Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

11 thg 5, 2010

ĐÁM TANG ĐẠI TƯỚNG


Đó là bài Phải đối xử với Đại tướng Tổng tư lệnh đúng với vai trò một khai quốc công thần” trên trang Bauxite Việt Nam và bài “Chuyện hậu sự Đại tướng Võ Nguyên Giáp” trên blog Nguyễn Xuân Diện.

Bài viết trên Bauxite Việt Nam là của hai ông tướng lừng danh: Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh. Hai nội dung chính, cũng là hai nỗi lo trong bài viết là: sợ nhà nước không tổ chức quốc tang cho Đại tướng và sợ căn nhà 30 Hoàng Diệu của Đại tướng sẽ bị lấy đi dùng cho việc khác.

Tôi không tin có việc này, không tin nhà nước không tổ chức quốc tang cho Đại tướng và không tin ngôi nhà 30 Hoàng Diệu sẽ bị… lấy đi!

Đành rằng qui định của nhà nước chỉ quốc tang với 4 ngôi hàng nguyên thủ: Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội. Nhưng thật ra, đã có những nhân vật vượt tầm nguyên thủ. Ông Giáp là người trong số đó. Và nói như Nguyễn Xuân Diện: nếu nhà nước không tổ chức quốc tang thì chính nhân dân sẽ tổ chức quốc tang cho ông!

Tôi tin, cũng không phải vì hai điều này khiến tướng Đồng Sĩ Nguyên và tướng Vĩnh lo đến vậy. Dường như, họ chỉ nói ra hai điều giản đơn nhất, dễ nghe và dễ đồng ý chấp nhận nhất đối với tang lễ ông Giáp. Chỉ hai điều giản đơn ấy (giản đơn đến mức tôi không thể tin rằng nó sẽ xảy ra, không thể tin rằng nhà nước lại không nghe) tại sao lại phải lo đến vậy? Dường như trong lòng 2 ông tướng có điều chi bất ổn, hụt hẫng?

Điều đáng nói, theo tôi, ở chính dấu hiệu bất ổn và hụt hẫng này.

Võ Nguyên Giáp là một nhân vật kỳ lạ, một hiện tượng kỳ lạ. Ra nước ngoài, khi nói đến Việt Nam, cái tên Võ Nguyên Giáp được nhắc đến chỉ sau 3 chữ Hồ Chí Minh. Tuy nhiên, cuộc đời ông cũng là một chuỗi trăm năm với những khúc cua không hiểu nổi, có những quãng thời ông im lặng đến lạ kỳ, đến tưởng như không còn là Võ Nguyên Giáp.
Những năm tháng cuối đời, ông đột nhiên “trở lại”, đánh động dư luận bằng hàng loạt ý kiến phản đối về mở rộng Thủ đô, phá hội trường Ba Đình, bauxite Tây Nguyên…
Có thể, tất cả những phản kháng gan ruột nơi ông không lay chuyển được gì, nhưng ít nhiều thêm một lần nữa, cái tên Võ Nguyên Giáp lại trở thành chỗ dựa tin cậy cho một tầng lớp đông đảo nhân sĩ trí thức.

Vì thế, sự ra đi của ông sẽ là điều hụt hẫng. Dấu hiệu hụt hẫng này mới là điều đáng nói. Sau ông (và trước đó là Võ Văn Kiệt) liệu còn có được nhân vật nào dám lên tiếng trước những câu chuyện lớn như trên, liệu còn có “cụ” nào xứng đáng để lớp nhân sĩ trí thức tin dựa?

Tất nhiên, trong những câu chuyện như mở rộng Thủ đô, Hội trường Ba Đình, bauxite Tây Nguyên…, tôi vẫn thấy Đại tướng chỉ tác động như một tiếng hô, chứ chưa dám đi đến cùng. Tôi nghĩ, Đại tướng vẫn có cách giữ được Hội trường Ba Đình, giữ được bauxite Tây Nguyên, nhưng ông đã không chọn cách ấy. Cách giữ này, dịp nào thích hợp tôi sẽ nói cụ thể. Chỉ biết rằng nếu Đại tướng “đi đến cùng” như tôi nghĩ, giả nếu vẫn không cứu được Hội trường Ba Đình, bauxite Tây Nguyên thì khi đó sẽ cứu được cái lớn lao hơn.

Nhưng dù sao với tôi, nếu để chọn cho mình một ông xứng danh Đại tướng- người đó chỉ có thể là Võ Nguyên Giáp!

Vì thế, việc tang lễ cho Đại tướng, và câu chuyện ngôi nhà 30 Hoàng Diệu không phải là mối lo.
Giả sử nhà nước vẫn không nghe, vẫn không chịu làm quốc tang cho Đại tướng, thì nói như tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện: lúc đó dân chúng sẽ làm quốc tang cho ông.
Quốc tang trong lòng dân mới thật là tang. Và giả như có bắn hai mươi mốt phát đại bác tiễn Đại tướng về giời thì ông cũng không vĩ đại thêm. Giả như không còn ngôi nhà 30 Hoàng Diệu thì những “kỷ vật Đại tướng” cũng không vì thế mà mất đi.

Vậy thì tại sao lại cứ phải lo vào điều không đáng lo?

Tôi không lo hai điều này. Tôi chỉ thấy hụt hẫng, một cảm giác hẫng hụt như sắp bị ai đó cướp đi của mình một điều gì đó quí giá, thiêng liêng.

Không biết, sự bất ổn, hụt hẫng tầm… tướng của ông Đồng Sĩ Nguyên và ông Vĩnh có giống cảm giác hẫng hụt đang ập đến trong tôi lúc này? Khi cụ Hồ chết, tôi còn quá nhỏ nên không biết và không nhớ cảm xúc của mình. Nhưng từ khi biết, từ khi cảm nhận được, có hai cái chết hàng nguyên thủ Việt khiến tôi có cảm giác hụt hẫng, đó là cái chết của ông Võ Văn Kiệt và sắp tới là của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Ông Kiệt đột tử. Ông chết giữa lúc không ai tin rằng ông sẽ chết, chết trong khi ông đang hùng hồn, nhiệt huyết (dù đã nghỉ hưu), khi báo chí, nhân sĩ trí thức và một tầng lớp dân chúng không nhỏ vẫn luôn kỳ vọng vào ông, coi ông như… chỗ dựa tin cậy!

Ông Giáp Đại tướng chưa mất, nhưng sự ra đi của ông đã được báo trước cả năm rồi. Vậy mà vẫn đột ngột, vẫn hẫng hụt như thấy đất đang lún dưới chân mình!

1 nhận xét:

  1. theo toi nghi thi chuyen tuong giap du the nao thi ngai cung la bat diet trong long dan vn va khong it be ban quoc te. do do to chuc trang trong tang gia cho ong la khon ngoan thuc thoi. con neu ko lam duoc viec do thi ho se cang bi khinh re. boi tuong giap ko bao gio chet trong long nhan dan vn va thoi dai.cho nen ko nen ban gi ve hau su cua ong.

    Trả lờiXóa