HỠI ÔI
Vũ trụ vẫn xoay càn khôn dời đổi, lẽ tử sinh hồ dễ mấy ai qua,
Nhật nguyệt thường minh bất chấp phong ba, cõi vĩnh hằng phải đâu người không đến.
Chiếc thuyền đời tất có ngày dời bến, luôn nhớ câu Bia Đá Trăm Năm.
Linh hồn thiêng cánh buồn lớn giăng giằng, hằng gió thổi nghìn đời không tắt.
NHỚ CÁC ANH XƯA
Chí anh hùng chất ngất, “mười tám sức trai luyện lửa thành đồng”.
Cất trên vai nặng gánh non sông, sáng trên đầu ngôi sao vàng tổ quốc.
Gửi quê hương những lời hẹn ước, mái tranh nghèo tóc mẹ bạc phơ.
Những cây đa bến nước con đò, người bạn gái chưa một lần ngỏ ý.
Bàn chân quê gót bùn nứt nẻ, chưa một lần rời khỏi luỹ tre xanh,
Đạp Trường Sơn những bước quân hành, rung chuyển cả năm châu bốn biển.
Những Bầu Bàng, Đắc Tô, Tân Cảnh, những Nam Lào, Đường Chín, Khe Sanh,
Những Tây Nguyên, Đà Nẵng, Phước Long, Những Playme, Bình Long, Thượng Đức.
Cơn bão lớn xua tan bóng giặc, Quảng Trị, Thừa Thiên, Bình Định, Nha Trang,
Đất Xuân Lộc phòng tuyến nát tan, Dinh Độc lập vẫy cờ sao chiến thắng,
Cả nước Việt Nam bừng lên sắc nắng, bàn tay anh thắp lửa giữa lòng dân,
Muôn anh em bạn bè xa gần, dây hoa thắm đón mừng Quân Giải phóng.
Tự do lồng lộng, Khúc hát ca anh hát giữa không gian
Hạnh phúc chứa chan, khuôn mặt mẹ giãn từng đường nhăn nhỏ.
Chói ngời sắc đỏ, máu anh hùng nhuộm thắm lá cờ sao,
thoả nỗi ước ao, hồn dân tộc rưng rưng niềm vui sướng.
Chẳng cần tạc tượng, bóng hình anh sừng sững nghìn năm.
Mãn nguyện cha ông, giang san Việt thu về một mối.
Một đời lặn lội,
tô thắm sử vàng.
THƯƠNG THAY
Cho đến khi lịch sử sang trang.
Cũng là lúc anh về bên ấy.
Dãy Trường Sơn điệp trùng như sóng dậy, ngọn gió Lào cũng khô lệ cạn hơi.
Bờ Biển Đông khắc khoải những đầy vơi, chiều cửa bể thì thầm niềm u uẩn.
Chẳng thấy đâu nhà cao cửa rộng, chỉ đơn sơ một nấm cỏ xanh xanh,
chẳng thấy đâu quyền lực công danh, chỉ giản dị năm cánh sao trên mộ.
Hàng dương kia ngẩn cao đầu gọi gió, hay bóng anh thấp thoáng giữa trăng sao,
Bông hoa kia cháy đỏ ngẹn ngào hay lời anh nặng tình đồng chí.
Bông hoa kia cháy đỏ ngẹn ngào hay lời anh nặng tình đồng chí.
Đâu bàn chân bước qua đời dâu bể,
đôi dép mòn còn đó với thời gian.
Chốn rừng xa còn nguyên khói bếp, đâu tiếng cười chặng nghỉ hành quân.
Khúc suối sâu vẫn đỏ nước trong ngần, đâu lời hát đêm chia tay ra trận.
Mối tình đầu vẫn còn dài vô tận, có ai người đứng đó chờ nhau,
lứa tưổi xanh còn nguyên vẹn khát khao, ai có thể đáp đền niềm khao khát.
Trời quê hương trong xanh lộng mát, anh vẫn đây với ánh sáng bình minh.
Đất quê hương nặng nghĩa nặng tình, anh vẫn sống trong lòng người dân nước.
Con đường lớn dẫn ta lên phía trước, anh vẫn đi trong đội ngũ chúng ta.
Triệu con tim hát khúc tiến quân ca, vẫn tiếp nối khúc hàng quân anh hát.
Cuộc đời vui đang mở ra bát ngát, nhưng có ai trải thảm đỏ ta đi,
như ngày xưa tiến dưới bóng quân kỳ, ta quyết vượt bao gian nan thử thách.
Hạnh phúc của nhân dân-con đường ta tới đích, Bác Hồ thường chỉ lối chúng ta đi,
Dù âm dương cách biệt- dù hai cõi phân ly, lòng yêu nước kết ta thành một khối.
Chẳng gì ngăn nổi,
đất nước anh hùng
Hôm nay đây hội ngộ tương phùng,
nén nhang xin lấp đầy xa cách.
Xin anh linh từ muôn miền hiển hách,
Hãy về chứng giám nghĩa tình sâu
Thượng Hưởng .
Ngày 27/07/2007
Phạm Việt Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét