Chào mừng bạn đến với blog ĐỌC & SUY NGẪM .

6 thg 11, 2010

MỘT CHÚT THỞ DÀI



VIẾT GÌ CHO HÔM NAY ?
Nguyễn Trọng Tạo


Cùng mấy người bạn vào nhà hàng, đôi khi không biết chọn món gì. Những cuốn thực đơn thời nay từ món dân dã đến cao lương mỹ vị đọc mãi không hết. ….
Cuối cùng gọi: Cơm, canh riêu cua mồng tơi, cà muối mắm tôm, thịt rang cháy cạnh, cá bống kho tiêu…

Về nhà mở máy ra chả biết viết gì. Cái gì cũng đầy trên mạng.
Chuyện chính trị ngồi đâu cũng dính vào, nhưng mở trang chủ của làng blog Việt thấy treo câu cấm đoán: CẤM BÀN CHUYỆN CHÍNH TRỊ.
Thực ra chuyện chính trị thì bàn mãi không hết, chính trị ngày hôm trước đẻ ra chính trị ngày hôm sau. Càng bàn càng rối, càng thối đến nỗi trong bữa ăn có người còn kêu lên: đừng bàn chuyện đó nữa ăn mất ngon.
Ngừng một lát, chuyển chủ đề một lát lại quay về chính chị chính em lúc nào không biết. Vậy mà viết lên mạng, đưa đường lin lên mạng cũng bị cự nự đủ điều, có khi toi luôn cả blog lẫn web.

Vậy thì bàn chuyện XÃ HỘI. Chuyện xã hội đời sống dân sinh nói ra sự thật có sáng có tối. Nhưng nói phần tối lại sợ bị quy “phản động”. Chao ôi, sao cái nước mình lắm bọn phản động thế. Nó ở khắp nơi, trong nhà ngoài ngõ, nó nằm mai phục trong chính cái đầu của mỗi người.

Thì nói chuyện KINH TẾ vậy. Khốn nỗi, dây vào chuyện kinh tế là đầy rẫy chuyện băng nhóm móc ngoặc tham ô tham nhũng hối lộ ăn chia sát phạt… Ở vùng này không chỉ tăm tối mà còn đen đặc bóng ma đủ hình đủ dạng từ cao xuống thấp từ thấp lên cao chức quyền bàn ghế. Chỉ mới viết ngấp nghé mấy cái chuyện đen đen đỏ đỏ là lập tức có lời nhắc nhở

…..Nhưng định thần ngẫm lại: Làm cái anh nhà văn mà thoát ly CHÍNH TRỊ, KINH TẾ, XÃ HỘI thì ra cái anh nhà văn gì? Nhà văn cạo giấy, nhà văn bồi bút, nhà văn trên mây…
….

Vậy tôi viết gì hôm nay đây? Tôi phải viết từ đáy lòng tôi với nỗi đau và niềm vui của dân mình.
Ngày xưa Phùng Quán bị treo bút mà vẫn viết: ĐÃ ĐI VỚI NHÂN DÂN THÌ THƠ KHÔNG THỂ KHÁC. Nghĩa là thơ không thể khác lòng dân được. Vì vậy nhà thơ mới được nhân dân yêu quý và gìn giữ.
Và các quan – nếu đứng về phía nhân dân thì chắc họ cũng sẽ yêu quý những gì mà dân yêu dân quý. Ông quan WTO Trương Đình Tuyển có lần đọc thuộc một bài thơ mà ông tâm đắc nhặt được trên báo cho tôi nghe khiến tôi thấy thật sự trân trọng ông. Đó là bài thơ THƯỜNG DÂN của Nguyễn Long:

THƯỜNG DÂN
Đông thì chật, ít thì thưa
Chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân
Quanh năm chân đất đầu trần
Tác tao sau những vũ vần bão giông.
Khi làm cây mác cây chông khi thành biển cả khi không là gì
Thấp cao đâu có làm chi
Cỏ ngàn năm vẫn xanh rì cỏ thôi.
Ăn của đất, uống của trời
Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin
Ồn ào mà vẫn lặng im
Mặc ai mua bán nổi chìm thiệt hơn
Chỉ mong ấm áo no cơm
Chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành.
Hòa vào trời đất mà xanh
Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân…

Vào trang quechoa blog thấy bài thơ của bloger Tân Định.
Xem ra ngậm đắng nuốt cay thế nào


COI CHỪNG, BẮN TỈA!
Lên Net nghe đòm một phát
Lôc-gơ lôc-ghiếc chết tươi
Cả làng vi-en oep-lôc (vnweblog)
Nó hăc một phát, hết cười.

Đi xem sự thật của hiếm
Nghe đòm một phát, chột luôn
Còm-men mà không cẩn thận
Nó đòm gia chủ máu tuôn.

Chém cha cái thời chó má
Mặc sức cái ác tung hoành
Bồ Đề trăm năm còn giết
Mấy thằng còm-sĩ trẻ ranh!

Chạy về nấp sau Tam Bảo
Liếc xem thế sự xoay vần
Lùng ra nó đòm một phát
Đắp mặt mảnh nợ nhân dân

Coi chừng! những thằng bắn tỉa
Sự Thật chúng khử dần dần
Lũ hèn rúc đầu xuống cát
Chết rồi còn nợ muôn dân…

Một loạt các blogweb có những thông tin " NÓNG " cái thi bị chặn rường lửa, cái thì treo " TỬ LỆNH PHÙ " Tự nhiên nhớ bài thơ " Viếng Bạn " của Hoàng Lộc

VIẾNG BẠN
Hôm qua còn theo anh
Đi ra đường quốc lộ
Hôm nay đã chặt cành
Đắp cho người dưới mộ

Đứa nào bắn anh đó
Súng nào nhằm trúng anh
Khôn thiêng xin chỉ mặt
Gọi tên nó ra anh!

Tên nó là đế quốc
Tên nó là thực dân
Nó là thằng thổ phỉ
Hay là đứa Việt gian?

Khóc anh không nước mắt
Mà lòng đau như thắt
Gọi anh chửa thành lời
Mà hàm răng dính chặt.

Ở đây không gỗ ván
Vùi anh trong tấm chăn.
Của đồng bào Cửa Ngăn
Tặng tôi ngày phân tán.

Mai mốt bên cửa rừng
Anh có nghe súng nổ
Là chúng tôi đang cố
Tiêu diệt kẻ thù chung.

Nguồn : TRÊN NET

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét