Và bây giờ nhiều điều đều có thể
Có thể giầu và có thể nghèo đi
Vườn chuối xưa của Chí Phèo, thị Nở
Bỗng tự nhiên nay hoá bạc, hoá vàng
Ông chủ hàng vàng giữa phố đông Hà Nội
Giọng rất trầm gọi “Hà Lội”tự nhiên
Và thế đấy, chiều nào anh cũng chơi “Ten-lít”
Thật xông xênh ,trong túi nhởn nhơ tiền
Thành phố mình bây giờ xe đi không hàng lối
Dẫu đã quá nhiều đèn tín hiệu ngã tư
Đài tiếng nói “ ép em”(FM) Vê ô vê(VOV) sáng chiều ra rả
Xe cứu thương thì vẫn cứ phải chờ..
Tôi không nghĩ rằng những bức tường kia lăn sơn bóng nhoáng
Thật “tiện lợi” vô cùng khi khoan cắt bê tông
Số điện thoại tự do tưng bừng, ngang dọc
Xếp liền nhau như muôn lớp vẩy rồng..
Đi ra phố lòng ngổn ngang giống muôn nghìn chợ cóc
Mà biển phố của mình toàn tên những danh nhân
Nếu Hai Bà Trưng hay Quang Trung sống lại
Chắc cũng bàng hoàng thấy rác rưởi dưới chân
Câu thơ nào vẫn thầm mong ước:“…
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm…”
Và ngày mai sau một ngàn năm tuổi
Ta có còn đi trong những nỗi buồn..?
Hãy phấn đấu, và ngày nào cũng phấn đấu
Suốt phố dài khẩu hiệu nối tay nhau
Có quá nhiều mhững chương trình du học
Từ những nuớc Tây cho tới nước Tàu
Mẹ ra tỉnh suốt ngày được nghe nhạc “Pốp”
Quán bia nào cũng rào rạt hò reo
Giờ thưa vắng những tiếng “Vâng”, Tiếng “Dạ”
Hết “Ô-kê” lại đến “Thanh-Kiu”
Ai cũng bảo: đồng tiền không làm ra hạnh phúc
Nhưng muốn thành công không thể thiếu “Phong bì”
Rắc rối quá trong muôn nghìn triết lý
Cửa chùa nào cũng “Hỷ, xả,từ, bi”….
Và mỗi ngày tôi lại miệt mài đi
Nhưng không phải như “Sác-cô đi tìm hạnh phúc”
Dẫu có thể những vần thơ bất lực
Đời vẫn mơ chiều xuống trúng… “số đề”
Trần Trương
Nguồn : Trannhuong.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét