Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

11 thg 8, 2010

“Ngẫu hứng Hữu Ước”



Đồng chí Ước tuổi Dần, sinh vào quãng thời gian bố đồng chí đi chiến dịch biên giới lừng danh sau đận về quê cấp tập 9 tháng trước.

Đồng chí thuở bé không có điều kiện học hành chi cả vì bố đồng chí đi làm cách mạng điếu thể chăm nom no nắng, một mình mẹ đồng chí làm việc đó với cố gắng hết sức của một bần nông.

Đ** mẹ đúng là đã dấn thân làm cách mệnh mà không nên công hầu danh tướng thì con chó nuôi xó nhà nó cũng chẳng buồn nhìn vì cái tội vô trách nhiệm vô thời hạn.
Tuy không được học hành gì (không học tí ti gì thực sự, chứ không phải là có đến lớp nhưng điếu có bằng cấp), đồng chí Ước vưỡn là một tay khá.

Tất nhiên là khá về văn nghệ văn gừng rồi, từ xưa tới nay Lừa bao giờ chả thế, cứ thất học thì thành nhà thơ hết cả.
Đầu tiên viết triện ngắn, sau viết tiểu thiết, rồi viết báo, rồi viết thơ, rồi viết kịch...Cuối cùng thì đồng chí quay sang vẽ tranh.

Căn phòng riêng của đồng chí ngay cạnh phòng làm việc ở phố mẹ gì gần bộ Công An bi giờ là một ga-lơ-ri khổng lồ.
Mẹ kiếp vẽ toàn sơn dầu thế mới máu.

Một họa sĩ thuộc loại sừng sỏ của Bắc Lừa khi vào thăm căn phòng này đã buột miệng " Ông Ước ơi, tụi tôi có thằng nào dám làm thơ đâu mà ông nỡ vẽ tranh " nghe bùi ngùi điếu thể chịu được.
Kịch của đồng chí hơi bị ăn khách, toàn là nói về công an cảnh sát ma cô đĩ điếm, do đoàn kịch công an dàn dựng và trình diễn khắp nơi nơi.

Đồng chí có tác phong sáng tác kịch rất hay, đại để chụp một loạt các bài báo (Công An và An Ninh, đương nhiên) có nhiều pha cướp giết hiếp, rồi đưa cho một tay biên kịch vô danh chấp bút.
Tay này viết xong thì mang lại cho đồng chí chỉnh sửa, và tất nhiên, ký tên.
Đồng chí được coi là kịch tác gia lớn nhất kể từ Lưu Quang Vũ.
Nếu so về số lượng và độ nủi tiếng thì cũng không sai, rõ là hơn đứt những tên bựa khác.
Thơ của đồng chí thì có vẻ không hay lắm, bọn thối mồm thì cho rằng thơ đồng chí rất thối.

Vụ đi tù của đồng chí thì rất hài hước.
Số là đồng chí xúi tên đồ đệ trung thành của mình là Như Phong (bồi bút khét tiếng, phó tổng biên tập của đồng chí Ước sau này) viết mấy bài động chạm tới sách lược đổi mới của đảng, nhưng lại ký tên mình vì đồng chí Phong điếu dám, mà chính đồng chí thì lại máu để lại tên trong sử đúng vào cái thời khắc giao thời quan trọng
1986 với hàng loạt khai quốc công thần bị hạ sát (nủi bật nhất là hai đại tướng úynh đông dẹp bắc thân Liên Sô họ Hoàng và họ Lê) và hàng loạt tên cơ hội bị bẻ cổ (ví dụ đồng chí nhà văn Trần Mạnh Hảo) vì tội cầm đèn chạy trước Vôn Ga.
Kết cục là đồng chí bị kết án tiết lộ bí mật an ninh quốc gia mà chẳng cần tòa án điếu nào sất, bị đi tù ba năm mà chẳng có một lần nào đứng trước vành móng ngựa.

Trong tù đồng chí được các bạn tù dạy cho cái thú thuốc lào đến nay vẫn chưa bỏ.Đ** m trông đồng chí hút thuốc lào mà chết cười.

Cổ tay thì đeo đồng hồ Rô Lếch loại "Đây Giắt" vàng giá khoảng 18 ngàn đô, túi đút lòi điện thoại Mô Bi Đô vỏ bằng gỗ tếch Mễ Tây Cơ giá 3 ngàn (bi giờ có thể đồng chí đã dùng loại Vẹc Tu Li Mi Tịt giá 32 ngàn cũng nên)... cầm cái ống điếu gõ bộp bộp vào ghế trước xe Mẹc Xa Đì biển trắng giá 65 ngàn (đồng chí điếu thèm đi xe biển xanh đâu nhá, cũng điếu thèm thuê lái xe đâu nhá), rồi châm châm mút mút phọp một phát dài khoan khoái.

Chết cười.Chết cười.
Dưng mà đồng chí lại rất máu cho con cái được học hành.
Há há đúng là cái phận của người thất học.

Cả hai con của đồng chí đều bị tống sang các nước tư bẩn thối nát cho biết bọn chúng khốn nạn thế nào, chứ không được điều sang thiên đàng Cu Ba hay Bắc Hàn tươi đẹp.
Về chiện gái mú của đồng chí, xin để dịp khác.Bốt lên đây sợ cắt trym.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét