Bài viết này chỉ ghi lại sự kiện có thật mà tôi đã nghe tại một điểm xem bóng đá. Nó không ám chỉ điều gì, chỉ để suy nghĩ về bóng đá nước nhà trên phương diện duy vật biện chứng luận và phân tâm học về bản ngã.
Suy nghĩ mãi có nên viết bài này không? Nếu viết mà không duy lý thì sẽ hàm oan. Viết duy lý thì cũng tội cho các cháu trong đội tuyển U23 Việt Nam. Vì lương cầu thủ Việt Nam đã thấp dưới sàn. Các cháu còn trẻ, dù có giỏi lương cũng chỉ đủ lấp miệng. Vào được đội tuyển cũng là cách để đánh bóng mình để hy vọng lên đời. Nhưng nếu có lên đời thì lương cao nhất hiện tại cũng chỉ vài ba chục triệu mỗi tháng như Công Vinh. Đời cầu thủ thì ngắn, giữ giỏi cũng chỉ chục năm nữa là tàn. Sau khi tàn biết làm gì ăn? Tôi có vài thân chủ là vận động viên số 1 trên đường đua xe đạp và bóng chuyền nữ Việt Nam một thời đình đám với nhiều huy chương. Họ lấy nhau, chồng còn làm huấn luyện viên cho đội đua, vợ ở nhà làm vợ, làm mẹ. Họ sống thanh đạm và vất vã.
Nói thế để thấy tại sao chiều nay trận túc cầu đầy cao vọng của đội tuyển U23 nam của ta với đội Malaysia có kết quả tồi? Hiệp I, đội hình Việt Nam ra quân 4-4-2, thế nhưng hàng tiền vệ lại áp đảo hàng tiền vệ đội Malaysia và đá hầu như chỉ trên nữa sân đội khách. Đúng như ông Calisto đã vạch điểm yếu của đội Malaysia là ở hàng tiền vệ. Hiệp II, ông huấn luyện viên trưởng thay đổi đội hình thành 4-5-1, thiên về phòng thủ từ xa. Ấy thế mà 5 tiền vệ lại thi đấu không bằng 4 tiền vệ so với hiệp I. Đã thế hàng thủ bỏ ngỏ cả 2 cánh một cách khó hiểu? Các chú bình luận viên truyền hình thì cho rằng các cháu U23 Việt Nam không còn thể lực, và đổ lỗi cho trọng tài. Thế nhưng, với thể lực ấy, các chàng trai Việt đã đấu chưa bao giờ thấy mệt ở những trận vòng ngoài. Thậm chí các chàng trai Việt đã vùi dập đối thủ những 3-1! Bây giờ với đối thủ ấy, hiệp I thì áp đảo; còn hiệp II thì bỏ ngỏ khung thành và 5 người tuyến giữa không bằng 4 người ở hiệp I. Người ta bảo rằng: bóng đá là trò chơi tập thể, chỉ cần 1 cá nhân trong 1 tập thể buông chèo là đội hình sẽ rối và thuyền sẽ lật.
Xem hiệp II, tôi nghe bình luận viên thông báo: Nếu huy chương vàng sẽ được thưởng nóng 200.000USD. Nếu huy chương bạc cũng sẽ được thưởng nóng 100.000USD do một công ty truyền thông đình đám.
Thấy hôm nay cả hiệp I các chàng trai Việt đá cứ như gà mắc tóc, dù có tấn công áp đảo. Tôi trộm nghĩ, nếu thế thì chỉ cần huề 2 hiệp chính chắc các cháu sẽ có 1 số tiền mà người ta thường gọi là bán độ. Rồi hai hiệp phụ sẽ thanh toán cũng chưa muộn. Mấy hôm nay hễ có trận bóng đá nam Việt Nam vào trận là clinic vắng hoe, đường xá không xe chạy. Trước clinic của tôi có một quán nước mía, và cũng là sân chơi của dân cá cược với truyền hình trực tiếp. Tôi cũng ra ngồi uống nước mía, xem cùng để hô hào ủng hộ đội tuyển U23 Việt Nam. Vào phút 60 trận đấu, một tay cò nói rằng: Nó bán cho thua luôn, vì kèo bây giờ là đá đồng Việt Nam lún tiền. Tôi hỏi lún tiền là sao? Cậu ta bảo: Bố ơi, bố không hiểu thì đừng hỏi, vì hỏi mà biết thì sẽ ghiền, mà ghiền thì hết nhà đấy bố. Cứ ngỡ cậu ta nói chơi. Ai ngờ là thật. Phút 84 định mệnh khi cậu hậu vệ biên có bóng, không chịu phá ra biên khi bóng quanh quẩn ở khu 16,50 mà lại đưa cho cầu thủ Malaysia. Điều gì đến đã đến. Thế là cầm vàng mà để vàng rơi.
Ở một đất nước có nền văn hóa duy tình, đạo Khổng còn ăn trong máu. Hôm qua, các cô gái vàng vắt kiệt sức để cầm cự vì luống tuổi, để cuối cùng chiến thắng bằng ý chí, tinh thần thép trên chấm phạt đền. Trên đường về tôi chợt chạnh lòng khi đường phố vắng hoe. Thiển nghĩ, vàng nào cũng là vàng. Tại sao vàng nữ thì coi thường mà vàng nam thì được chăm sóc? Hôm nay, cứ ngỡ sẽ kẹt xe trên đường về. Nhưng chỉ 15 phút hiệp II xảy ra là tôi biết kết quả là đội U23 nam Việt Nam sẽ thua. Chuyện có thật như đùa. Tan trận, tôi hỏi cậu làm cò, vì sao tụi nhỏ nó bán độ? Cậu ta thản nhiên trả lời. Bán độ nó cũng được thưởng 100.000USD, nhưng tụi nó có thêm tiền tỷ bố ạ. Đó là chưa kể đến chuyện nếu tụi nó đá thắng thì có thể đời cầu thủ của tụi nó không ai dùng!Thắng chỉ có chiếc huy chương vàng, sắc nước mà uồng với 200.000USD, nhưng số ấy có được đến tay tụi nó đầy đủ đâu hả bố? Ban đầu tụi nó chủ huề 90 phút để chia tiền kèo chấp thôi. Nhưng hiệp II dân cá cược dồn nhiều quá với kèo Việt Nam đá đồng sau 15 phút. Nên lệnh phải thua bố ạ. Bố cứ nghĩ mà xem. Trước trận đấu ra kèo Việt Nam chấp 1 trái. Nhưng chỉ 60 phút thi đấu còn đá đồng là sao? Rồi cậu ấy rồ xe đi nhậu. Vì sau mỗi trận đấu ai thắng, ai thua cậu ta cũng có tiền cò. Tôi cứ ngớ người ra: Ai lệnh phải thua vậy cà?
Chuyện bóng đá hay chuyện thể thao vua không còn là chuyện tinh thần thượng võ ở xứ mình từ lâu. Cũng đã có những án, và những cầu thủ đi tù trong quá khứ. Nhưng chiều nay, sau 50 năm niềm hy vọng Việt Nam lại về, và chợt tan biến. Tôi chỉ nghe và ghi nhận, tôi chỉ mong những gì mình nghe là không sự thật. Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại thấy cậu cò bóng đá cũng có lý. Nên chỉ ghi lại như đây là một sự kiện để nhớ trong đời, và để an ủi rằng bóng đá Việt Nam không thua Malaysia chiều nay. Con người ta bảo rằng: muốn sống hạnh phúc thì cuộc sống phải còn có niềm tin và hy vọng. Thôi thì cứ tin là bóng đá nam Việt Nam được vàng, vì cộng theo toán học của 2 trận gặp Malaysia trong Seagame lần này chúng ta thắng tỷ số 3-2!!! Hai muơi năm tham dự Seagame với 11 lần hy vọng. Cứ mỗi lần hy vọng lại 1 lần thất vọng tràn trề cho bóng đá. Bổng nhớ đôi mắt trắng dã trên khuôn mặt khắc khổ ông Weigang năm nào với câu nói trước khi từ gĩa đội tuyển Việt Nam: "can not win!" Trong duy vật biện chứng có cặp phạm trù: Ngẫu nhiên và Tất nhiên. Cái gì xảy ra lặp đi, lặp lại thì từ ngẫu nhiên sẽ thành qui luật và tất nhiên. Ta thua 5 trận chung kết của 3 gương mặt Đông Nam Á trong Seagame: Thái, Sing, Mã lai. Vậy thì đâu là nguyên nhân, đâu là kết quả? Đâu là hiện tượng, đâu là bản chất? Và đâu là nội dung và đâu là hình thức của những cuộc thua? Nên riêng tôi, tôi không nghĩ đơn thuần chỉ là bán độ của các cầu thủ như cậu cò đã nói trong chuyện bóng đá nước nhà. Mà thua vì lệnh của ai? Và ai mua bán độ trong những cuộc chơi này?
Trên đường đi làm về hôm nay, đường phố vắng tanh, không có cờ, không có kèn trống như hôm thắng Singapore trong trận bán kết. Dân Sài Gòn mà ai không sợ kẹt xe? Nhưng 20 năm nay cứ mỗi lần Seagame đến, tôi luôn mong được kẹt xe thâu đêm, suốt sáng vào cái đêm chung kết bóng đá Seagame mà có đội nam Việt Nam tham dự 1 lần, chỉ 1 lần thôi, nhưng sao khó quá?
Cứ nghĩ ngợi mông lung, phải chi người Việt biết trân trọng các cô gái vàng hơn thì cuộc vui sẽ lấp đầy cho cái khuyết mà bóng đá nam đã làm thất vọng. Những giọt nước mắt huy chương vàng của các cô gái Việt làm sung sướng bao nhiêu thì nước mắt nuốt vào lòng của các cầu thủ nam quặn thắt bấy nhiêu. Trong nước mắt nuốt vào lòng có vị đắng của cái gì thế nhỉ?
Nguồn : bshohai.blogspot
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét