Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

19 thg 12, 2009

TỔ QUỐC RÙNG MÌNH TRONG CƠN NHẬU NHẸT


Còn ai kêu cho những cây thông không biết nói
Khi nhà thơ bị bóp cổ nghẹn lời
Rừng nguyên sinh vung lưỡi rìu quỉ đói
Rắc rắc cây xô cốc chạm quỉ vang cười

Chúng nó nhậu từng cánh rừng dải núi
Từng khoảng trời miệt đất lòng khơi
Nhậu tất cả từ Vua Hùng để lại
Nhậu đến nàng Tô Thị rã thành vôi

Chúng nó nhậu trên thân em trinh bạch
Trên lưng mẹ già còm cõi một đời bom
Con mất xác dưới chân thành Quảng Trị
Mẹ khoét hầm nuôi tiếp biết bao con

Kìa mẹ về run rẩy dưới mưa tuôn
Qua cửa vi-la thấy đàn con ngồi nhậu
Những đứa con thoát chết vụ khui hầm
Đang tưng bừng nâng cốc tụng nhân dân

Tổ Quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt
Có nghe chăng con cháu ngợi ca Người
Và hạ bút ký hợp đồng cái rẹt
Hợp đồng này giầu đẹp lắm Người ơi !

Đà Lạt 1993Bùi MInh Quốc


Nguyễn Trọng Tạo viết : Anh Bùi Minh Quốc và tôi ngồi ăn trưa với hai nhà văn Công an là Thiếu tướng Khổng Minh Dụ và Đại tá Nguyễn Xuân Hải bên hồ Thiền Quang.
Tôi hỏi anh Dụ: "Nghe nói anh đọc bài thơ Tổ quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt của anh Bùi Minh Quốc trong một cuộc nói chuyện với các cán bộ cao cấp?". Anh Dụ cười rất hiền: "Nếu anh Bùi Minh Quốc sửa lại câu Khi nhà thơ bị bóp cổ nghẹn lời thì theo mình sẽ công bố được. Có ai bóp cổ nhà thơ đâu? Câu này nghe kinh quá".
Anh Quốc cũng cười hiền: "Người ta bóp nhiều thứ chứ đâu chỉ bóp nhà thơ. Riêng phải cắt cái câu ấy đi cũng đã là bóp rồi". Anh Hải cười hiền lắng nghe. Tôi cũng cười hiền: "Tôi nghĩ toàn bài mới quan trọng, cái tinh thần toàn bài ấy anh Dụ cũng tâm đắc lắm. Một câu ấy cũng là trong cái tinh thần toàn bài mà thôi. Tôi công bố nhé?". Anh Dụ cười chọc tôi: "Nguyễn Trọng Tạo có bao giờ nghe tôi đâu". Tôi cười: "Tôi đang nghe anh mà. Nhưng tôi biết anh cũng thích bài này mà.
Nếu in bài thơ này, tôi sẽ viết mấy lời cho vui. Nếu vui thì tâm sẽ nhàn. Mà tâm nhàn thì đọc thơ dễ thông cảm lắm". Rồi tất cả cùng cười, nâng li.

Từ hôm ấy tôi cứ ngẫm nghĩ mãi về câu thơ mà anh Dụ lưu ý. Anh Dụ cũng có lý của anh. Nhưng đọc lại bài thơ, tôi vẫn thấy xúc động như lần đầu tôi đọc nó cách đã mười mấy năm, anh Quốc gửi cho tôi. Tôi muốn mọi người cùng được biết và cùng được bàn luận về bài thơ này với tinh thần: Thời gian và công chúng sẽ là người trọng tài công minh với các giá trị.
Tôi xin phép anh Quốc đưa bài thơ này lên blog. Anh Quốc cười hiền: "Thì mình viết ra để công bố chứ có phải để giấu đâu. Nhưng Tạo viết mấy lời khi công bố thì vui hơn". Và tôi đã viết mấy lời này. Tôi biết, sau khi đưa bài thơ này lên, gặp lại tôi, chắc anh Dụ lại cười hiền, và, lại nâng li... để vui sống với nhau những ngày cuối đời, chứ không phải để "hạ bút ký hợp đồng cái rẹt" như câu thơ gần cuối bài của nhà thơ Bùi Minh Quốc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét