Hôm ra Hà Nội phỏng vấn lấy visa Hoa Kỳ, gặp một cảnh gai con mắt....
- Con Camry biển 80 xanh chạy sát rạt vào trong cửa tòa Vườn Hồng (Rose Garden). Một phụ nữ U 50 khịch nịch chui ra, chân tay và cổ lổn ngổn dây vàng dây ngọc. Trời không mưa cũng không nắng. Vậy mà em (mụ, ả, bà) này nhích một bước là cậu lái xe lực lưỡng hai tay bưng dù khúm núm chạy theo che. Mấy tay nhân viên sứ quán Mỹ trố mắt nhìn vẻ… kinh ngạc!
Đang xếp hàng đợi vào phỏng vấn, trông thấy mà gai mắt ngứa gan.
Tối qua xem ti vi, nhìn bà Hillary Clinton tự tay cầm dù che, bước xuống cầu thang máy bay mà… xúc động
- Con Camry biển 80 xanh chạy sát rạt vào trong cửa tòa Vườn Hồng (Rose Garden). Một phụ nữ U 50 khịch nịch chui ra, chân tay và cổ lổn ngổn dây vàng dây ngọc. Trời không mưa cũng không nắng. Vậy mà em (mụ, ả, bà) này nhích một bước là cậu lái xe lực lưỡng hai tay bưng dù khúm núm chạy theo che. Mấy tay nhân viên sứ quán Mỹ trố mắt nhìn vẻ… kinh ngạc!
Đang xếp hàng đợi vào phỏng vấn, trông thấy mà gai mắt ngứa gan.
Tối qua xem ti vi, nhìn bà Hillary Clinton tự tay cầm dù che, bước xuống cầu thang máy bay mà… xúc động
Bữa trước, thấy bức ảnh Obama tự tay cầm dù che khi bước ra khỏi chiếc Air Force One mà không khỏi buột miệng khen “bọn” Mỹ. Một bức ảnh tuyệt vời về… ý thức lãnh tụ!
Và đây nữa, bức ảnh Obama tay phải cầm áo vét, tay trái xách cái túi trĩu nặng.
- Mấy ngày ở Mỹ, thấy ấn tượng với mấy… gã lái xe. Tự tay mở cốp, khuân từng va li cho khách. Xe dừng, lại lúi húi chui vào, tự tay bê từng va li xuống, xếp hàng thẳng tắp. Chẳng bao giờ họ cho phép khách thò tay bê va li.
Qua Cuba, cũng xe đón đưa như bên Mỹ, lái xe cũng giầy da, cà vạt chỉnh tề. Nhưng khi đón và trả khách, tay lái xe chỉ làm mỗi việc mở cốp rồi khoanh tay, phưỡn bụng đứng nhìn. Mặc va li của ai người nấy tự chui vào mà bê.
Sang Chi Lê, lại như Mỹ. Gã lái xe cũng giầy da, áo vét cà vạt chỉnh tề. Khi thấy ai định nhướn người thò tay kéo va li thì gã khoát tay không cho. Tự họ chui vào khệ nệ bưng từng va li ra cho khách. Mồ hôi nhễ nhại, nhưng miệng luôn nhoẻn cười.
Về đến Nội Bài, khệ nệ mấy va li, túi xách to đùng gọi taxi. Tay tài xế khá trẻ, điển trai, áo trắng cổ cà vạt chỉ làm mỗi động tác mở cốp xe, xong đứng tréo chân phì phèo thuốc trên miệng.
Ngứa gan. Không kìm được khi buông câu « tổ mẹ mày » và ngoắc chiếc taxi khác bên cạnh.
Ngứa gan. Không kìm được khi buông câu « tổ mẹ mày » và ngoắc chiếc taxi khác bên cạnh.
Mấy chuyện… nhỏ thôi, sao mà khác biệt quá ! Hèn chi « thằng » Mỹ và Chi Lê nó giàu có hùng mạnh. Còn Việt Nam và Cuba cứ mãi quẩn quanh ở… cái đuôi của thế giới !
Nguồn : TruongDuyNhat'sblog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét