Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

7 thg 1, 2010

ĐẠI VỆ CHÍ DỊ (Tiếp)

PHẦN VI
Jun 17, '09 1:51 AM

Lẽ đời có hợp ắt có tan. Trong cõi càn khôn có sinh ắt có diệt. Số phận con người hay muôn vạn sinh linh đều không tránh khỏi lẽ sinh tồn ấy. Nếu như có âm đức để lại thì cơ nghiệp kéo dài như nhà Chu , còn dẫu thống lĩnh thiên hạ, giết thư sinh, đốt sách như nhà Tần bất quá cũng chỉ vài chục năm.
Xưa tiên đế nước Vệ lúc hàn vi có lần đi ngoài bể Đông, thấy có một vật hình tròn màu trắng to bằng quả dưa, lấy làm lạ mới hỏi người đi cùng đó là vật gì. Kẻ đó nói rằng.
- Đó là vật do sóng biển tạo bọt mà thành, thường gọi là quả bọt, tụ được một ít lâu lại tan theo sóng. Cũng như lẽ đời có hợp thì có tan vậy.
Tiên đế Vệ trầm ngâm lắm, sau này dựng cơ nghiệp lòng cứ canh cánh nỗi niềm mong sao cho triều đại của mình trường tồn đến muôn đời. Nhất là từ khi Tiên đế lên ngôi báu ,nước Vệ chinh chiến liên miên, phân chia Nam Bắc điêu linh vô cùng. 34 năm Tiên đế ở ngôi cao là 34 năm nước Vệ đầy biến động đau thương. Sau trận chiến năm Mậu Thân ở thành Quảng , sinh linh bị tàn sát nhiều vô kể, Tiên Đế nghĩ ngợi mà lâm bệnh, biết số mình như Khổng Minh bên Tây Hán dù có lập đàn cầu thọ cũng không nổi với mệnh trời. Tiên đế gọi quần thần đến căn dặn phải thật đoàn kết, gắn bó mới giữ nổi triều đại. Còn chỉ kẻ kế vị xong xuôi. Lùi về dinh gọi con là Cường đến bảo.
- Ta thấy con tướng mạo khá hơn các anh em, nước Vệ lúc này đang là lúc chiến tranh. Nay ta gửi ngươi sang nước Lỗ học.Nước Vệ ta chỉ có dựa vào Lỗ và Tề mới trường tồn được. Lúc này Lỗ đang thịnh, nhưng vận số xoay vần ắt có ngày Tề hùng cường. Ngươi thân bên Lỗ nhưng dạ hãy để bên Tề. Ấy mới là chỗ dựa muôn đời.
Cường nắm tay tiên đế khóc mãi một hồi, sau lau mắt mà hỏi
- Vua cha có mệnh hệ gì, liệu giao ước với bọn họ còn giá trị không. Lúc đấy nước Vệ biết dựa vào đâu để giữ hương hoả thái miếu. Con nghĩ ngày thái miếu tan hoang mà lòng đău thắt, nghĩ mình bất tài không giữ nổi vương triều muôn phần đắc tội.
Tiên đế gọi Cường sát lại bên mình, lấy dưới đệm ra một cuộn da lừa nói.
- Nay với Lỗ không có gì đáng ngại, còn với Tề sau này, nếu con cần gì cứ giở cái này ra xem.Lúc ấy khắc biết cách.
Năm sau tiên đế thác, thọ 79 tuổi. Nước Vệ xây lăng uy nghi để quàn tiên đế, lấy thứ đá tốt xứ Thanh, lại chọn những cây cối khắp miền trồng chung quanh, bên ngoài đúc chữ vàng. Tuyển một đội quân canh giữ nghiêm trang.
Trải qua hơn 30 năm sau khi tiên đế mất, nước Vệ kết thúc nhiều cuộc chiến tranh liên miên. Nước Lỗ vì thay đổi vương triều nên không còn mật thiết với Vệ. Vệ vốn không quen tự chủ lâm vào thế rối loạn, trong triều các phe cánh cát cứ nhăm nhe đòi ngai vàng, có phe chủ trương thay đổi triều đại để phù hợp với Lỗ, phe thì nhất quyết không. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, vua quan nước Vệ bấy giờ kéo nhau sang Thành Đô nước Tề xin trợ giúp. Hai bên bàn mãi không đi đến đâu, đột ngột Tề Bá Vương hỏi.
- Con trai của Vệ tiền nhân giờ làm gì trong triều ?
Chả ai biết buổi ấy thế nào, nhưng Vệ và Tề giao hảo, lệ cũ thực hiên lại như xưa, còn Cường tiến thân vùn vụt. Mấy chốc nghiễm nhiên nắm giữ vương triều nước Vệ.
Vệ Cường Vương nắm ngôi, nước Vệ biến động. Quần thần bàn bạc mãi không xong, tinh thần quan lại, dân chúng dao động. Cường Vương sang Tề xin giúp đỡ, Tề Bá Vương nghe Vệ Vương trình bầy, mặt lanh tanh ngáp dài chả nói câu gì. Cường Vương hiểu ý rút cuộn da lừa vẫn hay mang bên mình trải ra trình trước mặt Tề Vương. Ngón tay trỏ cứ rê đi chầm chậm trên tấm da, đến một đoạn thấy mắt Tề Bá Vương bỗng long lanh. Vệ Vương dùng bút khoanh lại. Bấy giờ Tề Bá Vương mới mời Vệ Vương sang điện Thái Hoà hội đàm
Vệ Cường Vương về nước, mặt mũi hớn hở, đăng đàn diễn thuyết ầm ĩ. Miệng nói uốn tròn vo. Tay chặt chém vào không khí mạnh mẽ. Lệnh truyền bắt vài kẻ làm gương. Thiên hạ khiếp sợ mà mọi việc mới tạm yên. Đất nước thanh bình.
Những kẻ làm quan trong triều trước có ý khác, giờ răm rắp thuần phục. Uy danh ngai vàng nước Vệ trọn về một mối.
Chuyện về cuộn da lừa là điều bí mật, không hiểu sao có vài kẻ sĩ nước Vệ biết được. Tin này thấp thoáng đồn đại ngoài chợ. Vệ Vương lo lắm mới cho người sang Tề cấp báo. Tề Bá Vương bèn sai đại thần cấp cao sang Vệ chấn chỉnh nội tình, dò xét những kẻ phao tin đồn ấy bắt vào ngục. Thiên hạ khiếp sợ mà mọi việc tạm yên. Đất nước lại...thanh bình.
Mỗ là kẻ lái buôn, thương hay lấy cá ngoài miền biển mang vào các chợ vùng trong bán. Năm nay thuyền chiến nước Tề tuần tiễu ngoài khơi, không cho ngư dân Vệ đánh cá nữa. Mỗ thất nghiệp trải chiếu ngồi ngoài chợ lấy sách cha ông để lại, xem bói kiếm miếng cơm qua ngày. Có kẻ hiếu sự đặt quẻ hỏi chuyện cuộn da lừa có thật hay không. Mỗ đáp.
- Chuyện này bảo là thật cũng không phải, vì chưa ai nhìn rõ tấm da đó đầy đủ của nó thế nào. Bảo là không thật cũng khó, vì không thật thì cần gì phải bắt người.
Kẻ kia bực quá, đập tan mai rùa và ống thẻ của mỗ trách rằng.
- Bậy bạ, thầy cũng chỉ là kẻ ăn tiền nói kiểu nước đôi. Cái thứ đồ để thầy dùng bịp bợp thiên hạ kiếm cơm này, đập đi cho kẻ khác khỏi bị thầy lừa.Mỗ cúi đầu nghe lời trách mắng . Nghĩ đời có lúc hợp, lúc tan. Vận con người có lúc lên lúc xuống. Trong lòng không dám nghĩ lời phân giải, lặng lẽ xếp cất đồ rồi lủi thủi mà đi. Xảy có kẻ thư sinh bám tay níu lại hỏi.- Thầy cho hỏi, khoá thi công chức năm nay liệu có những chữ gì phạm huý.?Mỗ nhìn quanh, thấy chả có ai, trông lại thấy kẻ kia hỏi cũng thật lòng bèn ghé tai hắn thì thầm.- Những chữ có trong cuộn da lừa.Thư sinh nài nỉ mỗ nói rõ,mỗ chỉ lạnh tanh ngáp dài. Thư sinh móc túi lấy ra đống bạc, ngón trỏ cứ mân mê từng nén. Mỗ thấy bạc mắt long lanh.......


PHẦN VII
Aug 3, '09 11:13 AM

Năm ấy ngoài khơi nước Vệ có nhiều chuyện biến động, thủy quân nước Tề bắn giết ngư dân Vệ công khai như vua quan nước Tề thường hay đi săn thú tiêu khiển. Nước Tề tuyên bố tất cả phần lớn lãnh hải của Vệ thuộc về nước Tề. Cái này Tề Vương đã nhắc cho Vệ vương hồi hai nước mới trở lại bang giao. Lần ấy Vệ Vương mới lên ngôi, nghe Tề Vương nói các chuyện khác đều ầm ừ không nói gì. Chỉ có nói đến quyền lực của mình Vệ Vương mới thực sự bàn mà thôi.
Bởi thế Vệ Vương lần này bối rối không biết bày tỏ ý kiến có nên phản bác với Tề Vương hay không, trong lúc nghĩ cách thì Vệ Vương chốc lại bước ra cửa điện , chắp hai tay vọng về phương Bắc hô câu thần chú.
- Tình hữu hảo Vệ Tề đời đời bền vững núi Thái Sơn, mênh mông nghĩa nặng như biển Nam Hoa.
Vệ Vương nhớ lần sang Tề Quốc chầu buổi nao, lúc ra về Tề Vương nắm tay ần cần dặn dò kẻ mới lên ngôi còn đang bỡ ngỡ, chưa rành thuật cai trị rằng.
- Vì tấm lòng thành của ngươi đối với bản quốc. Nếu sau này có gì nguy cấp, cứ hướng về phương Bắc mà hô cầu thần chú như vầy như vầy sẽ có người giúp.
Mấy lần sau đó trong đời mình gặp lúc nguy khó, như lúc tay chân của Vệ Vương bị chặt đứt trong vụ tham nhũng cầu đường. Manh mối lần gần đến ngai vàng. Mạnh Vương trai giới 3 ngày 3 đêm trước sân điện niệm thần chú hữu hảo Vệ Tề. Nhờ thế mà mọi việc suôn sẻ.
Lại nói chuyện biển đảo lan truyền khắp nước Vệ, dân Vệ nhiều người phẫn nộ với quân Tề lắm. Tuy Vệ Vương sai người bưng bít thông tin, nhưng sự việc cứ ầm ĩ lan tràn. Vệ Vương mới họp các mưu thần bàn kế đối phó. Mưu thần Tôn Dưa hỏi.
- Chuyện này đối phó với ai mới là quan trọng , đối với Tề hay đối với sự phẫn nộ của dân Vệ. Đại Vương có chủ ý chưa?
Vệ Vương than rằng.
- Nước Tề là chỗ trông cậy của triều Vệ nhà ta, đối phó thế nào đây?
Tôn Dưa mới được cất nhắc lên làm đại thần nghị sự, tỏ ra tháo vát bàn.
- Cái nào khó đối phó thì tạm gác lại đó, cái nào dễ thì đối phó trước. Phàm là đấng minh quân phải biết chọn cái dễ mà làm.
Vệ Vương dường như khơi trúng tâm tư, thở phào trút gánh nặng ngàn cân. Cất lời hỏi.
- Vậy làm thế nào?
Tôn Dưa bước lên ghé tai Vệ Vương thì thầm, lời nói đến đâu Vệ Vương rạng rỡ mặt mày đến đấy. Tay vỗ thành ngai vàng khen liên tục.
- Hay, hay quả là kỳ diệu, kỳ diệu.
Tôn Dưa lui về chỗ, Vệ Vương lấy vẻ oai vệ thường ngày tức thì, tóc lại bóng mượt, mồm uốn éo tròn vo, đầu ngẩng cao nhìn khắp lượt quần thần đoạn ngạo ngễ hỏi.
- Quan bộ hình ở đâu?
Quan bộ hình bước ra giữa triều nghe Vệ Vương ung dung huấn dụ.
- Nay bản vương lệnh cho ngươi xem xét những kẻ bàn về chủ quyền biển đảo những điều sau. Xem thân nhân, lý lịch có tiền án, tiền sự không, có thân nhân từng là quan quân triều Ngụy hay không, xem có đóng thuế đầy đủ, có nợ nần ai hay không, có quan hệ với các thế lực Vệ Kiều hải ngoại hay không, có quan hệ nam nữ bất chính hay không, chấp hành luật giao thông hay không.Thu nhập thế nào, tại nơi làm việc đồng nghiệp có phàn nàn gì, hàng xóm láng giềng có gây bất hòa gì hay không, có bất mãn với triều đình hay có âm mưu cơ hội làm chính trị hay không, có bị bênh tâm thần hay không... với quyền lực mà ngươi có. Ta không nghĩ ngươi để ta thất vọng.
Sau 3 tháng thi hành huấn dụ của Vệ Vương, người nước Vệ không còn mấy ai quan tâm đến biển đảo. Người thì lo chạy tiền đóng thuế, người thi lo thanh minh về việc trước kia quá túng ăn trộm con gà, người đi xin giấy chứng nhận mình không bị tâm thần để khỏi bị tống vào nhà thương điên. Nhiều kẻ bị bắt vì những tội danh khác nhau... đến nỗi ở quán xá có kẻ nhắc đến biển đảo, bạn hữu ngồi cùng bàn vội bịt miệng kẻ đó lại mà nói rằng.
- Ba năm trước ông mới đánh bài với tôi nhân dip ngày xuân. Tôi không muốn vì ông mà bị bắt vì tội đánh bạc từ năm nào đâu.? Xin ông thận trọng giữ mình.
Hàng xóm, đồng nghiệp ghét nhau, trong đơn tố cáo hay nhận xét khuyết điểm thường có kèm câu là tên Mỗ, tên Na..trong đời sống hàng ngày hoặc công việc thường nhắc tới chủ quyền biển đảo của nước Vệ.
Trong kinh thành có một vị tướng già về hưu đã lâu, nổi tiếng là người can đảm, thao lược. Ông từng lên án nhiều sai trái cỉa triều đình. Thiên hạ ai cũng cho ông là người chính trực dám nói thẳng. Ngày nọ có kẻ lưu manh gặp ông mà hỏi rằng.
- Ông là người chính trực có tiếng trong thiên hạ, sử sách đều ghi. Nay kẻ hèn này xin hỏi ông một câu, những vùng biển đảo mà nước Tề đang rắp tâm chiếm kia có phải của nước Vệ không?
Vị tướng già cúi đầu buồn bã nói.
- Ta thì không chắc đã có tội gì, nhưng con cháu ta thì lại càng không chắc. Chuyện biển đảo là do triều đình quyết định. Ta khuyên anh lên chăm lo làm ăn, kiếm nhiều bạc nén mà vun vén gia đình nhà mình. Chuyện chính sự do triều đình và cũng do vận nước. Cá nhân thì nhỏ bé lắm.
Ngoài chợ thiên hạ đã thôi xầm xì vể biển đảo, trong triều ở quân đội có vài vị tướng lãnh vì máu trận chiến vẫn còn. Đôi lúc thường chất vấn triều đình về chủ quyền lãnh thổ. Vệ Vương goi lên hỏi.
- Gia đình các anh đi du lịch ở đâu?
Các tướng lãnh thưa rằng.
- Ở bên sứ xở của người da trắng, tóc vàng hay ít ra là bên Hồng, Thái, Sing...
Vệ vương hỏi?
- Thế có ăn cá biển của ngư dân nước Vệ ướp đá mấy ngày từ ngoài khơi mang về kinh đô, lại thêm hóa chất bảo quản của nước Tề không?
Các tướng lãnh thưa rằng:
- Không ạ, chúng thần ăn cá đóng hộp của các nước có tiêu chuẩn thực phẩm khắt khe. Chúng thần phải giữ gìn sức khỏe để bảo vệ tổ quốc.
Vệ Vương cười khà khà.
- Các anh cũng như ta, cả đời chúng ta có đi du lịch ở những chỗ nước Tề chiếm đâu, có ăn cá của ngư dân chúng ta đánh đâu. Vậy thì hà cớ gì các anh hỏi ta khi mà chúng ta đang giữ gìn sức khỏe của mình để xây dựng đất nước phồn vinh, ổn định nền chính trị nhỉ?
Các tướng lãnh nghe xong, ngộ ra ý của Vệ Vương. Chắp tay đồng thanh hô lớn.
- Đại Vương anh minh, nước Vệ hưng thịnh.Quân Vệ hùng cường, dân Vệ, dân Vệ...
Thấy các tướng lắp bắp mãi đoạn dân Vệ. Vệ Vương trên ngai vàng xua tay.
- Thôi thôi các người lui, dân Vệ vốn hiền lành, triều đình bảo thế nào là thế vậy. Không cần đưa họ vào khẩu hiệu.
Các tướng lãnh ra về. Vệ Vương ưu tư đi trong điện. Lát sau ngài đợi cho cung điện vắng vẻ ra sân vọng về hướng Bắc niệm thần chú hộ mệnh. Những tên lính hầu trong điện đang thực hiện nghi lễ đổi phiên gác mới. Bầu trời dần lên từ phía Đông, nước Vệ bắt đầu một ngày bằng những tia ánh sáng mặt trời đỏ thẫm như máu khô của những ngư dân trên chết biển vì đạn quân Tề. Trong ánh sáng của mặt trời đi qua biển Đông có cả mùi tanh tanh của máu.

PHẦN VIII
Oct 22, '09 7:05 AM

Nước Vệ sắp đến ngày đại hội nhân sự, mọi việc rối tung cả lên. Các quan trong triều ai cũng lo đến việc giữ chức tước. Bọn tay sai nhân đó mà tăng giá mọi thứ vơ vét tiền của nhân dân. Đời sống khó khăn vô cùng, dân tình kêu ca than vãn nhưng chẳng lọt tới tai triều đình. Cũng tại vì các quan nhấp nhổm đứng ngồi lo yên chỗ, chưa ổn định phẩm hàm nên chưa lo thể lo cho dân chúng.
Tể tướng Bạo hỏi mưu sĩ rằng.
- Muốn làm quan đại thần nhiệm kỳ nữa, cần có mưu kế gì ?
Mưu sĩ đáp.
- Vẫn theo lệ cũ thôi ạ.
Tể tướng hỏi.
- Lệ cũ là thế nào ?
Mưu sĩ.
- Lệ cũ như Cường Vệ Vương vẫn làm.Đó là biết và không biết. Cường Vệ Vương chỉ có hai thứ đó mà trị vì thiên hạ vững vàng ngôi vị hai nhiệm kỳ.

Nhân lúc đất Xuyên bên Tề có hội, Bạo lấy cớ sang chơi, kỳ thực là nhờ đại thần trọng trách nước Tề giúp đỡ. Đại thần Tề hỏi.
- Nghe nói ngoài khơi, vùng biển tranh chấp giữa Vệ và Tề lại có chuyện gì phải không ?
Bạo cười tươi, lắc đầu đáp.
- Dạ chúng thần nghe đồn thôi ạ, nguồn tin không chính thức cho nên không dám nói gì. Cũng có thể bọn thế lực thù địch phao tin muốn làm tổn hại quan hệ bang giao giữa tiểu quốc với thiên triều. Thần sẽ về tra xét lại chuyện này.
Đại thần Tề nhíu mày hỏi.?
- Có thật không biết chắc chuyện ấy ?
Bạo quả quyết lắc đầu:
- Chuyện ấy thần không biết, thần chỉ biết làm sao để vun vén quan hệ bang giao hai nước ngày càng phát triển gắn bó, mật thiết thôi ạ. Chuyện khác thần không bận tâm.
Đại thần Tề gật gù:
- Thật là tinh tường, đáng chọn mặt gửi vàng.
Bạo chân thành giãi bày:
- Chúng thần biết làm quan thiên triều thật vất vả, vì phải lo toan , đối phó, tính toán đường lối, chính sách mọi mặt . Không như chúng thần hàng tháng thu thập tình hình trong tiểu quốc rồi dâng biểu xin ý kiến chỉ đạo. Có ý kiến chỉ đạo rồi cứ vậy nhất nhất làm theo. Sai đúng thế nào có thiên triều lo đỡ. Hàng ngày các bộ nước Vệ đến triều lấy công văn chỉ thị có triện của thiên triều cứ vậy mà làm theo.Tuyệt không phải hao tâm , tổn trí tính sách lược. Thật là may mắn cho nước Vệ khi có chỗ dựa tin cậy như thiên triều.
Đại thần Tề nói:
- Làm tôi biết phận mình, chỉ nhất mực làm theo lời chủ. Ấy là biết giữ lẽ cương thường, đạo lý. Kẻ làm tôi như vậy thì quan hệ chủ tớ mới bền vững , ổn định, cùng nhau phát triển được. Mong sao nước Vệ đợt tới này có nhiều đại thần biết phải trái như ngươi.
Bạo nghiêng người nói:
- Thần mà còn thì nước Vệ sẽ còn có nhiều quan lại như vậy. Xin đại nhân yên lòng.
Đại thần Tề xua tay nói:
- Ngươi đừng lo lắng quá, người như ngươi thiên triều không trọng dụng thì còn trọng dụng ai. Thiên triều tuy xa xôi nhưng tai mắt có khắp nơi. Không gì bỏ qua và không ai bỏ sót.
Bạo chắp tay xá dài ba cái thưa:
- Thiên triều anh minh, độ lượng, xét đoán thần tình.Hạ thần vô cùng cảm phục.
Nước Vệ có kẻ trông coi việc xuất bản một tờ báo cũng nhỏ. Ngày nọ đăng bài về biển đảo. Triều đình lập tức cấm tờ báo đó hoạt động. Kẻ ấy khiếu nại với quan rằng:
- Chúng tôi bị oan.
Quan nói rằng:
- Xưa nay ở nước Vệ này, chỉ có quan lớn mới bị oan. Chứ dân đen chúng mày đứa nào chả có tội, động đến là kêu oan. Mày làm quản lý mà không biết việc trong sự quản lý của mày. Vậy là không oan.
Kẻ kia cãi rằng:
- Xin hỏi, nếu vậy thì ngư dân có phải quản lý của triều đình không?
Quan trả lời:
- Cái gì ở nước Vệ này triều đình cũng quản tất.
Kẻ kia bầy hây:
- Vậy thì ngư dân bị giết, bị đánh đập do bọn Tề. Đến mạng người quan trọng như vậy, làm tể tướng không biết. Vậy thì sao bắt tôi phải biết hết các bài trong tờ báo tôi.
Quan xét xử hỏi.
- Mày biết chắc là tể tướng như vậy không ?
Kẻ kia gân cổ:
- Rành rành ra đấy, tể tướng Vệ sang Tề không hề nói câu nào phản đối việc ngư dân Vệ bị giết hại. Vẫn cười hềnh hệch bắt tay với đại thần Tề, mồm liến thoắng quan hệ tốt đẹp. Vậy là không biết việc do mình quản lý còn gì nữa?
Quan hỏi lại:
- Vậy là mày biết vậy.
Kẻ kia:
- Sự thật hiển nhiên là vậy.
Quan nghiêm mặt nói:
- Thế là mày không oan, bởi vì tao sẽ không xử mày vì tội không biết. Mà xử mày vì tội mày cho là mày biết. Đó là tội vu khống, bôi nhọ, nói xấu lãnh đạo. Tội này còn nặng hơn cả tội mày không biết mà cho xuất bản tờ báo kia.
Kẻ kia sững sờ há hốc mồm không nói được, chỉ ú a, ú ớ.
Quan giãn nét mặt, lấy vẻ nhân từ phủ dụ:
-Thôi thì vì tính nhân đạo và khách quan của pháp luật nước Vệ, tao cơi nới cho mày về nhà nghĩ ngợi lại tội lỗi thời gian. Tao trả cho mày lá đơn khiếu nại, về nhà đóng cửa một năm nghĩ xem có oan hay không ?
Kẻ kia cầm đơn khiếu nại, đứng ngẩn ngơ giữa công đường. Quan lớn thấy vậy quát:
- Còn đứa nào kêu oan nữa không.?
Kẻ kia hối hả rời khỏi công đường, trên đường về đến nhà thấy dân chúng đi lại trên đường ai ai trông bộ dạng cũng giống kẻ có tội cả...

PHẦN IX
nov 14, '09 11:52 AM
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 64.
Miền Bắc hạn, miền Trung lũ, dịch bệnh lan tràn khắp nơi.
Lăng tiên đế quàn ở phía Tây kinh đô, cửa chính trông về phía Đông hưởng ánh mặt trời, thuộc cung Càn, Thái Dương rọi chiếu đời đời sáng lạn. Sau lưng là núi Nù, bên trái là hồ rộng. Thế long chầu, hổ phục, tả bật, hữu phù. Địa thế đắc đạo có thể truyền cơ nghiệp đến hàng trăm năm nữa.
Hậu duệ của Tả Ao tiên sinh nói rằng.
- Nhà Sản chỉ chấm dứt nếu trước lăng tiên đế có một tháp cao trấn , ngăn ánh thái dương mới yểm được linh của huyệt ấy.
Vệ Cường Vương và triều thần biết vậy, ra lệnh trước mặt lăng tiên đế trải dài đến bờ sông Huyết, không được xây dựng một công trình cao tầng nào cả.
Bởi thế nhà Sản vẫn vững như bàn thạch dù bao nhiêu biến cố.
Vệ Vương nuôi nhiều quân lính, nước Vệ có hàng trăm thứ loại lính, hàng chục loại sai nha. Quan quân nhiều vô kể, gia tăng đủ các loại thuế để nuôi quân không đủ. Sợ lòng quan quân vì túng thiếu mà sinh nản. Vệ Vương mới triệu các đại thần trọng trách nghị sự. Nói rằng.
- Tuy lăng tiên đế quàn vào linh huyệt, nhưng không thể lấy đó làm chỗ dựa mà sinh chủ quan. Quan quân không có bổng lộc khó mà trung với triều đình. Các khanh có kế gì không. ?
Đại thần coi tài chính trán bóng loáng, quai hàm bạnh nghiến răng ken két tấu.
- Xin tăng nâng cao mức lương của các quan.
Vệ Vương xua tay.
- Nâng cao lương không phải là kế vẹn toàn
Đại thần quản kinh đô bàn.
- Phải làm sao cho dân có tiền, dân có tiền thì các quan mới có lộc.
Cả triều thần đều cho là diệu kế, Vệ Vương mới hỏi.
- Cách đó rất hay, làm thế nào ngươi nói rõ.
Đại thần quản kinh đô giãi bày.
- Trước tiên lấy đất ruộng đẹp, bán cho thương gia nước ngoài, đền bù cho dân. Theo ý thần nên đền bù cao để dân hưởng ứng. Không nên rẻ mạt quá dân lại khiếu kiện như mọi lần. Dân được đền bù thoả đáng không có ý gì để mà kêu ca. Đó là xong một việc.
Cả triều lao xao, Vệ vương hỏi.
- Trả cho dân cao thì còn lấy đâu ra lãi mà chia.?
Hào Đức Vị, vốn có dòng dõi trâm anh, ông nội cũng từng là đại thần nghị sự, dáng vóc khôi ngô sáng sủa nói.
- Xin để đại thần kinh đô nói tiếp việc sau.
Đại thần quản kinh đô quê ở châu Ái tên chữ là Sáng Quyết, vốn không là dòng dõi,nhưng thiếu thời ham học, lại tinh thông thời thế nên tiến thân vùn vụt. Gật đầu tỏ ý cám ơn Vị và nói rằng.
- Người xưa có câu ‘’ rừng xanh còn lo chi thiếu củi đốt’’ tiền ở trong dân thiếu gì cách để các quan tự lấy. Để các quan tự tìm cách mà lấy có phải là hơn tăng lương cho các quan không ? Làm quan có cơ hộ như thế tôi nào mà chả trung. Như thế vừa rèn luyện , đạo tạo ngón nghề cho các quan có nghiệp vụ. Chả phải làm một mà lợi hai ư.
Các đại thần đều gật gù, cho rằng kế đó hay. Đại thần thanh tra là Chu khuyến cáo.
- Nhưng lấy của dân thì lấy thế nào đừng để lộ liễu.
Sáng Quyết trả lời ngay.
- Việc này là một quá trình diễn biến theo đúng quy luật đã được đại thần Tôn Dưa nghiên cứu và tổng kết, xin đại thần Tôn Dưa có lời.
Tôn Dưa bước ra giữa triều tâu.
- Dân ta vốn chỉ biết làm ruộng, làm thủ công. Nay có đống tiền thì làm gì. Gửi vào ngân hàng thì sợ lạm phát, thực hiện đổi tiền như xưa nên bọn dám gửi chắc không có mấy. Đứa nào đầu tư làm ăn gì thì phải qua cửa các quan thuế, hành chính, các cấp địa phương xin giấy phép thủ tục này nọ trăm thứ giấy má. Mỗi lần xin thế các quan phải tự biết làm gì, sau đó hàng tháng lại thanh tra, kiểm tra hàng trăm quy định , tự bọn dân lại phải biết làm gì.
Còn đứa nào không biết làm ăn, có tiền sẽ nảy sinh ăn chơi. Các quan cho các nơi mở ăn chơi, bài bạc, gái mú. Để khuyến khích chúng ăn chơi tiêu pha ,thần cho bộ truyền thông phát động những cuộc thi người đẹp, nhà đẹp,xe đẹp các trò vui chơi tốn kém để chúng đua nhau lao đầu tiêu pha, triều đình đánh thuế những loại hàng xa xỉ này không ai mà kêu ca cho được. Lại nữa ta cho bọn cung ứng các trò đó ăn chơi, tệ nạn làm ăn bước đầu dễ dàng, thu tiền cống nạp. Sau khi dân bán đất tiêu hết tiền, chúng ta quay sang bắt tội và lên án bọn cung cấp dịch vụ tệ nạn, trực tiếp thu lợi nhuận từ những trò như xới bạc, lầu xanh. Bọn này tất phải nôn oẹ hết những gì chúng kiếm được của dân cho các loại quan để thoát thân. Thế có phải là vừa thoả lòng căm hận của dân với bọn chúng hút , lại vừa có miếng cho các quan. Chung quy tiền bạc lại về các quan cả, kế này hoàn mỹ như ‘’ Châu về Hợp Phố’’.
Triều đình nhà Vệ nghe xong, ai nấy đều hớn hở. Quay sang chúc tụng Vệ Vương.
- Tiên đế anh linh, ngự đúng long mạch, đại Vệ trường tồn.
Hậu duệ của Tả Ao tiên sinh, sau này có lần mỗ được diện kiến, chuyện trò về phong thuỷ, ngài phán rằng.
- Chuyện phong thuỷ, đất linh còn do đức con người nữa. Những việc tham tàn, xảo quyệt thất đức, bất nhân còn nguy hại gấp ngàn lần vật trấn yểm hữu hình. Dẫu có táng vào đại long mạch mà hành vi bất nghĩa thì cũng không thể nào tồn tại lâu được. Ấy là lẽ diệu huyền của trời đất, đời không nhiều người biết cho lắm lý ấy.
Nói xong ngài rũ áo bỏ đi, không biết hướng nào.
Mỗ về mua sách phong thuỷ của nước Vệ ra đọc, tìm mãi không có đoạn nói về đoạn bất nhân, bất nghĩa mà tổn hại đến long mạch. Tự hỏi có phải những nhà soạn sách, không muốn viết đoạn đó là ý kệ cho nhà Sản đến đâu thì đến cho đúng mệnh trời.Thiên cơ không thể tiết lộ.
Hoặc là hậu duệ của Tả Ao tiên sinh, ngài tuỳ hứng mà nói vậy thôi. ?


PHẦN X
Nov 25, '09 3:38 AM
Đi Tìm Bí Quyết đoạt ngôi báu.
Phủ tể tướng mùa thu năm Kỷ Sửu.

Lời dẫn: - Lệ thường cứ 5 năm 1 lần, triều đình nhà Vệ lại kết thúc nhiệm kỳ của các quan và ngôi minh chủ. Sau đó sẽ sắp xếp lại các vị trí quan trọng trong triều đình. Tùy từng cá nhân và thời khắc, có thể ngôi vị vẫn như thế hoặc thay đổi chút ít. Năm nay các đại thần nước Vệ vào cuộc đua tranh khốc liệt để dành ngôi cao nhất, bởi Vệ vương Cường tuổi đã cao, sức yếu không còn sức để thiết triều nữa.
Kẻ trên cao nhất phải cống hiến hết sức mình cho đất nước, trách nhiệm ấy thật khó khăn. Bởi vậy những người có đức thường tự xét mình không đủ, thường không chăm chú vào việc tiến thân. Nhưng nếu tính đến ngôi vị quyền cao trọng vọng nhất thiên hạ, bổng lộc ngút ngàn, thì không thiếu gì kẻ phải toan tính mọi điều để đạt được. Ấy cũng là lẽ đương nhiên của con người. Cuộc đua tranh ngôi vị nước Vệ âm thầm và khốc liệt giữa những kẻ đầy tham vọng vương quyền ngày một khốc liệt. Mỗi người một mưu kế khác nhau, kế nào cũng tuyệt diệu cả.

Nước Vệ lâm vào cảnh khó khăn, nhiên liệu khan hiếm, cả mỏ than mênh mông ở miền biển giáp với Tề đồ sộ như vậy, tưởng ngàn đời không hết. Thế mà trải qua hàng trăm triều đại còn đấy, đến triều nhà Sản có mấy mươi năm đã sạch bách không còn lấy một hòn.
Các loại nhiên liệu chất đốt khác ngày càng tăng cao vọt. Đời sống và sản xuất của nhân dân ngày càng khó khăn. Giá cả các mặt hàng khác cũng theo nhiên liệu mà lên cao ngất, dân chúng khổ cực vô cùng.
Tể tướng Bạo trước cảnh thế sự như vậy nhận định.
- Nếu ta có kế sách gì làm cho nhiên liệu không đắt đỏ thì ta có uy tín tuyệt đối để xưng vương.
Mưu sĩ bàn.
- Theo ý bề tôi, ngài cứ theo cách cũ. Có gì đào được cứ đào.
Bạo hỏi.
- Còn gì mà chưa đào nhỉ ?
Mưu thần.
- Còn cái bể than ở dưới đồng bằng sông Huyết.
Bạo e dè.
- Chỉ e bọn kẻ sĩ, hủ nho lại phản đối làm náo động dân tình như hồi đào quặng ở cao nguyên.
Mưu sĩ .
- Vậy thì nên trừ bọn đó trước đi đã. Giờ ban lệnh để đi đến đồng thuận thì mọi ý kiến đóng góp dù đồng ý hay không đồng ý đều phải tập trung thông qua nơi có trách nhiệm của triều đình. Đứa nào mà góp ý bên ngoài là trái lệnh, là cố ý phá hoại, là xuyên tạc sẽ bị xử lý. Đứa nào còn lại góp ý với ta, ta giải thích thế nào chúng cũng phải nghe. Khi đã phải đến góp ý với ta có nghĩa là chúng cũng bị tước hết mọi ngón nghề rồi.
Bạo nghe mưu sĩ nói, ngửa mặt nhìn trời khen.
- Người ta nói con chim hồng bay cao được, bởi có đôi cánh chắc khoẻ. Ta được như ngày nay là nhờ có các bầy tôi như ngươi vậy.
Bạo quay sang thét gia nô bày tiệc, chủ tớ tiệc tùng vui vẻ. Lúc rượu ngà ngà, bỗng Bạo chợt nhớ ra điều gì bèn đứng dậy tuốt gươm đập xuống bàn mà nói.
- Các ngươi, nói về nhiên liệu thì phải khai thác.Nhưng cũng phải có cách dùng sao cho hiệu quả. Ngày xưa hàn vi, tiên đế lúc bôn ba trên giang hồ, ở xứ người giá lạnh. Tiên đế có luyện được phép ‘’ Tích Nhiệt Công’’ , sau này lên ngôi không mấy ai để ý mà học phép ấy. Đến khi tiên đế băng hà, phép ấy cũng mất theo. Nay giá như ta có cách gì tìm được bí kíp đã thất truyền đó, có phải là hay vô cùng sao.?
Mưu sĩ tâu.
- Thưa ngài, tiên đế vốn là rồng tiên ngự thế, phép thuật tinh vi huyền diệu vô cùng. Tích Nhiệt Công là phép phải thâu tóm được linh khí đất trời, dù chỉ cho vào lửa 1 canh giờ mà giữ được nhiệt cả đêm. Sau này nhiều dược sư, phù thuỷ đã thử luyện theo phép đó mà không thành. Thành công bất quá cũng chỉ mang ra lò lửa, bọc giấy dó, cắp nách đi mươi bước đã hết nhiệt. Phép này hàng nghìn năm trước chưa ai dùng, năm mươi năm sau cũng chưa ai làm được. Có lẽ phải mang chân mệnh như tiên đế mới thi triển được. Bởi vậy lúc lên ngôi đến khi băng hà, Người đã không nhắc gì đến phép ấy và cũng không truyền lại cho ai cả.
Mưu sĩ khác nói.
- Ngoài dân gian người ta đã làm đủ loại thiết bị tiết kiệm năng lượng, nào thiết bị tiết kiệm nhiệt lượng, khí lượng, dầu lượng đều không đi đến đâu.
Bạo than.
- Giá như có phép đó, có phải chúng ta không phải đào bể than sông Huyết không ?
Mưu sĩ xúm lại an ủi Bạo, có kẻ nói rằng.
- Ngày xưa lúc bần hàn, thần linh xúi khiến, tâm cơ bất ngờ lĩnh hội mà tiên đế biết phép đó. Sau này lên ngôi, há chả phải người đã dạy ‘’ non sông ta rừng vàng, biển bạc, đất đai phì nhiêu màu mỡ, tài nguyên vô tận…’’ như vậy, chúng ta cứ đào hết để dùng, khi nào hết biết đâu ‘’ Tích Nhiệt Công’’ lại xuất hiện trên giang hồ.
Bạo nghe xong, nở mày , nở mặt hết ưu tư, đứng dậy thét.
- Nào nâng cốc, tiên đế anh linh, biết đâu đào hết núi non , đồng bằng dùng hết. Người mới cho ‘’ Tích Nhiệt Công’’ hiện ra .
Các mưu sĩ nâng cốc hỉ hả hô theo.
- Tiên đế anh linh, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết, đào hết đào hết phải đào hết.

Nguồn : nguoibuongio'sblog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét