Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

20 thg 11, 2010

LŨ KHÔNG TÊN

1.

Khi rừng đầu nguồn không còn xanh giữa trời đất
Không gian hanh hao cỏ cây lụi tàn theo tháng năm
Chân động lưng đèo đầu non vắng rừng phòng hộ.

Đá lặng thinh lìa xa thân núi ngày qua sạt lở hoang tàn..

Hoa dại lan rừng rong rêu cằn khô tuổi biếc
Còn đâu đồi dương liễu bờ lau thưa mong gió về vi vu
Khe cạn suối khô trơ trọi bao viên cuội
Những cánh chim chiều bỏ tổ bay xa..

Mây đen theo mùa chuyển mưa về nguồn
Đâu hay đất cát núi non sông hồ đã tang thương
Hạt nước xưa không còn nơi trú ngụ

Đương nhiên tìm đường về đại dương..


2.

Trời đổ mưa tầm tã.
Lũ tràn qua hoang mạc lạnh lùng dâng cao,
Chồm lên đồi trọc luồn lách xô nghiêng kè đá,

Ngập trắng cánh đồng dìm sâu làng mạc phá vỡ đê điều bờ bao..

Rừng không còn ngăn lũ,
Bão thản nhiên thổi qua.
Đất không giữ được nước,
Người đâu còn cửa nhà.

Đất đứt chân xốp nhão, r
ã rời sụp lở trước mưa giông.
Dân thiếu đất kiếm ăn lay lất cùng nỗi niềm sinh tử.

Rồi một mai lũ ngập mênh mông,
Cả thú và người sao còn hơi thở?

3.

Các ngành chức năng tiếp tục hội thảo về lụt lịch sử,
Về áp thấp nhiệt đới, về bão xa bão gần,
Tìm kiếm một dự án vĩ mô phòng chống bão lụt bền vững,.
Trên bộ sa lông hoành tráng làm bằng gốc rễ cây rừng
.


Thủ Đức, mùa mưa 2010
Đoàn Thuận
Nguồn :
http://daohieu.wordpress.com/2010/11/13/lu%cc%83-khong-ten/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét