đỏ tràn ngập 3 châu, 40 ngàn thước. Bùn đỏ lấp sông các con sông Rába, Danube. Thảm họa âu cũng là từ việc đào Bô Xít mà ra. “Việc trảm thủ tên Bô xít bằng…cẩu đầu trảm sẽ là việc khó chưa từng có trong sử kinh tế Đại Việt. Triều đình hãy dùng cảm và trách nhiệm đối với vận mệnh của sơn hà xã tắc và 87 triệu con dân. Tấu xong để đó vì chuyện trăm sự bận củ Thà chịu tổn thất còn hơn để lại hậu họa khôn lường cho mai sau”.

Ngày Mậu Tí, Mõ sĩ là Hữu Khá chụp được hình đôi bàn tay thò lên từ mái ngói kêu cứu. Có kẻ học trò là Trần Ngọc Trung quyết rằng: miền Trung chẳng còn gì ngoài nước. Dân chúng thò tay vẫy không phải để xin cho ra Tràng An dự đại lễ mà chỉ để "Cho xin gói mì tôm, sắp chết vì lả rồi". Ở Thăng Long, Thái thú Thăng Long Nguyễn Thế Thảo dán cáo thị cấm dân không được nói bậy, chửi thề, cấm không cho cởi trần… cho đến hết Đại lễ.
Ở trang An Biên, còn gọi là Hải tần phòng thủ, có vị giáo sư đứng trên một cái bục cao khoe giọng chửi hơn một khắc.
Đám học trò lấy làm thú vị lắm bèn ghi âm đưa lên mạng. Quan đốc học nghe tin liền phán: Giáo sư bị bẫy. Thế là Đại từ điển tiếng Việt có thêm một từ mới: “Bẫy thầy”. Ở phủ Lai Châu, hình quan Phong Thổ phát hiện tới 20 giáo sư dùng bằng giả.
Dịch sốt chảy máu lây ra 64 châu phủ, 8 vạn nạn nhân nhiễm bệnh, chết mất 59 người đủ cả già trẻ lớn bé.
Bộ Thương dâng biểu kêu tháng Ất Dậu này vẫn sẽ thiếu điện, vì thiếu nước.
750 ngàn tấn xăng dầu và 2 triệu khối khí lên mùi ở Dung Quất. Tổng quản đào dầu là Trần Đình Thực bấy giờ nói rằng đấy là do dân dùng ít đi một phần mười, lại chối không có chuyện hoa hồng hoa huệ gì cả.
Sử gia Lê Chưa Hưu bàn: Dung Quất ít năm trước đã được dồn tới 3 tỷ quan tiền Obama. Tốn kém thế mà cứ hư lên hỏng xuống, có lúc tới 2.800 sự cố. Dân chúng mồ hôi nước mắt làm được đồng nào đem mua xăng dầu nước ngoài đồng đó, thế mà cả triệu tấn để thối trong kho há phải là phí phạm tiền của, sức dân lắm ru.
Có học sĩ là Trà Sơn nói rằng chuyện thối xăng âu cũng là từ chuyện độc quyền mà ra. Triều đình giao cho nha Đào dầu chỉ việc móc dưới biển lên mà bán nhưng Trần Đình Thực bấy giờ chỉ cho con cháu chút chít họ PVN của mình được mua để bán lại hưởng hoa hồng. Chữ tâm của bọn nha lại hiếm đến thế ru!

Giờ ngọ hắc đạo, ngày Sửu, nhằm ngày thứ 6 của Đại Lễ. Thần Kim Quy nổi ở hồ Lục Thủy. Dân chúng Tràng An đổ xô nhau đến xem. Có kẻ học sĩ họ Hà nói phao lên rằng: Điềm lành, điềm lành.
Một khắc sau đó ở Mỹ Đình thôn xảy vụ nổ lớn thần người cùng kinh động.
Các Mõ mạng 2 khắc sau đưa tin nổ kho pháo hoa bắn nhân ngày đại lễ, 3 khắc sau gỡ xuống, 2 giờ một khắc sau lại đưa lên. Các mõ sĩ hăng hái xuống Mỹ Đình thôn đều bị cấm quân ngăn cả lại, thu giữ cả mõ lẫn loa. Tối đó, Hình quan Thăng Long bấy giờ họ Nguyễn Đức tên gọi là Nhanh cho dán cáo thị rằng: Đó là tai nạn đáng tiếc. Tối đó 30 ngàn dân chúng vẫn tổ chức múa may ăn mừng chỉ cách đó mấy sải tay.
Lời bình của sử gia Lê Chưa Hưu: Năm Giáp Ngọ, Chinh Tây Đại tướng Quân Nguyên Giáp Võ Hầu đã đánh trận A1 bằng hỏa pháo ngàn cân. Kẻ đóng vai Kinh Kha Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn giật nụ xòe là Nguyễn Văn Bạch 50 năm sau còn nhắc lại rằng: Đồi A1 bị xé toạc, hầu hết tinh binh Phú Lãng Sa tử trận, vài kẻ sống sót còn lại thoi thóp vì bị sức ép. Quân Phú Lãng Sa ở những ngọn đồi kế bên sợ đến tim đập chân run, té cứt té đái mà rằng: Việt Minh quân có bom nguyên tử mới phá được đồi A1 nên sợ hãi kéo ra hàng cả...Huống chi ở Mỹ Đình, những hai ngàn cân thuốc nổ có khác gì quả bom nấm ở xứ Phù Tang. Cột khói cao gấp 3 các tòa 15 tầng, tiếng nổ kinh động đến cả quỷ thần, chứ nào phải quả pháo tép dân chúng vẫn thường đốt trộm mà bảo đấy là thử pháo hoa, mà nói có thể bịt tai che mắt dân chúng.

Sử gia Ngô Liên Thiên bàn: Thần Kim Quy nổi nhằm ngày 1, tức thì ở miền Trung xảy bão lũ, dân chúng 80 người chết đuối.
Ngày 6, Thần Kim Quy vừa nổi thì chỉ một khắc sau đó lại 4 nhân mạng chầu trời.
Ô hô, ai tai. Thế thì phải xem lại điềm thần là phúc hay họa.
Chuyện tước loa, đoạt mõ của các mõ sĩ lạ là đã không phải hiếm. Bảo rằng bọn cấm quân ăn cơm cục, uống nước đục mới hành xử như thế. Lại hỏi sự đó ở đâu mà ra?

Xưa ở nước Thổ có kẻ văn sĩ viết chuyện cắt Amidan qua đường hậu môn để nói Mõ xứ đó miệng bị dán keo 502. Xứ mình Mõ đưa tin nhanh một thì gỡ xuống nhanh mười. Thế thì phải cắt Amidan theo đường nào đây! Những kẻ buôn bán Thăng Long nhân chuyện đó mới tăng giá phéc mơ tuya lên ào ào.
Ngày Dần, nhằm giờ Hoàng đạo, Triều đình họp tại Thăng Long nói sẽ bàn đến chuyện nhân sự. Các vị mệnh quan sau đó lần lượt tiến hành bỏ thùng góp ngân lượng cho thảo dân ở miền Trung, có quay Tivi.
Nhân chuyện góp ý cho bản chỉ, có vị nguyên thượng thư Hữu Thọ tấu rằng: Thiếu gián quan có trách nhiệm. 11 lần tuần thú vẫn lọt lưới thằng giặc Vinashin há có thế nói là kỷ cương?! Phải xem người đứng đầu có muốn lắng nghe những ý kiến phản biện trung thực không.
Lại bàn: chống tham nhũng không được là do tham nhũng nằm ngay trong cơ chế, đó là cơ chế nuôi dưỡng chứ không phải cơ chế đẩy lùi. Dân tình nghe thế biết vậy chứ đã ai nhìn thấy mặt cơ chế là đứa mồm ngang mũi dọc thế nào.
Một vị cựu thần khác là Đào Duy Quát, trước nổi tiếng với vụ “cô đánh máy”, thì phàn nàn: Dân chúng chưa có quyền bãi miễn các đại biểu không làm tròn lời hứa với dân. Lại nói: Cần có quy chế để cán bộ từ chức và buộc phải từ chức như cựu thần Lê Đức Thọ đã nói, làm sao để cán bộ lên được nhưng cũng xuống được”.
Lê Chưa Hưu bàn: Trước có bậc thượng thư là Vũ Đình Lộc ngày còn ngồi mé hữu triều chính, miệng vẫn bị khâu, đến khi lui về ở ẩn, đuổi gà cho vợ bỗng dưng mới lại biết nói.
Ngẫm ra, làm quan xứ mình khi đương chức có tiền hô hậu ủng, kẻ thưa người gửi, kẻ cúi người lê thì lại không nói được. Thủ hỏi những gì đã phéc mơ tuya miệng họ lại vậy. Âu cũng là cái khổ của bậc làm quan. Nếu ai có quyền cũng có thể vì dân thay vì chém gió chém bão há phải là dân được nhờ lắm ru.
Có con buôn là Vũ Văn Đồng bỗng mời lại tội quan là Nguyễn Việt Tiến làm mưu sĩ làm đường Hòa Lạc- Hòa Bình trị giá tới 60 ngàn tỷ quan tiền.

Có ngựa lưu tinh về báo ở miền Trung, đã chết mất 80 nạn dân. Bấy giờ, nhân có kẻ học trò là Trương Duy Nhất can rằng: Không có đất nước nào lại đi nhảy múa hò reo, bắn pháo hoa làm lễ hội giữa lúc hàng chục vạn ngôi nhà đang chìm trong lũ, gần trăm người chết và hàng vạn sinh mạng đang cầu cứu.”,

Thăng Long quận Vương là Phạm Quang Nghị, người miền Trung liền ra cáo thị rằng: Bỏ chuyện bắn pháo hoa ở Tràng An để chuyển tiền cứu nạn dân miền Trung. Dân bấy giờ đồng tình lắm.
Ở Sài Gòn, quan đốc hóa ra cáo thị xử phạt chuyện hở trên lộ dưới của hai ả đào ca là Hà Anh và Bebe Phạm 11 triệu quan tiền. Hai ả này, kẻ đã vô tình lộ nguyên cặp nhũ hoa, người khoe nguyên cái quần chíp trắng trong đêm Diamond Night.
Có kẻ hủ nho sau đó bàn rằng Luật của ngành đốc hóa là cấm cái váy chứ đâu phải cấm người mặc. Lại lo chuyện hai ả sẽ cãi nhau bên nặng bên nhẹ: Cái nhũ hoa hở nguyên hai cục thì bị phạt nhẹ vì từ cái váy “được kiểm duyệt”. Còn cái mảnh chíp bằng cái dép tông thì lại bị nặng vì ở trong cái váy “chưa được kiểm duyệt”.
Chao ôi. Không lẽ trước giờ chào dân chúng, bọn ả đào sẽ phải ăn mặc để các quan chức đốc hóa kiểm duyệt? ! Đốc hóa thế là thành chuyện duyệt váy ư?

Nguồn :http://vn.360plus.yahoo.com/tuanddk/article?mid=4524

30 thg 10, 2010

Hai vị "Thiếu gia" và "lông hồng... ngàn cân"

Bô xit...no bô xit...bô xít...no...no...no..
Có một loại tài nguyên được đào bới lên từ trong lòng đất, và được sinh thành hình hài - một dự án lớn, ngay lập tức, nó trở thành mối quan tâm lo lắng lớn với xã hội. Đó là bô- xít ở Tây Nguyên.
Tài nguyên - con đẻ của đất nước, bao giờ cũng hứa hẹn sự trù phú, sự giầu có cho quốc gia. Nhưng 'chữ tài liền với chữ tai một vần"- ngay khi mới xuất hiện, dự án bô-xít lại chứa chấp nguy cơ làm phân tâm xã hội. Ngay cả giữa lãnh đạo với lãnh đạo. Giữa những quan chức và trí thức trong cùng một lĩnh vực chuyên môn. Ai cũng có lý lẽ để biện minh khá mạnh mẽ cho quan điểm của mình.


Mới năm ngoái, làm hay không làm bô xít đã dậy sóng xã hội bằng nhiều chiều ý kiến, đến nỗi Chính phủ phải tổ chức hẳn một cuộc hội thảo cả ngày liền, mời đủ bộ các chuyên gia phản biện độc lập, các nhân sĩ trí thức, các nhà đầu tư nước ngoài...để đi đến kết luận: làm thí điểm 2 dự án Tân Rai và Nhân Cơ, thay vì hoành tráng 6 nhà máy một lúc như dự kiến ban đầu.
Những tưởng như thế là dự án bô xít Tây Nguyên từ nay được yên thân. Nào ngờ, nó lại được dịp bùng lên mới đây bởi sự cố thảm họa bùn đỏ của nước Hung vừa xảy ra. Hơn một triệu m3 bùn đỏ độc hại tràn khỏi bể chứa, ô nhiễm cả một vùng rộng đến 40 km2. Nói cho đúng hơn, trái cấm bô xít tự vỡ ra những hiểm họa đang mang trong mình nó, do công nghệ và thiết bị lạc hậu mà nước Hung du nhập.

Bụi đỏ phú kín những ngôi làng, những cánh đồng, những mảnh vườn của người dân Hung. Dòng bùn độc hại đã chảy lan tới sông Ðanuyp (dài 2.850 km), con sông lớn thứ hai ở Châu Âu, chảy qua Hungari, Xecbia, Bungari, Rumani và Ucraina... trước khi đổ ra Biển Ðen. Dòng bùn đỏ theo sông Ðanuyp khiến con sông xanh thơ mộng thuở nào biến thành con sông "đau mắt đỏ". Sự cố này không chỉ khiến nước Hung, mà bất cứ quốc gia nào có "dan díu" với bô xít đều rất lo ngại


Chính vì thế, một loạt các báo đưa không ngừng nghỉ về "trái cấm" bô xít với những thông tin nóng bỏng liên quan vận mệnh quốc gia. Đáng chú ý và nổi bật nhất, có thêm nhiều cán bộ lãnh đạo tỏ rõ thái độ và nhiệt huyết của mình, ký tên kiến nghị tạm dừng khai thác bô xít, như Phó CT nước Nguyễn Thị Bình, một nhà lãnh đạo cấp cao, như GS Hồ Ngọc Đại, GS Chu Hảo, GS Đặng Hùng Võ...các trí thức có tên tuổi từng làm quản lý. Tiếng nói phản biện quanh "trái cấm" xanh như lá rừng...

Ngày 25-10, ViệtNamNet có bài: "H
ai lý do cho phép đóng cửa dự án alumina" của TS Nguyễn Thành Sơn, Giám đốc Công ty Năng lượng sông Hồng, thuộc tập đoàn TKV - chủ đầu tư dự án bô xít Tây Nguyên, cảnh báo "Nguy cơ từ công nghệ thải bùn đỏ; và rủi ro về kinh tế". Cái nguy cơ sẽ không tránh khỏi xuất phát từ sự nhập khẩu các thiết bị lẫn công nghệ khai thác bô xít lẫn xử lý bùn đỏ lạc hậu- bi kịch của các nước nghèo đang phát triển, trong bối cảnh thiên nhiên, thiên tai ngày càng thoát khỏi tầm kiểm soát của con người:
Thế nhưng, trước những lo ngại của xã hội, Bộ trưởng Tài Nguyên - Môi trường Phạm Khôi Nguyên đã trấn an dư luận bằng một phát ngôn khá ấn tượng: "Bộ TNMT khẳng định, hai khu xử lý bùn đỏ này (ở Tây Nguyên- KD) là an toàn. Tuy nhiên, vì chưa vận hành nên chúng tôi mới khẳng định sự an toàn trên lý thuyết...Sau khi đi khảo sát ở Hungary, bộ sẽ tiếp tục nghiên cứu chỉ số an toàn ở hai khu xử lý bùn đỏ"
Một sự khẳng định của vị quan chức đầu ngành về môi trường cũng rất...lý thuyết!


Nhưng lập luận của Bộ trưởng Phạm Khôi Nguyên đã bị chính người trong cuộc, ông Nguyễn Văn Ban, nguyên Trưởng ban Dự án nhôm của TKV, người từng tham gia triển khai dự án Tân Rai, phản bác: "Phương pháp xử lý bùn đỏ kiểu thải ướt đang áp dụng đối với hai dự án bô xít Tây Nguyên không phải là phương pháp tiên tiến. Mặc dù TKV cho biết thực hiện theo kiểu chia ô, nhưng mỗi ô vẫn là một hồ bùn đỏ và các hồ nhỏ này nằm trong một hồ bùn đỏ lớn. Tức nếu có biến động thiên tai thì các hồ này sẽ bị tàn phá như nhau, nguy cơ thảm họa vẫn có thể xảy ra như ở Hungary...
Còn ông Nguyễn Khắc Vinh (Chủ tịch Tổng hội Địa chất VN):
Phải dừng lại để đánh giá tác động. Nếu xảy ra vỡ hồ chứa bùn đỏ ở Tây nguyên sẽ rất nguy hiểm, vì chất bùn đỏ thẩm thấu vào tất cả lớp đất đá trong khu vực Tây nguyên và ảnh hưởng đến đầu nguồn hệ thống sông Đồng Nai
. Nếu xảy ra trường hợp như vậy thì hàng triệu người dân sẽ bị ảnh hưởng bởi các hóa chất độc hại từ các mỏ bô xit. .

Cũng không phải chỉ có Hungari, mà ngay ở Trung Quốc: "Chính phủ Trung Quốc đã đóng cửa nhiều mỏ khai thác bô-xít trên lãnh thổ Trung Quốc để tránh thảm họa môi trường.


Những tấm gương bùn đỏ xa có, gần có, những sự can gián thiết tha của dư luận không biết có kết gắn được sự phân tâm xã hội, bắt đầu từ cái "trái cấm" địa đàng này không?
Mới đây, ông Lê Dương Quang, Thứ trưởng Bộ Công thương kiêm Chủ tịch HĐQT Tập đoàn Công nghiệp than - khoáng sản VN (TKV), phát biểu, nếu Chính phủ bảo dừng thì dự án sẽ được dừng (Tuổi trẻ, ngày 24-10)
Còn Bộ trưởng, Chủ nhiệm VPCP Nguyễn Xuân Phúc cho hay, Chính phủ sẽ lắng nghe để thảo luận thêm nhằm đi đến quyết sách cuối cùng trong vấn đề này.
Câu chuyện bô xít của thời hiện đại sao giống câu chuyện tình yêu thuở hồng hoang của ông Adam và bà Eva lỡ ăn trái cấm đến thế. Nhưng hóa ra, ông Adam và bà Eva cũng có lúc "tàn lạnh tình yêu"? Cũng có lúc cả hai không cùng nhìn về một phía?
Vì quan niệm về tình yêu, vì con tim, hay vì lợi ích khác nhau?
Hay giờ đến lúc, cả xã hội ta cũng phải... bói hoa để tìm sự may rủi:
Bô xít... no bô xi... bô xit...no bô xit...bô xit...no...no...no..bô...xit


Các "Thiếu gia" tranh cãi...
Những ngày qua, cuối cùng, rồi tai nạn bất ngờ của chiếc xe khách bị lũ cuốn trôi xuống sông Lam, đoạn xã Xuân Lam, Nghi Xuân (Hà Tĩnh) cũng tạm khép lại với nước mắt của hàng triệu con tim đau đớn dõi theo từng ngày, từng giờ, từng phút. Trần Văn Trường, kẻ lái xe phiêu lưu và coi thường sinh mạng hành khách đã bị bắt và bị khởi tố. Con đường sự nghiệp của nhân vật này đã không thể dài như cái tên Trường của anh ta.
Nhưng bây giờ, vở bi kịch về lương tâm và trách nhiệm con người mới là lúc vén cánh màn tang. Đã bắt đầu có sự tranh cãi, thanh minh, thậm chí "tặng lỗi" cho nhau giữa các "Thiếu gia"- Thiếu Trách nhiện, Thiếu Lương tâm, vì không ai thấy mình có lỗi với 20 nhân mạng vô tội bỗng nhiên phải chết kia.
Câu trả lời phổ biến mà các phóng viên VietNamNet, ngày 22-10 nhận được là: "Chúng tôi đã làm hết trách nhiệm".

Ông Nguyễn Trường Tương (Công ty 474): "Sào chắn chúng tôi có quyền lập chứ không có quyền chặn hay cho xe đi, cái đó là quyền của CSGT. Chúng tôi thì không có biển, không có thẻ, không có chế tài để xử lý...Chúng tôi đã làm hết chức năng nhiệm v...Nếu lái xe cảm thấy không an toàn thì phải tự biết để dừng. Chúng tôi không có quyền chặn xe".
Còn ông Nguyễn Thanh Bảo, Trưởng phòng CSGT Hà Tĩnh cho rằng, việc phân luồng, lập sào chặn là trách nhiệm của ngành giao thông đường bộ: "Hàng nghìn chiếc xe tắc dồn đống, khi không có sào thì không thể chặn được. Thái độ của lái xe, thái độ của khách không hợp tác trong việc phối hợp ngăn chặn xe. Có những xe đâm thẳng vào CSGT để chạy...Khi xe CSGT quay ngang giữa đường, lái xe vẫn lách tránh để vượt đi..."



Trước đó, khi thông tin với báo chí, ông Bảo lại nói rằng, chiếc xe trên đã bất chấp hiệu lệnh của CGST để chạy vào đoạn đường ngập sâu nước. CSGT có đuổi theo nhưng do trời tối nên không bắt được?
Cứ theo cái đà này, cái lôgic này, thì lỗi chính là cái xe khách bẹp dúm dó, và hoảng sợ đã nằm lịm với cái bụng đầy cát suốt nhiều ngày dưới dòng lũ dữ, lỗi tại những người khách- ai bảo đã lên chiếc xe ấy- để bị lũ cuốn.


Còn nếu theo lẽ phải đạo lý thông thường, thì mặc dù, chiếc xe đã được trục vớt, được sửa chữa, và mặc dù hầu hết nạn nhân xấu số đã trở về với cát bụi, hai ông "Thiếu gia" không nên tranh cãi mà nên tự nhìn lại mình, trước khi có chiếc cẩu, trục các ông ra ánh sáng của pháp luật.

Người viết bài này chỉ day dứt, xót xa một điều: Tại sao đất nước ta, đặc biệt dải đất miền Trung, luôn phải sống chung với bão, lũ, các tỉnh có các trung tâm cứu hộ phòng khi bão lụt xảy ra, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc sản xuất áo phao cho người dân dự phòng (giống như mũ bảo hiểm cho người đi xe máy tại các đô thị).
Nếu có áo phao cho mọi người dân, lớn, bé, già, trẻ...thì khi lũ tới, trong khi chờ đợi cứu hộ, người dân, nhất là trẻ em, phụ nữ, người già yếu...có thể chủ động chung sống với lũ, không đến nỗi phải chết oan uổng như những ngày qua? Có quá khó không khi phòng hộ cho người dân, bằng một giải pháp đơn giản và không quá đắt ấy?

Lông hồng và... ngàn cân
Và với cái đà tranh cãi giữa hai ông "Thiếu gia" đang hoành hành ngang dọc ở bất cứ lĩnh vực nào hiện nay, xã hội ta lại đang phải lắng nghe, phải chuẩn bị một cái cầu trục khác - cỡ đại.
Bởi cái con tàu khổng lồ Vinashin vẫn chưa thoát khỏi nguy cơ bị chìm, trong khi hai ông Thiếu Lương tâm và Thiếu Trách nhiệm thì vẫn chưa tìm ra.
Nguyên Bí thư Nghệ An Trần Văn Hằng đưa ra con số, trận lũ lụt chưa từng có trong lịch sử Hà Tĩnh và Quảng Bình đã xóa sổ 20 xã, thiệt hại hàng nghìn tỷ đồng, tương đương với "xóa sổ" cả một tỉnh. Vậy nhưng, so với thiệt hại 86 nghìn tỷ đồng mà Vinashin gây ra thì chưa thấm vào đâu. Ông Hằng đặt câu hỏi: "Quan trọng nhất là sau đây xử lý thế nào? Tiếp sau Vinashin sẽ là ai?"

Ai sẽ trả lời cho các đại biểu QH- cũng chính là trả lời cho dân đây?
Cho dù Thủ tướng đã thẳng thắn đứng ra nhận trách nhiệm về phía Chính phủ, thế nhưng sự tiêu tan gần một trăm ngàn tỷ đồng mồ hôi nước mắt của nhân dân từ sự yếu kém của bộ máy điều hành Vinashin đã là con dao sắc, cứa vào tâm khảm những đại biểu Quốc hội vốn "lành như đất" như xưa nay người dân thường nhận xét, khiến cho họ phải dũng cảm kêu lên. Đó thực ra cũng là tiếng kêu bi thương của người dân trước tổn thất nghiêm trọng này.


Trong khi đó, thú thực, dù cố bám theo các sự kiện, nhưng người viết bài này cũng hoa cả mắt, đau cả đầu vì các lý lẽ tranh cãi, từ các phía, các cơ quan chức năng tới tấp đổ lên đầu Vinashin, lúc này đã nằm bẹp dúm dó, đầy nuối tiếc - "Ôi thời bạo liệt nay còn đâu?". Bạo thì đã mất, chỉ còn...liệt mà thôi!
Ngày 25-10, trong báo cáo gửi tới đại biểu QH, Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp QH dẫn lại chuyện Vinashin "Như một điển hình cho việc tuy có phát hiện dấu hiệu tội phạm nhưng không xử lý, ngăn chặn kịp thời.
Ủy ban Tư phápQH đánh giá, qua 11 lần thanh tra, kiểm toán những sai phạm...Nhưng Chính phủ và các cơ quan chức năng không biết, không ai chịu trách nhiệm. Xã hội và cử tri rất bức xúc cho rằng có sự bao che cho những việc làm sai trái, vi phạm pháp luật của Vinashin làm thiệt hại lớn đến tiền và tài sản của nhà nước".


Ủy ban Tư pháp lưu ý trong quá trình thực hiện nhiệm vụ thanh tra, Kiểm toán Nhà nước các cấp đã phát hiện nhiều sai phạm, kiến nghị thu hồi nhiều tiền và tài sản nhưng Kiểm toán Nhà nước không chuyển cơ quan có thẩm quyền xử lý hình sự một trường hợp nào.
Số vụ việc được cơ quan thanh tra chuyển cho cơ quan điều tra cũng rất ít.
Thêm vào đó, một số cán bộ kiểm toán đã vi phạm quy tắc đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật, có hành vi tham nhũng"
Ngay chiều 25-10, đến lượt cơ quan Kiểm toán Nhà nước phản bác. Theo ông Vương Đình Huệ, Tổng KTNN cho hay, Kiểm toán Nhà nước (KTNN) từng nhiều lần lên kế hoạch kiểm toán, ngay từ khi Vinashin còn chưa nâng cấp lên tập đoàn.
Từ lúc Vinashin đi vào hoạt động (2006) đến nay, KTNN đã 2 lần xây dựng kế hoạch kiểm toán đối với tập đoàn này...Tuy nhiên, kế hoạch này lại tiếp tục bị "trì hoãn" bởi không được phê duyệt.
Khi gửi cho Thanh tra Chính phủ, thì "Thanh tra Chính phủ thấy có sự trùng lặp về một số lĩnh vực và đối tượng kiểm toán".
Và thú thực, người viết bài này cũng nghĩ mãi về câu phát ngôn cực kỳ ấn tượng của ông Nguyễn Đức Kiên, Ủy viên Ủy ban Kinh tế QH trên báo VnExpress, ngày 21-10 rằng, Vinashin đã "phá sản theo kiểu Việt Nam". Nghĩa là người lao động không bị đẩy ra đường, các khoản nợ ngân hàng vẫn được đảm bảo... và Chính phủ vẫn giữ được sự ổn định vĩ mô".
Nhưng thưa bác Nguyễn Đức Kiên, ở các nước tư bản, doanh nghiệp phá sản, người lao động bị đẩy ra đường, và phải hưởng lương thất nghiệp. Còn ở ta, người lao động ở Vinashin vẫn không bị đẩy ra đường, các khoản nợ ngân hàng vẫn được bảo đảm...thì tiền đó là tiền thuế của nhân dân, của toàn xã hội đóng, hay là quỹ riêng của Nhà nước?

Và trong khi một số đại biểu trách Chính phủ, thì có lẽ, cũng nên nhìn nhận lại trách nhiệm giám sát của Quốc hội khi từ cách đây vài năm, các chuyên gia trong và ngoài nước đã cảnh báo mạnh mẽ về những bất ổn của mô hình Vinashin.
Dư luận cũng có quyền đặt câu hỏi về trách nhiệm của các cơ quan ban Đảng, những đầu mối nắm quản lý các nhân sự đứng đầu các tập đoàn như ông Phạm Thanh Bình, người đã bị bắt vì những sai phạm ở Vinashin.
Hay có lẽ vì mô hình quản lý tập đoàn nhà nước "kiểu Việt Nam", phá sản "theo kiểu Việt Nam", mà trách nhiệm quản lý cũng theo "kiểu Việt Nam", chẳng giống ai, quá nhiều đầu mối chịu trách nhiệm, chẳng biết cá nhân nào phải chịu trách nhiệm?
Có lẽ, chưa bao giờ xã hội ta, nhân dân ta buộc phải đóng hộ cho Nhà nước một khoản "học phí" khổng lồ đến vậy.
Và cho dù, các đại biểu QH đã thẳng thắn đề cập đến "văn hóa từ chức" nhưng xem ra văn hóa này ở xã hội ta, còn là của "quý và hiếm". Với các nước văn minh trên thế giới, người ta hành xử theo kiểu trách nhiệm "nặng ngàn cân" và việc từ chức "nhẹ như lông hồng".
Còn ở ta, thì có khi trách nhiệm "nhẹ như lông hồng", và từ chức lại "nặng ngàn cân". Khổ thế đấy!
Chợt nhớ nụ cười hóm của nhà phê bình văn học Hoàng Ngọc Hiến: "Tại cái nước Việt mình nó thế".

Kim Dung
Nguồn :
http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-10-29-phat-ngon-hanh-dong-hai-vi-thieu-gia-va-long-hong-ngan-can-

29 thg 10, 2010

PHẠM LUẬT HAY NÓI DỐI, CÔNG KHAI?


Đảng bộ Hà Nội cũng sẽ không bầu những cán bộ tham nhũng, bảo thủ trì trệ, làm việc kém hiệu quả. Lịch sử chính trị chưa rõ, có biểu hiện giàu nhanh, nhiều nhà, nhiều đất không rõ nguồn gốc, kê khai tài sản không minh bạch, bản thân có lối sống thiếu gương mẫu hoặc lợi dụng chức quyền thu lợi bất chính.
http://vietnamnet.vn/chinhtri/201010/Ha-Noi-kien-quyet-khong-bau-can-bo-giau-nhanh-944652/

Đã biết họ tham nhũng thì phải bỏ tù, phải kỷ luật đảng, phải tố cáo ngay …chứ sao còn đưa vào diện bầu hay không bầu.???

Các ông chủ của Yahoo, Facebook và ngay cả B.Gate đều chết tốt khi vào Việt Nam vì, nói như thế kia, giàu nhanh tương đương một loại hình tội phạm hay thấp hơn chút: kém đạo đức.
Cả hai cái đo đỏ trên đều vi phạm luật pháp hiện hành. Cái trước là tội không tố giác tội phạm ( điều 21 or 22 của Bộ Luật hình sự) và cái sau là vu khống khi chưa có bằng chứng (điều 122 ).
Giá bạn nhà báo “có lòng” tý với người phát biểu, chỉ cần thêm mấy chữ như nghi vấn tham nhũng hay giàu nhanh bất minh, bạn Beo chả mất công ngồi biên lại thế này.

*
**

Con số 94.000 tỉ đồng chi cho Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội được nói tới đây đó trong dư luận cũng như một số trang điện tử là con số hoàn toàn không có cơ sở và có thể nói là hết sức sai lệch. ( Báo Đảng Hà Nội đây: Có thể 94.000 tỷ đồng đã được chi ra, thậm chí là nhiều hơn con số đó. http://www.hanoimoi.com.vn/newsdetail/chinh_tri/382643/ho-da-xuc-pham-niem-tu-hao-dan-toc-cua-nguoi-dan-viet-nam.htm)

- Kinh phí tính vào đại lễ là số kinh phí trực tiếp chi cho hoạt động của các chương trình lễ hội mà chúng ta tổ chức trong 10 ngày. Tôi cho rằng, con số này tới thời điểm cuối tháng 10.2010 rất khó có thể tính đúng, tính đủ.
http://www.thanhnien.com.vn/news/Pages/201044/20101029030645.aspx

Trước tiên là bạn nhà báo chọn sai đối tượng phỏng vấn. Con số chính xác chi ra từ ngân sách nhà nước thì phải tìm đến giám đốc sở tài chính Nguyễn Thị Hà Ninh hoặc Bộ trưởng bộ tài chính Vũ Văn Ninh. Song Ninh có đủ số liệu và thẩm quyền công bố thông tin mà bạn đọc báo quan tâm, nếu không muốn nói là cực kỳ quan tâm hiện nay.

Lời khẳng định chắc chắn của vàng vàng trên bị ngay chính vàng vàng dưới phủ định. Cặp khẳng- phủ lặp lại vài lần trong bài. Bài này vào tay Beo xử lý là” xong” bác phát ngôn luôn.

Mấy hôm đại lễ, mémé buồn thiu bẩu: đại diện thủ đô phát biểu mà tịnh không thấy ai nói tiếng Hà Nội. Tầng sâu văn hóa Hà Nội không phải nằm dưới ba thước đất Hoàng thành mà chính trong ngữ âm ngữ điệu của giọng nói. Cái này Beo bẩu.


Thuhong's blog
Nguồn :
http://vn.360plus.yahoo.com/thuhong_1960/article?mid=1899

CUỐN THEO LỜI HỨA


Một cuộc phỏng vấn lạ đời tôi được đọc cách nay đã mấy năm nhưng không quên được.
Ngày 15.11.2005, tờ Vietbao.vn phỏng vấn ông Lê Quang Bình, Trưởng ban Dân nguyện Quốc hội về việc kiểm tra đôn đốc các vị Bộ trưởng thực hiện lời hứa trước quốc hội ở kỳ họp trước như thế nào( 34 lời hứa).
Ông nói rằng: Có một số Bộ trưởng bảo những lời phát biểu ấy của họ không phải là một lời hứa. Ông Bình nói tiếp: “ Theo tôi, phải có một hình thức như nghị quyết hay hướng dẫn gì đó để cam kết của thành viên Chính phủ là lời hứa, khi đó chúng tôi mới có thể đôn đốc và thực hiện giám sát được. Hiện nay chưa có văn bản qui định thế nào là lời hứa của các Bộ trưởng thành viên Chính phủ…”

Tôi chưa từng thấy diễn đàn quốc hội nước nào mà một ông nghị lại đề nghị Chính phủ ra nghị quyết hướng dẫn các đại biểu thế nào là một lời hứa. Đã là một ông nghị thành viên Chính phủ thực sự thì phải biết phát hiện các vấn đề ở tầm vĩ mô và đưa ra giải pháp giải quyết các vấn đề ấy. Làm ông nghị mà chỉ đến hội trường gật gù, bấm nút đồng thuận, bị chất vấn trả lời vòng vo, né tránh trách nhiệm thì nên từ chức cho dân khỏe. Ngồi vào chiếc ghế bộ nọ bộ kia lĩnh lương và bổng lộc từ tiền đóng thuế của dân đương nhiên phải là người làm được việc.

Một người nhận quyết định bổ nhiệm, phải hiểu bản quyết định ấy là một cam kết pháp lý về vai trò, nghĩa vụ mà mình phải hoàn thành. Sự cam kết này cao hơn mọi lời hứa, bởi vừa có sự ràng buộc trách nhiệm của người ký quyết định bổ nhiệm, vừa có sự nhất trí tự nguyện của người được bổ nhiệm. Không ai có quyền ép ai ngồi vào chiếc ghế quyền lực khi không có khả năng làm việc được giao phó

Ở những đất nước trình độ quan trí cao, mỗi phát biểu trước dân chúng của các quan chức chính phủ đều thể hiện tư duy chặt chẽ, minh bạch và gắn chặt với trách nhiệm của họ. Người ta nhìn vào văn hóa ứng xử của các quan chức là đánh giá được đất nước ấy văn minh ở mức nào.

Sau 8 tháng nhậm chức Thủ tướng Nhật Bản, ngày 2.6.2010, ông Yukio Hatoyama đã từ chức. Một trong những nguyên nhân quan trọng khiến ông từ chức là ông đã không thực hiện lời hứa di chuyển căn cứ Futenma của Thủy quân lục chiến Mỹ rời khỏi Okinawa. Nội các và dân chúng Nhật Bản đã không thể quên lời hứa của ông, dù sự có mặt của quân đội Mỹ ớ nước này vẫn cần được duy trì, nhất là trong bối cảnh hiện nay quan hệ Nhật -Trung đang gia tăng căng thẳng…

Còn ở ta, những quan chức nào đã hứa trước dân chúng và hứa những gì?Tháng 10 – 2006 khi nhậm chức Thủ tướng, ông Nguyễn Tấn Dũng đã long trọng hứa:Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng. Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay!

Nhân kỷ niệm 55 năm ngày chiến thắng Điện Biên Phủ, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cùng các ông Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng, Hoàng Trung Hải và ông chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã đến thăm Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại nhà riêng. Ông Thủ tướng hứa với Đại tướng rằng: Chính phủ tiếp thu và nghiên cứu những ý kiến của Đại tướng về dự án Bô xít Tây Nguyên.

Cả hai lời hứa quan trọng nhất trong suốt nhiệm kỳ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã được ông thực hiện thế nào, ai mà không biết.Thế thì dù có văn bản chính thức định nghĩa được thế nào là lời hứa đâu có tác dụng gì, thưa ông Lê Quang Bình.

Bây giờ dư luận xã hội và diễn đàn quốc hội đang nóng lên từng ngày vì dự án Bô xít Tây Nguyên, vì vụ Vinashin… Người dân muốn biết, có quyền được biết đích xác ai là người chịu trách nhiệm chính về việc làm biến mất hàng trăm ngàn tỉ đồng từ tiền thuế của họ trong vụ Vinashin. Có thể cái thời “lão cơ chế” chịu trách nhiệm, chúng ta chịu trách nhiệm chung đã qua rồi chăng?

Bây giờ những lời hứa kiểu “hồ bùn đỏ an toàn”, “làm Bô xít có lãi” của ông Bộ trưởng bộ Tài nguyên và Môi trường Phạm Khôi Nguyên và nhiều vị quan chức khác không còn ai tin nữa. Vụ Vedan của ông Khôi Nguyên còn chưa kịp nguội. Các ông hãy nhìn kết quả thăm dò dư luận về dự án Bô xít của tờ điện tử Dân trí hôm nay, 26.10.2010 thì rõ. Hãy nhìn bản Kiến nghị dừng khai thác Bô xít do Giáo sư Phạm Toàn khởi xướng với hàng ngàn chữ ký của các nhân sĩ trí thức yêu nước, các vị lão thành cách mạng thì rõ.
Dường như bắt đầu một thôi thúc mới mẻ với Việt Nam. Đó là việc phải thực hiện văn hóa từ chức với mọi quan chức các cấp khi không còn uy tín. Chỉ có như thế mới góp phần chấm dứt được hiện tượng hàng trăm, hàng ngàn tỉ tiền thuế của nhân dân lao động cuốn theo lời hứa.

Sài Gòn, 26.10.2010
Vũ Duy Chu
Nguồn:
http://trannhuong.com/news_detail/6740/CUỐN-THEO-LỜI-HỨA

28 thg 10, 2010

LŨ... KHÁCH


Miền Trung vừa trải qua ba cơn lũ. Lũ lụt trắng trời. “Lũ” những nguồn tiền, hàng cứu trợ của tấm lòng nhân dân trong và ở nước ngoài đổ về. Và có một cơn… LŨ KHÁCH!
Hôm nay, một người bạn gửi thư cho tôi. Miền Trung vừa trải qua cơn hồng thủy người chết, nhà trôi, lúa má hoa màu chết sạch. Thật mừng và cảm động vì nhiều, rất nhiều tấm lòng nhân ái cả nước cùng với những đoàn cứu trợ như những dòng thác đổ về đùm bọc, sẻ chia với bà con nơi đây nhưng cũng buồn vì một “cơn lũ khác”. Đó là LŨ... KHÁCH.

Từng đoàn, từng đoàn về thăm hỏi và hóa đơn trong các nhà hàng, khách sạn cứ dày lên mỗi ngày. Lũ về đã sợ, quan chức hội họp, tiếp đón khách còn đáng sợ hơn cả lũ lụt.
Khách sạn ở rốn lũ Hương Khê lúc nào cũng rầm rập quan khách. Đành rằng ăn uống thì phải có nhưng “yến tiệc” thì không nên. Toàn bộ kinh phí do huyện trả.
Không tin, đến các khách sạn để xem hoá đơn ký sổ!Tới đây, UBND tỉnh Hà Tĩnh và Biên phòng Hà Tĩnh phối hợp tổ chức một cuộc tiếp đón linh đình tại KS Ngân Hà, KS lớn nhất Hà Tĩnh. Cả quan và khách phải hơn 100 con người sẽ ăn uống, nghĩ ngơi tại đây.
Đọc xong, buồn nẫu ruột. Trời đã không công bằng với mảnh đất này, bão lũ liên miên mà giờ đây, trong cơn lũ lụt trắng trời, bà con lại còng lưng đón lũ… khách.
Chả biết tiền cứu trợ được bao nhiêu để sau bão lũ, người dân nơi đây lại ky cóp trả nợ cho những khoản tiền đón rước.Đã đi cứu trợ thì hãy bỏ tiền túi của mình ra để chi phí.
Xin các cá nhân, tập thể dù ở bất cứ cương vị nào từ địa phương đến trung ương đã đến đây san sẻ cùng bà con trong cơn hoạn nạn được đón tiếp dẫu chỉ một đồng mà chưa thanh toán hãy gửi đầy đủ tiền vào để trả mọi khoản chi phí.
Biết rằng người miền Trung vốn hiếu khách nhưng trong hoàn cảnh này, đề nghị tỉnh nghiên cứu hủy bỏ lễ tổng kết, liên hoan mà thay vào đó lời tri ân gửi đến mọi tấm lòng qua thông tin đại chúng.
Hãy dành tiền của, thời gian để dựng lại nhà cửa, phục hồi sản xuất, đưa các em nhỏ trở lại trường.Xin đừng bồi cho mảnh đất khổ đau này thêm một cơn LŨ KHÁCH.
Bùi Hoàng Tám
Nguồn :http://trannhuong.com/news_detail/6743/MIỀN-TRUNG-CHÌM-TRONG-LŨ…-KHÁCH!

Xã hội đèn dầu


Chúng ta đang sống trong một thời đại mà sự thật bị bao vây tứ phía, bị cải trang bằng nhiều son phấn, nhiều mặt nạ. Cái tốt đẹp bị che chắn, bị vùi lấp… còn cái xấu, cái ác thì được phát biểu, được thể hiện với kèn trống với vòng hoa.

Đây là thời đại mà những chính khách có thể nói dối, có thể lừa gạt mọi người bằng sự hùng biện đầy thuyết phục được hỗ trợ bằng những giọt nước mắt xúc động. Họ thường nói những câu đại loại: “tôi đang móc ruột ra nói với các đồng chí” mà quên rằng trong ruột chứa đầy những thứ chẳng thơm tho gì.

Xưa nay nhiều người vẫn tin tưởng rằng cái tốt sẽ thắng, chính nghĩa – dù có trải qua muôn vàn khó khăn – rốt cuộc cũng sẽ thắng. Nhưng nếu chịu khó quan sát thế giới một chút, chúng ta sẽ thấy ngay rằng cái xấu, cái ác đang thắng, đang tồn tại. Chẳng phải đó là điều đang xảy ra ở Việt Nam, Afghanistan, Bắc Triều Tiên, Cu Ba, châu Phi, Trung Đông… và nhiều nơi khác trên thế giới nữa hay sao?

Đây là sự thật ê chề nhất mà nhân loại phải gánh chịu!

Những người đã sống gần hết cuộc đời trên thế gian này, những người có học thức, có suy nghĩ độc lập mà nhiều khi còn rối trí không biết tìm đâu ra chính nghĩa, ra cái tốt, huống chi là lớp trẻ (nhất là thanh niên, học sinh, sinh viên Việt Nam ngày nay) gần như mù tịt: phải, trái, thiện, ác… lẫn lộn. Họ lâm vào cảnh “nhận giặc làm cha”, “xe duyên cùng tướng cướp”…

Họ giống như kẻ đang lạc vào một siêu thị bán toàn đồ giả, đồ nhái, không biết chọn cái nào, họ đành quay lưng, bỏ ra ngoài, tìm những nhu cầu khác.

Sự ra đời của những trang web, những blog cá nhân đã góp phần “giải vây” cho chính nghĩa, “tẩy trang” cho sự thật, nhằm cố gắng hé lộ bộ mặt thật của một xã hội, một chế độ chính trị, một sự kiện…
Như thế, sự thiếu vắng của các trang web hay blog này là những mất mát lớn cho cả một thế hệ đang lạc lõng, đang trôi giạt, đang đánh mất tự do và tính cách của mình.

Thế hệ này tìm thấy sự bình yên, sự hài lòng trong cái tôi nhỏ bé với những nhu cầu vụn vặt, dễ dãi, dễ kiếm. Lớp người này ngày càng làm phình lớn cái xã hội tiêu thụ, thụ động, lười biếng và vô cảm. Đó là cái xã hội đang tiêu diệt mọi nhân cách và tiêu diệt chính nó, cái xã hội đang biến dạng – một cách chắc chắn, ung dung và không gì ngăn cản nổi – thành một bầy đàn hạ đẳng.

Một xã hội bao gồm nhiều cá nhân, nếu mỗi cá nhân là một ý thức độc lập, có sự sáng tạo tự do, thì xã hội đó sẽ rực rỡ vì mỗi cá nhân có ánh sáng riêng của mình, muôn màu muôn vẻ.

Nếu trong một xã hội mà mỗi cá nhân đều suy nghĩ giống nhau, sáng tạo giống nhau, ca ngợi và đả đảo giống nhau thì mỗi cá nhân đã tự thổi tắt ngọn đèn của mình và được phát cho một ngọn đèn dầu. Xã hội đó sẽ là một xã hội đèn dầu, chỉ tồn tại trong thứ ánh sáng lờ mờ, u ám. Chỉ có những đốm mắt của bọn linh cẩu, chó sói và hổ báo là rực lên trong đêm đen.

*

" Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng.
Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi "


Những câu hát ấy đã vang lên trong nhiều thế hệ thiếu niên nhi đồng Việt Nam và sẽ còn vang lên hoài như thế. Nhưng liệu có phải đó là sự thật không? Có phải ở Việt Nam hiện đang có một “mùa Xuân tràn ánh sáng khắp nơi nơi” không? Nếu không thì sao? Chẳng lẽ từ thế hệ này sang thế hệ khác cứ tiếp tục hát như thế?

Trên ti-vi, trong các lớp học, trong các cuộc họp… cũng thế: các thầy cô giáo, các nhân viên nhà nước, các quan chức, nghệ sĩ sân khấu, cán bộ hưu trí, học sinh sinh viên, thậm chi cả những người lao động nghèo, những bác nông phu chân lấm tay bùn… khi được phỏng vấn cũng đều trả lời cùng cái giọng “Đảng đã cho ta một mùa Xuân” như thế.

Những em bé mẫu giáo, học sinh tiểu học chắc là không ý thức được mình đang nói gì, hát gì, còn những cán bộ, đảng viên, công chức nhà nước thì biết mình đang nói dối nhưng hoặc là vì nịnh bợ để mưu lợi cá nhân, hoặc là nói cho qua chuyện, cho xong một cuộc phỏng vấn, một bài phát biểu.

Có một thành phần đặc biệt hơn, đó là những kẻ mới sinh ra là đã biết vâng phục, không hề có ý thức phản biện một cái gì, khi họ là cán bộ, đảng viên, họ biến thành những bõ già của Đảng, những ông từ giữ cái chùa Mác Lê Nin suốt đời mãn kiếp. Họ đang sống mòn, sống cho hết cái kiếp gia nô buồn thảm, đìu hiu!

Nhưng đáng xấu hổ nhất là những kẻ ngụy tín, quen thói nói dối, nhập thân vào sự dối trá của mình một cách chân thật và cố thuyết phục người khác hiểu cái “sự thật” ấy.

Hãy tưởng tượng một đàn vịt đang lạch bạch đi trên bờ ruộng. Bỗng nhiên một con kêu: “cạc cạc!” rồi con thứ hai cũng kêu “cạc, cạc”, con thứ ba, thứ tư, con thứ mười đều kêu “cạc, cạc”. Rồi tất cả đồng loạt kêu “cạc cạc”… Ta sẽ thấy rất buồn cười, nhưng không sao, có khi còn dễ thương nữa vì chúng chỉ là đàn gia cầm.

Nhưng thử tưởng tượng có một đám người, đủ mọi thành phần: nông dân, giáo viên, tiến sĩ, kỹ sư, bác sĩ, nghệ sĩ nhân dân, nghệ sĩ ưu tú, học sinh, sinh viên, nhà văn, nhà thơ, diễn viên điện ảnh, hoa hậu, á hậu, người mẫu thời trang, giáo sư đại học, cán bộ công nhân viên, học sinh mẫu giáo… vừa đi vừa kêu “cạc cạc” như thế thì sẽ ra sao?

Đó không phải là một xã hội nữa, đó là một bầy đàn.

Rất may là đã có một thành phần dám nói sự thật. Đó là những trang web kiểu như Talawas, Bauxite… những blog cá nhân kiểu như Osin, Mẹ Nấm, Lề Bên Trái, Người Buôn Gió…họ đã lần lượt bị bắt nhốt, bị đe dọa, bị đóng cửa. Họ là những tập thể, những cá nhân đã tỏa sáng và đang bị dập tắt.

Xã hội hiện nay chỉ còn hiu hắt những ánh đèn dầu của đám người mờ nhạt, bị thuần hóa, bị gia súc hóa một cách thảm hại.

Như thế, rõ ràng là hiện nay chúng ta đang có hai nước Việt Nam: một Nước Việt Khốn Khổ, bị rút ruột, bị đục khoét, bị bán tài nguyên, bán máu, bán phẩm giá, bị xâu xé, cướp bóc tả tơi và nợ như chúa Chổm. Và một Nước Việt Ảo đang được vẽ vời bằng những lời nói dối, nịnh bợ, cơ hội, lừa mị… của đủ mọi thành phần, từ cán bộ lãnh đạo, cho tới…học sinh mẫu giáo.

Mỗi ngày có một bộ phận người Việt đang sống và làm việc trong cái Nước Việt Ảo ấy trong khi một bộ phận người Việt khác lại đang sống và làm việc cùng một Việt Nam khác: khốn khổ, trần trụi, tơi tả.

Hôm nay Talawas không còn, ngày mai có thể Bauxite cũng sẽ mất, nhưng những người tâm huyết với đất nước với dân nghèo thì mãi tồn tại, tiếp nối, bền bỉ và bất tận.

ĐÀO HIẾU
(viết để chào tạm biệt Talawas)
Nguồn :http://daohieu.wordpress.com/2010/10/26/xa%cc%83-ho%cc%a3i-de%cc%80n-da%cc%80u/

27 thg 10, 2010

GÓC NHÌN


Trước khi “tự chết” Talawas đặt ra 3 câu hỏi thế này:
1/ Năm vấn đề hệ trọng nhất của Việt Nam
2/ Nếu được cầm quyền tuyệt đối tại Việt Nam trong vòng 24 tiếng đồng hồ, thì sẽ làm gì trước?
3/ Tiên đoán về Việt Nam năm 2010, 2020 và 2030.


Câu hỏi ngỏ giành cho tất cả những ai quan tâm
Xin trích đăng lại một một số trả lời từ những người khá nổi tiếng :

I. Nguyễn Ngọc Già / Dân Luận
Vậy là một trang báo uy tín, lâu năm từ giã mọi người! Thật là buồn trong những ngày này!
“Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí“?
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng nhất khi nhận được hung tin Điếu Cày bị giam tiếp, Anhbasg bị bắt đi, phong trào dân chủ đang bị đàn áp dã man hơn thì Talawas lại rời bỏ độc giả! Quá buồn! Tôi cứ ước giá gì đây là ngày cá tháng tư!
Tất nhiên, Talawas là trang báo lập ra tự nguyện, chủ bút và ban biên tập của Talawas có quyền ngừng hoạt động như đã từng có quyền lập ra, nhưng sao vẫn thấy buồn quá! .....

Dù nguyên nhân nào dẫn đến việc talawas ngừng hoạt động đi nữa, chúng tôi vẫn nhớ Talawas đã là một trang báo sống trong lòng độc giả yêu chuộng tự do trong nhiều năm qua, Talawas như là người bạn đồng hành cùng chúng tôi để chúng tôi được đọc, được học, được suy tư và thao thức cho nước Việt; để khóc, để cười, để thức tỉnh và để hy vọng…
Talawas đóng cửa. Trái tim chúng tôi thổn thức. Chắc hẳn những trang báo tự do khác cũng buồn không kém! Talawas có biết rằng, cũng như khi IDS tự giải tán, chúng tôi đã rất đau buồn khi mất đi một tổ chức hoạt động vì đất nước, nay, đến lượt Talawas tự đóng cửa, chúng tôi cũng đau buồn y như vậy!....

Như một lời chia tay (dù rất bịn rịn, nhưng vẫn phải chia tay!), tôi xin phép trả lời 3 câu hỏi mà Talawas đã đặt ra:
1. Theo anh, 5 vấn đề hệ trọng nhất của Việt Nam hiện nay là gì?
- Dân chủ.
- Đa đảng
- Hiến pháp và pháp luật cần làm mới toàn bộ, song song là “tam quyền phân lập”
- Giáo dục.
- Y tế.
2. Nếu được cầm quyền tuyệt đối tại Việt Nam trong vòng 24 tiếng đồng hồ, anh sẽ làm gì?
- Ban hành quyết định trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm.
- Ban hành quyết định tự do hóa báo chí. Tất cả các trang báo “lề phải” không còn chịu sự kiểm duyệt của đảng.
- Ban hành quyết định hủy bỏ tư duy “kinh tế nhà nước là chủ đạo”, tất cả các thành phần kinh tế hoàn toàn bình đẳng trong kinh doanh.
- Ban hành quyết định chuyển tất cả các doanh nghiệp thuộc lực lượng quân đội và công an (bất kể trực tiếp, gián tiếp, liên doanh, liên kết…) trở thành các công ty, tập đoàn hoạt động độc lập. Từ nay về sau, lực lượng quân đội và công an không được phép tham gia kinh doanh dưới mọi hình thức.
- Ban hành quyết định hòa giải hòa hợp dân tộc.
- Ban hành quyết định tự do đa nguyên trong mọi vấn đề kinh tế – chính trị – xã hội trong 2 năm để tiến tới tự do thành lập hội đoàn trong 2 năm tiếp theo, sau đó 2 năm nữa các đảng phái được tự do thành lập (lúc đó hiến pháp và luật pháp đã hoàn thành và đưa vào cuộc sống, các đảng phái tự do tranh cử mà không sợ trả thù, đổ máu)(Không biết 24 giờ có đủ cho tôi làm không nữa , vì còn phải có giờ ăn, ngủ, đi vệ sinh… ). Nói cho vui chút trong không khí đang rất buồn của những ngày này!
3. Hình dung của anh về Việt Nam năm 2010, 2020 và 2030:
- Năm 2010: Kinh tế suy vi, dân chủ bị đàn áp, thiên tai dữ dội, đạo đức suy đồi đến cùng cực. ĐCSVN đang suy yếu trầm trọng và sẽ mất quyền lực vào năm 2016 để trở thành một đảng phái tranh cử công bằng với các đảng phái khác.
- Năm 2020: Đã có chế độ đa đảng.Kinh tế đang phát triển, giáo dục, y tế đã tiếp cận theo chuẩn thế giới.
- Năm 2030: (vậy là 20 năm sau tính từ năm nay?) Để xem… Chắc là mọi mặt tốt hơn nhiều, từa tựa như… Malaysia đang có(?!)


II .Trần Kiêm Đoàn / talawas
Ngày 20-10-2010, lúc 11 giờ 30 tối, tôi nhận được thư của talawas mời trả lời phỏng vấn cuối cùng.
Nếu không phải là một gã “hài nhi tóc bạc” được học đôi nét vỡ lòng về lý duyên khởi của nhà Phật – thản nhiên xem mọi sự xảy ra, đến và đi trong đời mình là dòng chảy hồn nhiên và vô tư của sự tương tác (duyên sinh) từ mọi thời và mọi phía; biến hiện không ngừng (vô thường) – thì có lẽ tôi đã pha một bình trà khuya, độc ẩm và mất ngủ vì tin talawas đóng cửa. Rồi gõ bình mà ngâm câu thơ… Tây thời học trò khi mỗi mùa Hè chia tay với thầy, bạn: Partir, c’est mourir un peu. C’est mourir à ce qu’on aime – Ra đi là chết trong lòng một ít – của Edmond Haraucourt (1856-1941); “Chanson de l’adieu’”.

... Bỗng dưng talawas báo tin… ra đi! Vô thường đến độ bình thường như thế thì thôi. Tôi tẩn mẩn nghĩ đến những người tài hoa một cõi “đi sớm”, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu,
....talawas muốn khép lại một chặng đường. Nhưng chân bước đi, mặt còn ngoảnh lại. Ba câu hỏi đưa ra như một cái vẫy tay nghìn trùng để mở ra một cánh cửa ước mơ đầy dự phóng.

Chín năm cộng tác với talawas và đồng thời với nhiều trang website cả Việt lẫn Mỹ, tôi phải chân thành nói lên điều cần phải nói rằng, ban chủ biên talawas là một “chủ báo” đáng quý mà đời thường người cầm bút khó gặp. Đó là sự chọn lọc bài vở cẩn trọng và hết sức thẳng thắn. Chọn đăng hay từ chối đều có lý do minh bạch mà không sợ mất lòng ai, nên đã giữ được cho trang báo một mức độ nội dung tương đối có chất lượng cao, làm hài lòng độc giả. Toàn ban biên tập rất bản lĩnh và có khả năng vững vàng nên giữ được cả lượng và phẩm đều tay từ đầu chí cuối.
Xin tặng nhà văn Phạm Thị Hoài và toàn ban chủ trương biên tập talawas một vòng hoa khen tặng trước lúc chia tay.

*
Trở lại với bảng câu hỏi, tôi xin tuần tự trả lời các câu hỏi bằng sự xác tín cá nhân; nghĩa là không có ý trả lời thay cho ai hay vì dính mắc với ai cả. Giả định để mà cười cợt. Hư mà thật; thật mà hư… vẫn là một góc khuất đáng quý trong đặc tính văn hóa Việt Nam.

Về câu hỏi thứ nhất
1. Mâu thuẫn giữa nguyên tắc lãnh đạo và thực tế hoạt động
Khi Việt Nam và thế giới đang chuyển mình thì thế lực lãnh đạo đương quyền ở trong nước lại thiếu sự nhất quán về một đường lối thích hợp cho đất nước trong chiến lược toàn vùng và toàn cầu.

.. về mặt xã hội, chính trị, văn hóa, giáo dục cũng đang bị rơi vào tình trạng tắc nghẽn hướng đi như thế. Tất cả đang chuyển mình theo trào lưu Toàn cầu hóa. Nhưng tất cả mọi công cụ phát triển đều nằm trong tay Đảng. Quán tính đấu tranh khắc nghiệt của thời chiến tranh vẫn còn đeo đẳng...
2. Quốc doanh hóa con người và tổ chức quần chúng
Nguyên tắc “ba dây thừng cùng trói một con gà” (Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ) thời kỳ cách mạng Mùa Thu vẫn còn duy trì như những chiếc loa đầu đường trong thời vệ tinh, vi tính hiện đại.
...Thiếu sáng tạo, con người trong mọi lĩnh vực chỉ còn là người an phận thủ thường làm công ăn lương, ngoan ngoãn theo đuôi lãnh đạo. Vô hình chung họ đã bị “quốc doanh hóa” và thui chột tài năng..... Cũng thế, khi tôn giáo, xã hội, văn nghệ bị quốc doanh hóa theo đường lối nhà nước, hoạt động theo bài bản, thì tất cả chỉ còn là công cụ chính trị.
3. Tham nhũng trở thành tiêu chuẩn sống của của thời đại
Tham nhũng là hiện tượng nhân sinh phổ biến, nhưng là một đại nạn của các nước nghèo, chậm tiến xưa nay. Riêng ở Việt Nam thì mọi hình thức tham nhũng diễn ra công khai trên bề mặt như một nghệ thuật sống khôn lanh của thời đại mới...
Đã từ lâu, vấn đề tham nhũng đã được đặt ra như một “quốc nạn” trực tiếp đe dọa toàn xã hội. Thế nhưng khổ nạn tham nhũng không thuyên giảm mà còn trên chiều hướng gia tăng. Trong khi các nước khác phải đầu tư công sức điều tra để khám phá những vụ tham nhũng mà khống chế, trừng trị, thì ở Việt Nam ngược lại, thế lực tham nhũng trở lại tấn công đối tượng điều tra và công khai hưởng thụ...

4. Nguy cơ bị Trung Quốc xâm lăng
Người Việt trong cũng như ngoài nước, đang vũ trang một tinh thần nhất loạt vùng lên chống Trung Quốc xâm lăng quyết liệt hơn bao giờ hết. Viễn ảnh mất Trường Sa và Hoàng Sa vào tay Trung Quốc đã đánh thức những tâm hồn yêu nước thế kỷ 21 của người Việt.
... Mộng thôn tính Việt Nam của Trung Quốc không còn nằm ở dạng nghi vấn mà là một thực tế truyền đời của lịch sử. Bên cạnh sự ồn ào về quân sự, Trung Quốc vẫn chủ trương dùng “quyền lực mềm” (chính trị, văn hóa, ngoại giao, hối lộ) để chinh phục hay quật ngã thế lực đối tác trong bóng tối. Phản ứng của nhân dân Việt Nam chống Trung Quốc đã thể hiện quá rõ ràng. Nhưng sự ứng xử bằng đường lối chính trị, kinh tế và ngoại giao của chính quyền Việt Nam vẫn còn là một câu hỏi.

5. Vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam
Sự hiện diện của Đảng Cộng sản Việt Nam là một nhu lịch sử hay là sự áp đặt thời hậu chiến? Công bằng để nhận định, Đảng Cộng sản Việt Nam có một vai trò lịch sử trong cuộc chiến Việt Nam. Khi một cuộc chiến tranh có tầm cỡ quốc gia kết thúc, bất cứ một triều đại hay một thế lực chính trị nào cũng đòi hỏi một sự chuyển mình đầy quyền biến thời hậu chiến.
Người trong Đảng xem chuyện đã hy sinh bỏ công lao ra chiến đấu thì phải có thời kỳ lên ngai hưởng thụ là chuyện đương nhiên. Quần chúng Việt Nam chưa bao giờ được có một cơ hội tự do để đặt lại vấn đề như thế. Tất cả đều được ban cho quyền tự do vô giới hạn là ca ngợi cùng tri ân công đức Đảng và lãnh tụ. Vấn đề cần được xét lại khi một thế hệ đàn anh cùng thời thế đi qua sắp hết. Thế hệ đàn em kế thừa cần xác định thế đứng, vị trí và thời điểm của đất nước mình.

Về câu hỏi thứ hai
...Khi tìm hiểu thêm hai ông vua Huê Kỳ cùng thế hệ – cùng tuổi Bính Tuất và cũng được học hành đại khái cùng cấp lớp ở trường Mỹ như tôi – là Clinton và Bush đã làm gì trong 24 giờ ngày đầu tiên lên làm tổng thống, tôi tìm ra một điều thú vị. Đó là cả hai đều quan tâm vào việc tìm hiểu sự khác nhau giữa tên gọi và vai trò thực sự của cấp lãnh đạo để có sự điều chỉnh hay phân công, phân nhiệm nhân sự thích ứng.

..Bính Tuất tôi là vua phường tuồng. Thế nhưng tôi vẫn thích một sự khởi đầu tích cực cho vai trò lãnh đạo bằng cách thông qua cách giải quyết mâu thuẫn về danh và thực như thế.
...Sự mâu thuẫn nội tại thâm căn cố đế của Việt Nam cần giải quyết tức khắc và dứt điểm mới mong có đường mà đi. Muốn khai thông quốc lộ là phải đẩy, khiêng, xô, kéo, lăn, hất… cho được những tảng đá đang cản đường về lại núi. Hay nói một cách cụ thể hơn là giải quyết cái “hệ lụy lãnh đạo” của toàn đất nước.
Chỉ có 24 tiếng đồng hồ để lãnh đạo đất nước.
Lệnh khởi hành bắt đầu từ lúc 0 giờ, 0 phút, 0 giây giờ Sài gòn; tại cố đô Thăng Long vừa mới kỷ niệm 1000 năm:
Giờ 1: Lệnh cho tất cả các lực lượng quân đội, công an, cảnh sát, an ninh, dân phòng vũ trang ở yên tại chỗ và đặt trong tình trạng báo động vàng (hơn đỏ một chút).
Giờ 2: Triệu tập khẩn cấp 493 đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XII (2007-2012). Tất cả phải có mặt tại hội trường Mỹ Đình chậm nhất là trong vòng 4 tiếng đồng hồ (đường bay xa nhất từ Sài gòn ra Hà Nội là 2 giờ). Mời hết thảy 15 vị trong Bộ chính trị Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam tới tham dự.
Giờ 6: Đại biểu Quốc hội và đồng bào cả nước, thông qua hệ thống truyền thông đại chúng, tuyệt đối không kiểm duyệt hay cắt bỏ. Tất cả sẽ cùng nghe và trực tiếp hay gián tiếp phát biểu, thảo luận, phân tích và biểu quyết về đề tài: “Quyết định chung cuộc về vai trò lãnh đạo đất nước của Đảng Cộng sản Việt Nam trong thời đại mới.” Căn cứ trên 5 vấn đề được xem là hệ trọng nhất của Việt Nam hiện nay để thảo luận và đánh giá một cách khách quan, công bằng và khoa học về vai trò và tác dụng thực chứng của Đảng Cộng sản Việt Nam trong 35 năm qua.
Giờ 7: Diễn văn và phát biểu mở màn. Mỗi người nói không quá 5 phút.
Giờ 8: Cuộc đại hội thảo bắt đầu. Mỗi vị trong Bộ Chính trị có 60 phút để trình bày trước Quốc hội và công luận hoàn toàn tự do, dân chủ của cả nước. Nội dung xoay quanh 5 câu hỏi sau đây:
- 8.1: Căn cứ trên hiệu quả lãnh đạo đất nước sau 35 cầm quyền và xu hướng thời đại toàn cầu, Việt Nam có cần thiết tiếp tục theo đuổi nguyên tắc và đường lối quản lý lãnh đạo theo tinh thần chủ nghĩa Mác-Lênin do Đảng Cộng sản Việt Nam làm thủ lĩnh nữa hay không?
- 8.2: Căn cứ trên tiêu chí cơ bản của người đảng viên gương mẫu “đại biểu của giai cấp công nhân, chiến sĩ tiền phong cách mạng, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư” thì những đảng viên ưu tú hàng đầu của Đảng đang nắm giữ vai trò quyết định ở trong Bộ Chính trị có đi đúng đường hay lạc hướng. Cụ thể là trước quốc nạn tham nhũng, hãy kiểm điểm thật thà và dũng cảm bằng cách tự phê bình và cởi mở nhận phê bình. So với đồng lương luật định và tài sản sở hữu hiện tiền mà toàn dân có thể cân đo đong đếm được, quý quan chức có thật sự trong sạch, không trực tiếp hay gián tiếp nhúng tay vào tham nhũng hay không?
- 8.3: Sau 35 năm đất nước đã hòa bình và thống nhất, toàn dân Việt Nam có hưởng được những tự do căn bản nhất của quyền làm người như: Tự do ngôn luận (xin đừng quan tâm tới sự đánh giá của “bọn xấu” – The Journalists without Borders – đã liệt Việt Nam vào hàng 169/173 các quốc gia vi phạm quyền tự do sách báo), tự do lập hội, tự do tôn giáo… hay chưa?
- 8.4: Trước âm mưu thôn tính Việt Nam truyền đời của Trung Quốc, Đảng và Nhà nước Việt Nam đã và đang làm gì cho chiến lược ngắn hạn và dài hạn?
- 8.5: Biểu quyết cho sự hiện diện cần thiết hay không cần thiết của Đảng Cộng sản Việt Nam về vai trò lãnh đạo đất nước của Quốc hội và toàn dân trong điều kiện hoàn toàn tự do dân chủ là cơ hội nghìn năm một thuở. Quyết định nầy là chung cuộc, bất thối và bất hồi tố. Nếu Quốc hội đạt tổng số phiếu “bứt phá” như trong cuộc bỏ phiếu quyết định về việc xây dựng hệ thống xe lửa cao tốc vừa qua tại hội trường Ba Đình Hà Nội với tỷ số 271/474 chống thì Đảng Cộng sản Việt Nam phải trở về vị trí của một đảng chính trị thuần túy. Quyền bầu cử và ứng cử giao lại cho toàn dân. Từ quân đội, công an cảnh sát đến mọi ngành nghề trả về vị trí chuyên môn thuần túy. Việt Nam sẽ thực hiện một nền dân chủ pháp trị. Đảng Cộng sản (hiên hữu) cùng với Đảng Tự do (trong mơ) và đảng Dân chủ (trong ước) sẽ cùng phát huy thế mạnh của đảng mình để cử nhân sự chung tay lãnh đạo và xây dựng đất nước.
Giờ 24: Thời gian thì có hạn mà bản chất Việt Nam ta ưa trễ giờ và lòng thòng như dự tiệc cưới ở Mỹ nên Quốc hội vừa tuyên bố bế mạc thì cũng vừa hết giờ. Thôi thì cuộc biểu quyết chung cuộc xin dành lại vào giờ thứ 25. talawas nhé.
Về câu hỏi thứ ba
...Mọi con đường đều đang bị kẹt xe. Những tảng đá cản đường nặng quá mà gặp toàn cả dân gầy vai yếu nên chỉ còn biết lấy tay áo lau mồ hôi nhìn nhau mà cười. Chưa nhích ra khỏi chỗ kẹt xe thì có thấy được gì trên con đường trước mặt đâu mà tiên đoán.

Hà Sĩ Phu / talawas
I
Thực ra “hệ trọng nhất” thì chỉ có một vấn đề (các điều hệ trọng khác đều ở cấp độ nhỏ hơn và phụ thuộc vào điều “hệ trọng nhất” này).
Đó là: Đảng Cộng sản kiên quyết sử dụng ảo tưởng Mác-Lê và giáo lý chính trị phản tiến hóa (tức phản động) trong chủ nghĩa không tưởng ấy làm bình phong bảo vệ cho vai trò độc tôn, cho những đặc quyền đặc lợi, cho sự tích lũy tư bản của tập đoàn, trong một xã hội đang tư bản hóa và hoang dã hóa mãnh liệt, không gì kiềm chế nổi. Các đối trọng vốn đã bị triệt tiêu nay mới đang trăn trở hồi sinh.
Từ đó sinh ra 5 vấn đề thực tế hệ trọng nhỏ hơn là:

1.1 Đất nước chưa có quyền tự do báo chí và tự do lập hội.
2. 1 Chính phủ, quân đội, công an, và các tổ chức dân sự hiện nay đều có tính chất “giả hình”, không thật đúng với danh hiệu, vì thực chất đều là công cụ, là cánh tay nối dài của Đảng. Xã hội quyền lực song trùng, hệt như thời vua Lê chúa Trịnh mà nạn kiêu binh phù nhà Chúa là nạn công an.
3.1 Về sở hữu: Dân không có quyền sở hữu trên mảnh đất mình ở, khác gì kẻ lưu vong trên chính quê hương mình, có thể bị đẩy đi bất cứ khi nào khi bị yêu cầu? Quyền sở hữu toàn mảnh đất hình chũ S bao la, tuy gọi là của “toàn dân” thực chất nằm trong tay những kẻ chiếm hữu quyền lực, như quyền của Hoàng triều đối với xã tắc vậy.
4.1 Hiến pháp và luật pháp hiện nay vẫn là Hiến pháp và luật pháp của một xã hội Đảng trị độc quyền và tùy tiện.
5. 1 Đất nước không thanh bình. Nạn Bắc thuộc đang khẩn trương đe dọa. Đời sống vật chất và tinh thần của mọi người lao động (gồm cả công, nông và trí thức) vốn đã thấp lại tiềm tàng những bất ổn do giá cả không ngừng đi lên, đạo đức xã hội không ngừng đi xuống, văn hóa kỹ trị lai căng, thú tính lan tràn.
II.
Câu này tất nhiên nói để mà chơi: Trong 24 tiếng có quyền tuyệt đối, “trẫm” sẽ cởi trói, tháo gông ngay cho toàn xã hội, gồm 2 việc: một là long trọng tiễn đưa thiết chế Bộ Chính trị theo gương Thánh Gióng về “vui thú điền viên” như Chủ tịch Nguyễn Minh Triết mong mỏi, hai là tháo “vòng KIM CÔ Mác-xít chuyên chính” cho quân đội và công an, để hai lực lượng vũ trang ăn cơm của dân này này yên tâm chỉ trung thành phục vụ Tổ quốc và Nhân dân.

Sau 24 giờ đó, tất nhiên đương sự cũng về vui thú điền viên, nhưng lúc ấy có thể yên tâm rằng mọi việc đổi mới khác sẽ được tiếp tục, những người yêu nước yêu dân sẽ không còn bị kết tội, chỉ còn lo mình không đủ tài năng.

III
2010: 5 vấn đề hệ trọng nói trên còn nguyên, đang có nguy cơ để Tổng Bí thư của Đảng được hợp thức hóa kiêm luôn Chủ tịch nước, để Bộ Chính trị trực tiếp nắm luôn cơ quan hành pháp, như mấy người nhẹ dạ mong muốn (đáng lẽ phải để dân bầu/ hoặc Quốc hội bầu/ Chủ tịch nước trước, một cách dân chủ, rồi nếu Đảng muốn cử người ấy làm Tổng Bí thứ thì đấy là việc của Đảng sẽ làm sau!).

2020: Những yếu tố tiến bộ trong xã hội tiếp tục phát triển, trong khi yếu tố độc quyền yếu dần, nên mâu thuẫn càng mạnh, ở tương quan giằng co. Mối tương quan với Trung Quốc cũng vậy.
2030: Con cháu của những người cộng sản nắm quyền cao đã thành tư sản hết, nắm những yết hầu kinh tế, Đảng sẽ công khai chấp nhận thể chế tự do tư sản, tự do cạnh tranh như mọi nước khác, và tuyên bố đây là thắng lợi của cách mạng vô sản. Tất cả những nhà tư sản lớn ấy đều là “vô sản” chân chính cả, vẫn đầy tự hào, không có gì phải xấu hổ. Ai còn đem luận điểm Mác-Lê ngày trước ra mà kêu ca, mà tranh đấu chống những nhà “vô sản-tư bản” bóc lột cỡ bự này lại bị quy là phản động. Con đường lộn vòng 180 độ này chính là thành tựu của thiên đường cộng sản đậm đà bản sắc Việt Nam. Nếu không có gì đột biến (tốt hơn hoặc xấu hơn) thì xác suất khả năng này là lớn nhất.

Bloger - Beo nghĩ thế này:
Thứ tự xếp hạng của Beo trong câu 1 mang tính cấp thiết thực hiện về thời gian, còn thì tương đương nhau về mức độ hệ trọng.
1. Bộ máy nhà nước. Quyền lực cá nhân bị hạn chế không phải từ quy định thành văn của các cơ quan pháp quyền mà do chồng chéo chức năng và cơ cấu tổ chức. Đây là điều quan trọng bậc nhất khiến cho các phát kiến mới của các cá nhân thành viên chính phủ rất khó có khả năng thực thi. Nói cách khác, tổ chức bộ máy nhà nước hiện nay hạn chế tối đa năng lực cá nhân. Một giám đốc sở có thể bất tuân lệnh bộ trưởng vì đơn vị bổ nhiệm và cách chức ông ta là UBND. Một Bộ trưởng cũng hoàn toàn có thể vô can trước một sự cố bởi cùng trong lĩnh vực đó có tới ba bốn đơn vị cùng chịu trách nhiệm… Cái mới không làm được thì đương nhiên cái cũ cứ thế vận hành.
Việc hiện nay người ta đang lên án nhiều nhất là sự cồng kềnh của bộ máy, tình trạng tham nhũng, chạy chức chạy quyền…Beo lại thấy đó chỉ là tiểu tiết.
2. Giáo dục : Trong hầu hết các lĩnh vực thuộc về giáo dục thiếu hẳn tư duy internet. Thậm chí còn một bộ phận không nhỏ quan niệm rằng phụ thuộc vào internet là phản giáo dục. Dân ta phải biết sử ta, Nếu mà không biết thì tra google. Nhìn góc độ của Beo, câu ca dao mới rất phổ biến này mang đầy tính nhạo báng với các netizen. Hay như việc xử lý khủng hoảng truyền thông mà vụ nổ pháo hoa ở Mỹ đình hôm Đại lễ Ngàn năm Thăng Long là một ví dụ điển hình cho tư duy phi internet. Khi thông tin từ báo chí chính thống ngày càng ít độ tin cậy (9 phút sau vụ nổ các báo đã đưa tin, nhưng số người chết chênh nhau giữa các báo từ 1 cho tới 13 người và không ai đưa ra được nguyên nhân vụ nổ) thì đơn vị có đầy đủ quyền hạn và thông tin chính thức để phát đi nhằm trấn an dân chúng thì sớm không cần trưa không vội. Gần 2 tiếng đồng hồ sau ông Giám đốc công an Hà Nội mới trả lời báo chí và bằng ngần ấy thời gian nữa, Thông tấn xã mới treo lên bản tin của mình để các báo lục tục lấy lại. Hơn 4 tiếng, cơm ăn chưa kịp đói chứ trong thế giới ảo, người ta bay đã gần tới Sao Hỏa.
3. Văn hóa : Cuộc cải cách ruộng đất là cú triệt tiêu các giá trị gia đình truyền thống hoàn hảo nhất trong lịch sử Việt. Con đánh bố vợ chửi chồng anh bắn em… được tung hô được trọng vọng thì đương nhiên, nó sẽ trở thành những giá trị mới cho các thế hệ nối tiếp. May mắn cho người miền Nam không bị ảnh hưởng bởi cuộc cách mạng kinh hoàng này nhưng, người miền Nam lại không đủ bản lĩnh (có lẽ do nhậu nhiều quá- Beo nói rất nghiêm túc) giữ vững mình trước cuộc xâm thực của những giá trị mới kia sau 1975.
Gia đình là nền tảng của xã hội. Xây dựng lại và giữ vững những giá trị gia đình Việt là một việc lâu dài, hiệu quả có khi chỉ thấy sau vài thế hệ, tuy nhiên không bao giờ là muộn nếu ý thức được tính hệ trọng của nó.
4. Để giữ nồi cơm nuôi con và cái đầu đội mũ, Beo không phát biểu điều trùng số với Hiến pháp này.
5. Các chính sách với nông dân. 70 % dân số làm nghề nông, có bạn nào thống kê xem các đại biểu của họ phát ngôn những gì cho quyền lợi nhà nông trên diễn đàn quốc hội. Vị đại biểu Sóc Trăng hăng say bàn về bùn đỏ bauxite trong khi rất ít ai biết nông dân Sóc Trăng hiện cần gì thiếu gì, vị đại biểu Hưng Yên sát sạt chất vấn chuyện nợ nần ở Vinashin trong khi rất ít ai biết giống nhãn quý tỉnh ông đi đâu về đâu…
Tuyệt đại đa số các sản phẩm văn hóa hiện chỉ luẩn quẩn phục vụ dân các thành phố lớn.
Tái cơ cấu nền kinh tế nhưng đầu tư vào khu vực nông nghiệp là thấp nhất.
Chi phí an sinh xã hội cũng vào hàng thấp nhất.

Câu 2 của Talawas thuộc dạng viễn tưởng nhưng Beo vẫn trả lời rất hiện thực thế này.
Trong 24h cầm quyền tuyệt đối tại Việt nam, Beo chỉ ký một sắc lệnh duy nhất: cấm hưu trí phát ngôn trên các phương tiện truyền thông, vì những lý do sau : Lão hóa tư duy; Thiếu thực tế vì tiếp nhận thông tin đa phần gián tiếp (qua báo chí và qua vỉa hè); Nói lấy được, bất chấp hậu quả thời ông nắm quyền gây ra đời sau sửa sai méo mặt chưa xong; Đạo đức giả. Beo có thể chỉ ra chi tiết người được quần chúng thờ phụng nói rất hay về chống tham những có bao nhiêu biệt thự cho thuê, từ Sàigòn tới Anh quốc, con cái chủ sở hữu bao nhiêu công ty lớn nhỏ; Cho mượn mồm …
Còn rất nhiều lý do nữa, biện minh mệt nghỉ cho sắc lệnh bạn Beo ký trong 24h làm Vua của mình. Tựu trung lại, lý do quan trọng nhất là Đầu bạn Beo để làm gì, bạn bè trẻ trung tân tiến Âu Mỹ của bạn Beo đâu, mà lại phải đi mượn trí khôn của những ngừơi già nua cũ kỹ.

Tiên đoán đất nước 10, 20 năm nữa.
Thế giới chỉ sau 1 ngày 11/9 đã thay đổi toàn diện và sâu sắc, ngoài mọi dự báo dự đoán của tất cả các học giả vĩ đại nhất. Thời toàn cầu hóa, Việt nam không thể trệch ra khỏi quỹ đạo phát triển chung nhưng 10 năm tới, chịu ảnh hưởng lớn nhất và trực tiếp nhất vẫn là từ Trung quốc, về thể chế chính trị cũng như các hoạch định phát triển kinh tế, quốc phòng, ngoại giao. Không tốt cũng chẳng xấu, vì lịch sử và địa lý, nó sinh ra thế.
20 năm nữa sẽ giải quyết xong vấn đề hòa giải dân tộc.
26 năm nữa, Beo sẽ chết, thầy bói cam đoan thế

Nguồn : Trên NET